Chương 58: Hành lang băng giá
“Tristan đi lên lầu để làm gì í nhỉ? Ở trên đó có cái gì đâu?”
Ron ra sức nghi ngờ những hành động của Tristan. Trong khi đó, Hermione lại tỏ ra lo lắng, chăm chước nói ra suy nghĩ của mình:
“Theo mình thấy thì Tristan luôn hành động có mục tiêu rõ ràng. Cậu ấy chắc chắn không phải là đi dạo chơi chơi mà là đang đi đến một nơi nào đó.”
Nghe vậy, thằng bé tóc đỏ liền quay qua nạt:
“Tristan là em họ của mình. Nó không thể nào là người thừa kế của Slytherin mở ra phòng chứa bí mật được. Mình biết rõ cậu ấy quá mà!”
Giọng của Hermione vẫn mười phần nghiêm trọng:
“Mình cũng cho là như vậy. Nhưng không ngoại trừ khả năng cậu ấy nắm được manh mối gì đó nhưng lại giấu bọn mình.”
“Cậu nói cũng phải. Tristan cũng thường hay thần thần bí bí làm chuyện một mình lắm. Giống như chuyện mình nói được xà ngữ đó, tuy biết được từ sớm nhưng đến lúc không thể giấu được nữa thì cậu ấy mới chịu lộ ra.” Harry gật đầu tỏ vẻ đồng ý với suy đoán của Hermione.
Ron cũng trầm mặc một chút rồi mới lầu bà lầu bầu:
‘Nếu đúng thật là như vậy thì Tristan sẽ biết tay mình cho xem. Anh em tốt mà như thế đấy!”
“Mà các cậu có cảm thấy trời càng ngày càng lạnh không?” Hermione xoa xoa mấy ngón tay của mình rồi thổi phù phù vào đó.
—-------------------------------
Cuối cùng thì Tristan cũng đã đến được đích đến đầu tiên của cuộc phiêu lưu hôm nay, hành lang xa nhất ở phía đông trên lầu năm, nơi được nhắc đến trong tờ ghi chú của R.
Tuy còn cách một cánh cửa để bước vào hành lang nhưng nó biết rằng đằng sau đó chính là lối dẫn vào Vault of Ice không sai đi đâu được. Bởi vì nhiệt độ chung quanh lạnh quá a, 18 năm sống ở khu vực nhiệt đới gió mùa như Tristan thì cho dù 5 hay 7 năm trọng sinh tới nước Anh vẫn không tài nào quen được cái nhiệt độ c·hết tiệt này, thậm chí nó còn cảm thấy nhiệt độ phía sau cánh cửa còn thấp hơn nhiệt độ ngoài trời lúc này, dù có đang là bão tuyết đi chăng nữa.
Cũng may mà thằng bé đã chuẩn bị sẵn sàng, lớp quần áo dày cộm trên người nó không phải chỉ để chưng cho đẹp, thậm chí nó còn niệm vài câu thần chú giữ ấm vào đó nữa cơ. Nếu không sợ rằng chỉ cần bước vào trong đó vài bước là Tristan bị đóng thành tượng băng mất thôi.
Hít một hơi thật sâu, Tristan đặt tay lên cánh cửa gần như bị đóng băng trước mặt, đẩy mạnh một cái rồi bước vào.
“KE … É … ET!”
Tristan ngay lập tức bị màu xanh lam bao phủ, trên trần, dưới sàn, hai bên tường đều bị một tầng băng giá bao phủ, cứ như toàn bộ hành lang này đều được làm bằng băng vậy. Ngoài ra bên trong hành lang còn có rất nhiều những cột trụ bằng băng mọc khắp nơi, gai nhọn mọc chia chỉa. Có vài cột trụ to đến nỗi Tristan không tài nào ôm xuể, kéo dài từ trên trần xuống đến sàn nhà. Hai bên tường vẫn có những cây đuốc đang cháy thắp sáng chung quanh. Tuy nhiên sức nóng từ những cây đuốc này chẳng thấm vào đâu so với cái lạnh của dãy hành lang này cả.
“Lạnh quá a! Phù … Phù!”
Tristan đưa tay lên miệng thổi thổi vài cái cho đỡ cóng, hữu ý vô ý liếc nhìn qua đằng sau rồi nở một nụ cười bất đắc dĩ. Không quan tâm đến mấy chuyện này, Tristan bắt tay vào việc tìm cho ra lối vào được ẩn giấu của tòa bảo khố. Nó kiểm tra từng trụ băng, từng cái cửa sổ, từng băng ghế đá bị đóng băng trong hành lang, cẩn thận không đụng trực tiếp vào chúng nó, ai biết chuyện gì sẽ xảy ra?
Hành lang băng giá tuy bị bỏ hoang đã lâu nhưng thoạt nhìn vẫn vô cùng sạch sẽ, hoàn toàn không có mạng nhện giăng chằng chịt như các hành lang bỏ hoang khác. Không biết đó là do công lao của con Basilisk hay là do nơi này quá lạnh làm mấy con nhện bỏ chạy hết nữa.
“Hắc! Đây rồi!”
Từ trên một bức tường, Tristan cảm thấy có điều khác thường: nó cảm thấy có gió lạnh thổi ra từ bên trong đó. Ngoài ra khi chú ý lắng tai nghe ngóng, thằng bé có thể nghe được tiếng gió thổi vù vù bên trong. Không còn nghi ngờ gì nữa, bức tường này đang che giấu một lối đi bí mật.
Mọi thứ đều có thể xảy ra ở Hogwarts, việc một bức tường hóa ra là một lối đi bí mật chẳng to tát gì với nơi này. Nhưng vấn đề là ở chỗ Tristan phải tìm ra cách khiến cho lối đi bí mật này hiện hình mới được.
Nó nhớ đến hình như có một loại bùa chú dùng để làm hiện hình những thông điệp, đoạn văn được che dấu hay những thứ vô hình khác bao gồm cả những lối đi bí mật. Nếu thành thạo loại bùa chú này, người ta còn có thể tiết lộ dung mạo thật sự của những người dùng phép biến hình để thay hình đổi dạng. Nghe đâu vào năm 1926, Gellert Grindelwald đã bị Newt Scamander dùng bùa chú này phá vỡ lớp ngụy trang, đập tan âm mưu hủy diệt New York của ổng.
Bởi vì có nhiều công dụng là thế cho nên phép thuật này tương đối khó học tập, nhất là đối với đứa vừa mới nhập học Hogwarts như nó. Tristan tuy đã nhìn thấy câu thần chú được giới thiệu trong sách nhưng nó vẫn chưa thử bao giờ. Mà bây giờ nó cũng đâu có thể nhờ giáo sư McGonagall dạy kèm được, đâu có thời gian để làm chuyện đó.
Không còn cách nào khác, Tristan đành phải quay mặt về góc phòng mà hô:
“Hermione, cậu có dùng được bùa Revelio không? Mình cần sự trợ giúp của cậu.”
Hoàn toàn không có bất cứ động tĩnh nào cả, giống như Tristan chỉ đang nói với cái bóng của chính mình vậy. Nhưng thằng bé vẫn không hề từ bỏ mà tiếp tục nói:
“Nếu các cậu không ra thì đừng có trách mình xài bùa aguamenti đó. Trong thời tiết lúc này thì chắc các cậu không muốn tắm nước lạnh đâu nhỉ?”
“Cậu chơi xấu!” x3
Giọng của Harry, Ron và Hermione vang lên, cả ba chui ra khỏi cái áo khoác tàng hình rồi buồn bực đi ra khỏi góc phòng. Harry có chút mất mát mà hỏi:
“Làm sao mà cậu phát hiện ra được bọn mình vậy. Năm ngoái nó vẫn xài tốt mà. Chả lẽ cái áo này bị mình làm hỏng rồi?”
Tristan tiến lên sờ sờ cái áo tàng hình của Harry mà nói:
“Đâu có đâu, cái áo này vẫn hoạt động tốt mà. Nhưng mà Harry, cái áo này được gọi là áo khoác tàng hình phải không? Nó có thể giúp cậu trở nên vô hình nhưng đâu có giúp cậu ngăn trở âm thanh đâu. Cho nên trừ phi các cậu không nói chuyện hay run lập cập thì sao mà mình không biết được.”
Khi tay của Tristan vừa mới đụng vào cái áo thì một cái bảng giao diện nho nhỏ hiện lên:
“Áo khoác tàng hình
Phân loại: Tử vong thánh khí
Mô tả: Một chiếc áo khoác màu xám bạc, mềm mại như nước. Là bảo vật gia truyền của dòng họ Potter. Là một trong ba t·ử v·ong thánh khí được người em út Ignotus Peverell truyền lại cho con cháu của mình.
Năng lực: Chiếc áo khoác tàng hình có thể che dấu chủ nhân của mình một cách hoàn hảo, nếu như truyền thuyết có thật thì ngay cả c·ái c·hết cũng không thể tìm thấy bọn họ.
Chiếc áo này cực kỳ bền với thời gian. Ngoài ra nó cũng có thể chống lại bất cứ phép thuật này tác động lên gây sát thương hoặc ảnh hưởng đến khả năng tàng hình của những chiếc áo khoác tàng hình bình thường khác, giữ cho nó vẫn còn mới tinh sau nhiều thế kỷ sử dụng.
Ảnh hưởng trái chiều: Tuy chiếc áo khoác này có khả năng kháng phép nhưng nó lại không bảo vệ người mặc khỏi các phép thuật được sử dụng trực tiếp lên bọn họ.
Ngoài ra, nó cũng không thể che giấu người mặc khỏi bị phát hiện nếu không sử dụng thị giác quang học tỷ như mắt thần, các sinh vật huyền bí không dựa vào thị giác hay phép thuật nhân diện được dùng bởi các phù thủy mạnh mẽ khác.
Phương pháp phong ấn: Chiếc áo này hoàn toàn cho người sử dụng, không cần phải phong ấn”
“Như vậy sao?” Harry có chút thất hồn lạc phách nhưng Hermione thì không, nhỏ tiến lên mà hỏi thẳng thằng bé:
“Đừng có đánh trống lảng Tristan. Cậu mau giải thích cho bọn mình nghe coi cậu làm gì ở đây và tại sao nơi này thành bộ dáng này coi.”
Tristan gãi gãi đầu mà nhìn sang hướng khác:
‘Mình có thể không nói được không?”
Cả ba đứa còn lại đồng loạt lên tiếng:
“Không được!” x3