Chương 48: Món thuốc đa dịch (2)
Không ai biết rằng trên lầu ba của Hogwarts đang diễn ra một hình ảnh vô cùng trái với thuần phong mỹ tục. Bên trong một căn buồng vệ sinh nữ có treo biển “ nhà vệ sinh hỏng” 3 đứa con trai và một đứa con gái chụm đầu vào đọc một quyển sách có gắn mác 18+.Nếu có bất kỳ giáo sư nào thấy cảnh này thì bảo đảm toàn bộ số đá quý của nhà Gryffindor sẽ không cánh mà bay.
Quyển sách ≪Moste Potente Potions≫ bị gắn mác 18+ rồi quăng vô khu sách cấm cũng không oan uổng một chút xíu nào. Cho dù Tristan đã chịu quá sư tẩy lễ của Internet vào kiếp trước hay là quen nhìn đủ thứ vật phẩm ma pháp kỳ dị ở kiếp này cũng tê dại cả da đầu khi lật xem quyển sách này.
Trong bốn người ở đây, trình độ môn độc dược của Tristan tuy không thể xếp thứ nhất nhưng ít ra khá khẩm hơn hai thằng bạn nhiều, chỉ thua mỗi Hermione mà thôi, cho dù thằng bé mới học năm nhất còn Ron và Harry đã sắp hoàn thành học kỳ I của năm hai mất tiêu rồi. Cho nên thực tế chỉ có Tristan và Hermione mới thật sự đang đọc quyển ≪Moste Potente Potions≫ còn với trình độ độc dược gà mờ của Ron và Harry thì .. ha hả.
Bên trong quyển sách có ghi lại một số độc dược có tác dụng khủng kh·iếp đến nỗi không thể nào tưởng tượng nổi, chỉ nghĩ tới đã ghê người, lại có những hình minh họa rất gớm ghiếc, thí dụ hình một người đàn ông có vẻ như bị lộn trái từ trong ra ngoài và một bà phù thủy mọc dư ra mấy đôi tay lỉa chỉa trên đầu.
Khi chúng giở đến trang có tựa đề là Thuốc Đa dịch, Hermione reo lên:
“Nó đây rồi!”
Tristan liếc nhìn qua bức tranh minh họa trên các trang sách ẩm ướt lỗ chỗ, đó là hình vẽ về những người đang biến hình giữa chừng, vẽ mặt của bọn họ được miêu tả vô cùng đau đớn, đủ gây ám ảnh cho người xem. Nó cũng không dám nhìn lâu mấy bức vẽ minh họa này mà nhanh chóng dò ra ông thức phân lượng, nguyên liệu, cùng cách chế biến của thuốc đa dịch.
Hermione lẩm nhẩm, rà ngón tay dọc cái danh sách nguyên liệu:
“Đây là thứ thuốc phức tạp nhất mà mình từng thấy. Nào là ruồi cánh mỏng (Lacewing flies) đỉa (Leeches) rong nước xiết (Fluxweed) cỏ chút chít (Knotgrass) . Dù sao thì mấy món này cũng còn dễ kiếm, chúng có sẵn trong kho đồ dùng học tập của bọn học sinh, mình tự lấy được… Ui, coi nè, sừng tán thành bột của song kỳ mã ( Horn of Bicorn) – không biết kiếm đâu ra mấy thứ này… lại còn da vụn của một con rắn ráo (Boomslang skin)… Sẽ rắc rối lắm đây… phải rồi, dĩ nhiên phải có một tý xíu gì đó của cái người mà mình muốn biến thành.”
Ron hỏi giật:
“Cái gì? Xin lỗi, cậu nói là một tí xíu gì đó của cái người mà mình muốn biến thành là nghĩa làm sao? Mình sẽ không uống bất cứ thứ gì có cái móng chân của thằng Crabbe trong đó “đâu nha!
Hermione vẫn tiếp tục như thế không hề nghe Ron nói gì:
“Hiện giờ thì mình chưa cần lo đến chuyện đó, bởi vì nó được thêm vào ở giai đoạn cuối cùng…”
Ron không thể nói nên lời nào, quay nhìn Harry và Tristan. Harry cũng đang canh cánh một nỗi lo khác:
“Hermione, cậu có thấy là tụi mình sẽ phải ă·n c·ắp quá nhiều thứ không? Da vụn của một con rắn ráo, thứ này đâu có trong kho vật liệu dành cho học sinh? Tụi mình sẽ phải làm gì? Chẳng lẽ đột nhập vô kho riêng của thầy Snape? mình không chắc sáng kiến này hay đâu, Hermione.”
Hermione tính đóng mạnh quyển sách lại nhưng cô bé bị Tristan ngăn cản, đoạt lấy quyển sách mà đọc.
“Để mình đọc tí mà.”
Cô bé tức tối nói:
“Thôi được, nếu các cậu c·hết nhát thì thôi.”
Hai má cô bé ửng hồng và đôi mắt vốn long lanh sáng nay càng sáng hơn bình thường.
“Các bạn biết là mình đâu có muốn vi phạm nội quy. Nhưng mình nghĩ đe dọa những người xuất thân Muggle còn tệ hơn nhiều so với việc đi bào chế một thứ độc dược khó chế. Nhưng nếu các bạn không muốn tìm cho ra xem đó có phải là Malfoy không, thì mình sẽ đi thẳng đến gặp bà Pince ngay bây giờ để trả lại quyển sách…”
Ron nói:
“Mình chẳng bao giờ tưởng tượng nổi có một ngày chính cậu xúi tụi này vi phạm nội quy. Thôi được, tụi mình sẽ cùng làm. Nhưng mà đừng chơi món móng chân nha!”
Tristan ngẩng mặt lên nhìn mấy đứa bạn của mình mà hỏi:
“Mình biết là mấy cậu có ác cảm với giáo sư Snape nhưng đừng có hở ra một cái là nhớ thương thầy ấy được không? Giáo sư Snape không như giáo sư Lockhart đâu, chúng ta sẽ bị phát hiện như chơi.”
“Nhưng là ….”
“Tại sao các cậu không nghĩ đơn giản một chút là trực tiếp đặc mua đâu? Harry không phải cậu có con Hedwig sao? Bọn mình cứ việc gửi đơn đặt hàng cho tiệm Apothecary ở Hẻm Xéo là được rồi. Nhân tiện mình cũng đang cần mua vài loại thảo dược nên có thể đặt hàng một lần luôn, nhân tiện lẫn lộn không cho người khác bọn mình đang điều chế cái gì.”
Mấy hổm rày bận quá Tristan cũng quen bén mất việc đặc mua vài thứ cho việc thăng giai siêu phàm giả của nó. May mà nó kịp thời nhớ ra, nếu không sau này thằng bé còn phải tốn thời gian chờ đợi vô ích nữa.
Ron chất vấn;
“Nhưng mà bọn mình làm gì có tiền?”
Tristan chỉ mỉm cười không đáp mà nhìn sang Harry, nó nhớ thằng bạn của mình còn hàng đống vàng trong kho đâu. Huống chi thằng bé cũng không muốn cho Harry chi trả một mình, tuy dòng họ Prewett không giàu có như dòng họ Potter nhưng ít ra nó vẫn không thiếu một ít bạc lẻ như vậy. Huống chi nó đã là người thừa kế duy nhất.
Hai người thừa kế của hai dòng họ lớn của giới phù thủy ăn ý gật đầu, quyết định chuyện này. Dù sao vấn đề mà có thể dùng tiền để mà giải quyết thì không gọi là vấn đề.
Thấy vậy Hermione cũng vui vẻ trở lại, tiếp tục cùng Tristan nghiên cứu món thuốc Đa dịch. Harry hỏi:
“Nhân tiện tính luôn coi bao lâu thì mới chế xong món thuốc đó?”
Tristan lấy tay dò từng dòng công thức mà nói:
“Để mình tính xem, bởi vì rong nước xiết phải được hái vào đêm trăng tròn, và ruồi cánh mỏng phải được hầm trong hai mươi mốt ngày…Như vậy nếu bọn mình có đầy đủ nguyên liệu thì trong vòng một tháng thì có thể điều chế xong.”
Harry hỏi lai:
“Một tháng lận hả. Nhưng Tristam, lỡ Malfoy là người kế vị Slytherin và nó t·ấn c·ông học sinh Muggle thì chúng ta biết phải làm sao đây bây giờ?”
Thằng bé nhún vai mà đáp:
“Mình hiểu? Nhưng bọn mình có còn cách nào khác nữa đâu.”
Đôi mắt của Hermione nheo lại một cách đáng sợ, làm Ron phải nói liền:
“Nhưng dù sao đây cũng là kế hoạch tốt nhất mà tụi mình nghĩ ra. Cho nên, mình nói, cả đội sẽ làm việc hết ga!”
Tụi sư tử nhỏ nhà Gryffindor hầu như toàn bộ đều là hành động phái, đã quyết cái gì thì đều nhanh chóng làm được, ít khi rề ra. Cho đến giữa trưa, con cú Hedwig của đã mang đơn đặt hàng bay về phương xa. Trong khi đó, công việc điều chế thuốc đa dịch cũng đã được tụi nó bắt đầu thực hiện. Dù sao đi nữa thì chỉ riêng việc hầm mấy con ruồi cánh mỏng thôi cũng đã mất đến 21 ngày rồi còn gì. Không chuẩn bị từ sớm thì làm sao mà điều chế kịp cho được.
Trong khi cả đám đang phân công nhau làm công tác chuẩn bị theo như những gì được ghi trên sách thì Ron mới sực nhớ ra điều gì mà quay qua hỏi:
“Mình chợt nhớ đến mấy thứ đó giá cũng không hề rẻ một chút nào. Hai cậu nói thật đi, rốt cuộc đã xài bao nhiêu tiền mới đủ.”
Tristan nhìn theo hướng con cú Hedwig đau lòng mà nói:
“Tổng cộng khoảng chừng 30 Galleon, mình ra 10 galleon còn lại là tiền của Harry. Đó là tiền mình tính dùng để mua quà giáng sinh cho mấy cậu. Nhưng mình nghĩ kỹ lại rồi, xem như là quà giáng sinh sớm vậy.”
Ron nuốt nước miếng mà nói:
“Merlin ơi, mấy thứ đó mà trị giá đến tận 30 Galleon à.”
“Không sai.”
Nhưng cũng không phải là toàn bộ, tỷ như tiệm Apothecary không có bán lá Mandrake tươi, chỉ có hàng sấy khô mà thôi khiến cho Tristan phải tìm cách khác.