Chương 47: ≪Moste Potente Potions≫
Bởi vì mớ bánh bí đỏ, bánh nhân táo, bánh nhân thịt cùng với rất nhiều món điểm tâm ngọt ngon lành mà Tristan khó khăn lắm mới đem ra được từ nhà bếp được bị Madam Pomfrey tịch thu toàn bộ, cho nên không còn cách nào khác, muốn có gì đó lót bụng vào bữa sáng, thì thằng bé đành phải nhắm mắt nhắm mũi mà đem chén cháo yến mạch trước mặt này tống vào bụng. Nói thật ra, nó nuốt không trôi cái thứ nhạt nhẽo như nước ốc này.
Chúa cứu thế Harry Potter đang nằm trên giường bên cạnh cũng không khá khẳm gì hơn. Thằng bé lúc này đang lóng nga lóng ngóng mà dùng tay trái đưa từng muỗng cháo lên miệng.
Tristan dùng muỗng chọc chọc vào tô cháo của mình, chán đến c·hết mà lên tiếng hỏi:
“Harry nè, đêm qua cậu có đón tiếp vị khách đặc biệt nào không?”
Thằng bé tóc đen nghe thấy câu hỏi của Tristan liền cảnh giác mà nhìn bốn phía, thấy chung quanh không có bất kỳ người nào mới nhỏ giọng trả lời:
“Sao cậu lại nói khơi khơi ra vậy, lỡ bị người khác nghe được thì sao?”
Tristan ngước nhìn lên, tỏ vẻ ngạc nhiên:
“Không phải trước đây cậu cũng toàn như vậy sao? Toàn nói chuyện ở mấy nơi đông người như thư viện, đại sảnh đường, phòng sinh hoạt chung không? Sao lần này lại biết cẩn thận rồi?”
Harry bị những câu hỏi của Tristan làm cho xấu hổ đến đỏ mặt tía tai, liền chống chế:
“Lúc đó khác, lúc này khác.”
“Ừ, Ừ được rồi. Mình sau này sẽ cẩn thận hơn. Mà nè, Harry, câu vẫn chưa trả lời câu hỏi của mình.”
“Đúng như cậu dự đoán Tristan, tối hôm qua Dobby có đến tìm mình.”
“Sao? Sao? Mau kể cho mình nghe con gia tinh đó nói cái gì đi?”
“Để lát nữa đi! Chừng nào có mặt Ron cùng với Hermione mình kể một lần luôn. Đỡ mất công nói đi nói lại.”
“Vậy bọn mình mau mau ăn nhanh lên đi còn đi tìm hai người bọn họ.”
Thế là hai đứa dùng hai ba muỗng mà ăn sạch tô cháo, quýnh quáng thay quần áo mà ù té chạy về phía phòng sinh hoạt chung của nhà Gryffindor. Nhưng khi đi ngang qua thư viện, cả hai bắt gặp anh Percy mới vừa từ bên trong đi ra, vẻ mặt tươi tỉnh hơn lần gặp trước rất nhiều. Anh hớn hở mà chào hai đứa chúng nó:
“A, chào Tristan! Chào Harry, Cánh tay của em sao rồi? Cú bay hôm nay thiệt là xuất sắc. Đúng là xuất sắc. Nhà Gryffindor nhờ vậy mà dẫn đầu trong cuộc thi đua Cúp Nhà, em kiếm được năm mươi điểm đấy!”
Tristan hỏi ngay:
“Anh có thấy Ron và Hermione ở đâu không?
Nụ cười của Percy có hơi héo đi, anh nói:
“Anh không thấy, nhưng chắc là còn ở phòng sinh hoạt chung.Anh hy vọng là thằng Ron không chui vô một cái buồng vệ sinh nữ nào khác nữa, em làm ơn trông chừng nó dùm anh…”
Tristan chỉ đành biết cười gượng trước câu nói đùa của anh Percy trước khi chia tay với ảnh mà chạy về phòng sinh hoạt chung.
Không ngoài dự đoán, Ron và Hermione lúc này đang rút ở trong một góc của phòng sinh hoạt chung mà nhỏ giọng nói chuyện. Hai đứa nó dường như vô cùng mải mê mà tám chuyện, ngay cả khi Harry và Tristan đến gần mà cũng không hề hay biết.
Harry và Tristan vừa ngồi xuống bên cạnh hai đứa bạn vừa nói:
“Bọn mình về rồi đây.”
Ron và Hermione giật bắn cả người. Đặc biệt là Hermione, hai mắt của cô bé trợn tròn mà kêu lên.
“Harry! Tristan! Hai cậu làm tụi này hết hồn. Harry, tay của cậu sao rồi? Còn Tristan tối hôm qua cậu đi đâu vậy?”
Ron lên tiếng giải thích:
“Bọn mình đang nghĩ cách mượn quyển ≪Moste Potente …≫ gì gì đó từ khu sách cấm. “
Hermione chỉnh lại ngay:
“Là ≪Moste Potente Potions≫. Sáng mai tụi mình có tiết phòng chống nghệ thuật hắc ám. Mình nghĩ giáo sư Lockhart sẽ vui lòng ký tên vào tờ giấy cho phép cho bọn mình.”
Ron nói thầm:
“Lão ta là đồ phù phiếm sọ rỗng, nguyện ý ký tên vào bất kỳ tờ giấy nào được đặt trước mặt lão.”
Hermione lên tiếng phản đối:
“Giáo sư không phải là đồ sọ rỗng!”
“Ôi, chẳng qua là tại lão ta nói cậu là học sinh giỏi nhất trong năm…”
“Vậy giao cho các cậu chuyện này, cần gì thì gọi mình một tiếng mình sẽ đến ngay.”
“Ok!”
Sau khi Harry nhìn thoáng qua Tristan trưng cầu ý kiến của nó và nhận được một cái gật đầu tỏ vẻ khẳng định rồi bắt đầu kể chuyện về Colin cho hai đứa tụi nó nghe thì bị Hermione cắt ngang:
“Tụi này biết hết rồi – tụi này nghe giáo sư McGonagall nói với giáo sư Flitwick hồi sáng nay. Chính vì vậy mà tụi này quyết định là tụi mình nên…”
Ron hầm hè tiếp lời:
“… làm cho thằng Malfoy thú tội càng sớm càng tốt. Mấy cậu biết mình nghĩ gì không? Chính nó, vì tức điên lên sau khi thua trận Quidditch, nó giận cá chém thớt, trúng nhằm thằng nhóc Colin.”
“Vậy các cậu có biết Tristan cùng với giáo sư McGonagall là người phát hiện ra Colin không?”
“Thiệt hả””
Tristan gật đầu xác nhận:
“Ừ”
Harry nói tiếp:
“Còn một chuyện nữa. Đúng như Tristan đoán trước, tối hôm qua Dobby có đến tìm mình.”
Dưới cái nhìn chăm chú của ba đứa bạn, Harry kể cho chúng nó nghe những gì mà Dobby đã nói – hoặc không dám nói với nó. Trong khi Tristan trầm ngâm suy nghĩ thì Hermione và Ron há hốc miệng ra mà nghe.Hermione lẩm bẩm:
“Phòng chứa Bí mật đã từng được mở ra trước đây à?”
Ron nói với giọng đắc thắng:
“Vậy là rõ rồi: chắc là chính ba của thằng Malfoy, ông Lucius Malfoy, đã mở cửa Phòng chứa Bí mật hồi ổng còn đi học ở trường Hogwarts. Còn bây giờ ổng biểu thằng quý tử Draco Malfoy của ổng làm lại chuyện đó. Quá rõ ràng. Phải chi Dobby nói cho bồ biết quái vật bên trong Phòng chứa Bí mật là cái quái gì há? Mình thiệt tình thắc mắc ghê, làm sao lại không ai nhận ra khi nó đang lẩn lút ở quanh trường chớ?”
Tristan cũng đang châm chước không biết nên nói với tui Harry về con Basilisk hay không? Nhưng sau một hồi suy nghĩ nó quyết định làm như không biết chuyện này. Tritan nghi ngờ rằng cụ Dumbledore cũng đã nhìn ra thủ phạm là con Basilisk nhưng vẫn không có bất cứ hành động gì, tám phần mười là cụ đang chờ người thừa kế của Slytherin tự sa vào lưới.
Nếu mà nó nói với Ron chuyện này thì với cái miệng rộng của thằng anh họ của Tristan thì không đến nửa ngày cả tòa lâu đài Hogwarts này đều sẽ biết về con Basilisk. Hành động đánh rắn động cỏ như vậy chẳng khác nào phá hủy kế hoạch của cụ Dumbledore rồi còn gì? Tristan hoàn toàn không muốn đối mặt với cơn giận dữ của cụ một chút nào cả.
Đột nhiên Ron võ đùi một cái đét nhìn Harry có chút thương hại mà nói:
“Vậy là chính Dobby đã ngăn trở, không cho tụi mình lên xe lửa tốc hành Hogwarts vào hôm khai trường hả? Rồi cũng chính nó làm gãy tay cậu?”
Nó lắc đầu nói tiếp:
“Cậu biết không, Harry, nếu nó không chịu bỏ cái kiểu cứu câu đó đi thì thể nào cũng có ngày nó làm cho cậu c·hết ngắc.”
—-----------------------
Không phụ sự chờ mong của Tristan, trưa ngày hôm sau, quyển ≪Moste Potente Potions≫ đã rơi vào tay chúng nó. Cả bốn đứa lại lần nữa ghé thăm phòng vệ sinh hư của con ma khóc nhè Myrtle.
Ron và Harry lúc đầu vô cùng phản đối quyết định này. Hai đứa chúng nó nhìn chăm chú vào Tristan như muốn nói:”Thì ra cậu là người như vậy!”. Cũng dễ hiểu thôi bởi vì chính thằng bé là người đưa ra địa điểm này.
Tristan cũng vô cùng oan uổng a, theo nó đây chính là vị trí tốt nhất rồi còn gì. May mà còn có Hermione hiểu mà giải thích dùm nó:
“Đó là nơi an toàn nhất rồi còn gì? Thầy giám thị Filch cũng không còn thủ ở đó nữa, mà sau hai vụ tập kích đâu có còn ai dám bén mảng đến gần đoạn hành lang đó đâu? Cho nên bọn mình hoàn toàn sẽ không bị quấy rầy.”
Tristan giơ ngón cái lên để mà khen ngợi cô bé:
‘Mình cũng cho là như vậy. Ngoài ra đây cũng là nơi hoàn hảo để tụi mình điều chế thuốc đa dịch nữa đó.”
“ÔI không!”
Ron vô lực thốt lên, sắc mặc của Harry lúc này cũng không được tốt cho lắm. Nó cảm thấy rằng bởi vì lần trước mình lôi Tristan đến nơi này nên đã dạy hư thằng bạn của mình mất tiêu rồi.