Chương 49: Jacob
Không phải tất cả mọi người đều thông minh cơ trí như cụ Dumbledore nên vào sáng ngày thứ hai, tin Colin bị hóa đá, nằm yên như c·hết rồi trong bệnh thất đã lan ra toàn trường.
Kèm theo đó là những lời đồn thất thiệt bay tán loạn khắp nơi, ai nấy đều đang nghi thần nghi quỷ.
Mà nhân vật chính của lời đồn lần này không ai khác ngoài Tristan của chúng ta. Không biết từ ai truyền ra mà việc nó cùng với giáo sư McGonagall phát hiện ra Colin bị hóa đá bị mọi người biết được. Thế là không biết từ khi nào danh xưng người thừa kế của Slytherin đã từ Harry Potter chuyển sang Tristan Prewett.
Nếu mà Salazar Slytherin trên trời có linh thiêng mà biết được hai đời người thừa kế của mình đều xuất thân từ nhà Gryffindor thì không biết ngài ấy sẽ nghĩ như thế nào? Hy vọng vách quan tài của lão ta được đóng chắc chắn, nếu không thì sẽ xảy ra chuyện lớn à nha.
Cũng vì những lời đồn này mà Tristan đã nhận được đãi ngộ như Harry lúc trước, thậm chí còn nghiêm trọng hơn nữa. Mặc kệ thằng bé đi đến nơi nào thì mọi người đều tránh xa ra, thậm chí còn đối với nó chỉ chỉ trỏ trỏ nữa. Nhất là mấy đứa năm nhất cùng niên khóa với Tristan, bon nó chỉ dám đi quanh lâu đài thành từng đám và bíu chặt lấy nhau, như thể chúng sợ nếu đi lêu bêu một mình thì thể nào cũng bị t·ấn c·ông.
Bởi vì lần trước chỉ là một con mèo ngộ hai, trong khi lần này thì tới lược một học sinh năm nhất bị hóa đá, vấn đề nghiêm trọng hơn thấy rõ.
Ngay cả thanh mai trúc mã từ thuở nhỏ của nó là Ginny cũng sợ đến mức quẫn trí, không dám lại gần thằng bé một bước. Điều này khiến cho Tristan chẳng vui một tẹo nào.
Đôi khi thằng bé nghĩ thầm nếu lúc này mà ma dược của nó chưa được tiêu hóa thì cũng sẽ được tiêu hóa nhanh thôi. Bởi vì trong mắt mọi người Tristan chẳng khác nào một con quái vật cả.
Ngoài ra, trong khoảng thời gian này, trong trường nổi lên phong trào đổi chác, mua bán những lá bùa hộ mệnh, những bửu bối, và các loại bùa phép phòng thân, mà không để cho thầy cô hay biết. Tuy vậy, trong mắt của Tristan mấy thứ đó chẳng khác nào là rác rưởi, hầu như không có một chút Aether bám lên thì lấy cái gì mà hộ với chả mệnh.
Tỷ như Neville Longbottom, một trong mấy đứa bạn cùng năm hai với tụi Harry mua một củ hành to tướng, màu xanh lá cây, có mùi quỷ sứ, một mẩu thủy tinh nhọn sắc màu tím, và một cái đuôi con sa giông đã thối rữa.
Bởi vì mấy thứ này tác động trực tiếp đến sinh hoạt của mấy đứa bạn cùng phòng nói riêng và toàn bộ nhà Gryffindor nói chung nên có người tiến lên khuyên bảo Neville rằng nó không việc gì phải lo: nó thuộc dòng dõi phù thủy thuần chủng, không có nguy cơ nằm trong “sổ bìa đen” của Người kế vị Slytherin. Nhưng gương mặt tròn mũm mĩm của Neville vẫn tái mét vì sợ hãi:
“Thì thầy Filch cũng bị t·ấn c·ông đó thôi! Tại thầy là một pháo lép mà ai cũng biết tui thì cũng gần như là pháo lép vậy.”
Nghe đâu có người tin vào những lời mà Neville nói, muốn mua mẫu thủy tinh màu tím trong tay thằng bé, biết đâu có thể bảo vệ mình không bị t·ấn c·ông.
Tristan cũng chẳng hơi đâu mà quản mấy cái lời đồn thổi vô căn cứ hay bùa hộ mệnh này. Ai muốn làm gì thì làm, miễn sao không làm phiền đến nó là được.
Nhưng thật ra việc bị cô lập này cũng có chỗ tốt nhất định. Bởi vì cả bốn đứa đều đang trong tình trạng ba không ưa, má không thương cho nên không ai để ý đến việc cả bốn đứa thường xuyên lui tới nhà vệ sinh nữ ở lầu ba cả.
Lãnh địa của con ma khóc nhè Myrtle giờ đây đã thành căn cứ bí mật của mấy đứa tụi nó, nếu không tính đến sự phản đối kịch liệt của bản thân con ma. Bởi vậy con ma khóc nhè Myrtle cứ khóc sướt mướt trong bồn cầu tiêu của nó, nhưng bọn trẻ mặc xác con ma, và con ma cũng mặc xác bọn trẻ. Nước sông không phạm nước giếng.
Tristan cho rằng bây giờ nó có thể an tâm đi tìm manh mối về mấy cái toà bảo khố bị nguyền rủa để hoàn thành nhiệm vụ phụ tuyến rồi ấy chứ. Cả tháng rồi nó có tìm được cái gì đâu? Cứ như vậy thì đào đâu ra điểm vận mệnh để mà mua nguyên liệu ma dược để mà tiến giai đây.
May mà Merlin không phụ người có lòng, từ một kệ sách cũ thuộc khu vực không ai thèm hỏi thăm đến của thư viện, Tristan rốt cuộc cũng tìm được một quyển bút ký kể về một người có tên là Jacob và trong có nhắc đến những tòa bảo khố bị nguyền rủa.
Theo những gì mà Tristan đọc được, Jacob đã từng là học sinh của Hogwarts nhưng đã bị đuổi học vào năm học cuối của mình. Vào một thời điểm nào đó trong quá trình đi học, Jacob đã bắt tay vào một nhiệm vụ điên cuồng là khám phá các tòa bảo khố bị nguyền rủa trong truyền thuyết, có lẽ để có được vàng, những lời tiên tri hay những món đồ tạo tác ma thuật mạnh mẽ được cất chứa bên trong chúng nó.
Trong thời gian còn theo học ở Hogwarts, Jacob nổi tiếng là một trong những học sinh tài năng và nổi loạn nhất trường. Do đó, anh ta đã nhận được sự quan tâm đặc biệt của thầy hiệu trưởng, người đó không ai khác chính là cụ Dumbledore.
Tuy nhiên theo thời gian trôi qua, Jacob ngày càng trở nên ám ảnh trong việc tìm kiếm bảo khố bị nguyền rủa. Anh ta dần thay đổi, trở nên bốc đồng hơn, liều lĩnh hơn, dẫn đến vi phạm "tất cả các loại nội quy của trường" và gây nguy hiểm cho cả bản thân và các người bạn trong suốt quá trình tìm kiếm này. Việc đó khiến cho cụ Dumbledore vô cùng lo lắng, cụ cho rằng Jacob có thể trở nên điên cuồng vì những tòa bảo khố bị nguyền rủa cho nên cụ đã khiển trách cả Jacob và những người bạn của anh ta không ít hơn một lần.
Nhưng cho dù là như vậy, sự khiển trách của cụ Dumbledore không thể làm nản lòng những người thanh niên ưa thích mạo hiểm. Nhưng rất tiếc là cuộc săn lùng bảo khố của bọn họ đã chấm dứt một cách bi kịch sau khi một người đã không may t·ử v·ong trong khi cố gắng pha chế một loại thuốc đặc biệt hùng mạnh để vượt qua những chướng ngại vật đang ngăn cản bọn họ tiếp cận những tòa bảo khố.
Không còn có thể nhắm mắt làm ngơ trước mức độ nghiêm trọng của những gì đã xảy ra, Cụ Dumbledore đã thông báo cho Bộ Pháp Thuật về c·ái c·hết của người bạn của Jacob. Bộ đã cử hai thần sáng đến bắt Jacob trong quán rượu ba cây chổi ở làng Hogsmeade. Trong cuộc thẩm vấn, Jacob thừa nhận rằng chính anh ta đã gây áp lực buộc người bạn của mình phải chế tạo lọ thuốc như một phần trong nỗ lực mở ra tòa bảo khố.Trước lời thú nhận của Jacob, Giáo sư Dumbledore không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đuổi học anh ta.
Thật không may, người bạn của Jacob không phải n·ạn n·hân duy nhất của vụ việc lần đó. Mỗi khi một tòa bảo khố bị xáo trộn, một lời nguyền khác sẽ được kích hoạt và giáng xuống ngôi trường.
Đầu tiên là những khối băng bị nguyền rủa bắt đầu xuất hiện và lan rộng khắp cả tòa lâu đài. biến các căn phòng nơi này thành những nhà tù tinh thể, đe dọa bao vây toàn bộ ngôi trường và khiến cho một số học sinh b·ị t·hương nặng.
Ngoài ra một lời nguyền mộng du cũng được kích hoạt, khiến cho một số học sinh chìm vào giấc ngủ sâu và khiến bọn họ vô thức đi lạc vào Rừng Cấm, nơi vô cùng nguy hiểm, mà càng nguy hiểm hơn là bọn họ lúc này hoàn toàn không có khả năng tự vệ, dễ dàng trở thành mồi ngon cho các sinh vật khác ở trong rừng.
Mặc dù cụ Dumbledore và các giáo sư khác đã cố gắng hết sức kiềm chế những lời nguyền và kiểm soát tình hình, nhưng không ai trong số bọn họ lên tiếng xác nhận sự tồn tại của những tòa bảo khố. Tác giả của quyển bút ký cho rằng các giáo sư làm như vậy để ngăn cản những người khác theo đuổi những tòa bảo khố khiến cho bi kịch lặp lại một lần nữa. Thậm chí các giáo sư còn không tiếc niêm phong phần lớn những quyển sách có nhắc đến truyền thuyết về những tòa bảo khố này để ngăn cản sự tò mò của tụi học sinh.