Chương 41: Gia tinh Dobby
“Giữ yên lặng nào, các con!”
Madam Pomfrey cầm một cái chai lớn đựng một thứ thuốc gì đó có nhãn hiệu là Skele-Gro đi tới. Bà cùng với Hermione đi vòng qua tấm màng đến trước giường của Harry rồi rót thứ dung dịch ấy vào một cái cốc. Khói bốc lên nghi ngút từ thứ dung dịch ấy.
Madam Pomfrey đưa cái ly có chứa dung dịch nóng hôi hổi đó cho Harry mà nói:
“Tối nay trò sẽ bị hành đấy. Mọc lại xương cốt không phải là chuyện thú vị lắm đâu.”
Nhìn bộ dáng thống khổ của thằng bé khi uống cốc Skele-Gro là đủ biết hương vị của nó cũng giống như nhiều loại ma dược khác của phù thủy, chẳng ra cái thứ gì cả. Harry lúc này ho khan liên tục và phun nước miếng phì phì. Ngụm thuốc đầu tiên hầu như bị thằng bé phun ra ngoài toàn bộ.
“Trò sao vây? Đây là thuốc mà!”
Madam Pomfrey tỏ vẻ bất mãn về sự lãng phí của thiếu niên tóc đen trong khi rót thêm cho nó một ly nữa. Vừa rót bà vừa không ngớt tặc lưỡi lắc đầu về việc nguy hiểm khi chơi các môn thể thao như Quidditch cùng với sự bất tài của giáo sư Lockhart. Cuối cùng, Madam Pomfrey cũng đi nơi khác để chăm sóc những bệnh nhân còn lại, tỷ như thằng Malfoy. Bọn nó ở lại được phép ở lại thêm một chút để giúp Harry uống thêm vài ngụm nước cho thông cổ họng.
Ron nói, miệng cười toét đến mang tai:
“Dù sao, chúng ta cũng đã thắng. Câu bắt trái banh thật hết sảy. Phải nhìn thấy cái mặt của thằng Malfoy lúc đó … Trông nó như muốn ăn sống cậu.”
Hermione có vẻ lo rầu:
“Mình muốn biết nó làm sao mà ếm bùa được trái Bludger ấy.”
Tristan lúc này đã ngồi xuống bên cạnh giường của Harry, nghịch cánh tay không xương của thằng bé mà nói:
“Không phải là thằng Malfoy. Là một con gia tinh tên là Dobby làm chuyện này.”
Harry tỏ vẻ ngạc nhiên:
“Dobby?”
Ron hỏi ngay:
“Làm sao mà cậu biết?”
Tristan trả lời:
“Thì lúc nãy mình rời khỏi chỗ ngồi đó. Lúc đó mình vô tình nhìn thấy nó đang điều khiển trái Bludger thì mình la lên đinh ngăn cản nó tiếp tục làm như vậy. Nhưng có lẽ hành động của mình dọa sợ con gia tinh, bùm một cái, nó biến đâu mất tiêu.”
Ron tỏ vẽ ảo não:
“Tại sao cậu không kêu tụi mình đi cùng?”
Tristan chỉ nhún nhún cái vai mà đáp lại:
“Mình cũng đâu có biết là gặp chuyện này đâu?”
Rồi nó nhìn qua Harry mà nói:
“Mà nè, Harry! Trước khi biến mất con gia tinh có la lên tên của cậu. Bộ cậu quen biết nó à?”
Harry đành phải kể cho Tristan cùng với Hermione về những chuyện xảy ra hồi hè. Ron tuy biết những chuyện này rồi nhưng thằng bé vẫn chăm chú lắng nghe. Hermione thì tỏ ra đặc biệt quan tâm đến loài gia tinh, cô bé dường như không nghĩ tới trong giới phù thủy còn tồn tại chế độ chiếm hữu nô lệ như vậy.
Kể một hồi thì thứ thuốc Skele-Gro đó đã bắt đầu phát huy tác dụng. Harry cũng dần dần cảm thấy cánh tay của nó càng ngày càng đau khiến cho Tristan cũng không thể tiếp tục nghich được nữa. Thiếu niên tóc đỏ đeo kính đứng lên, phụng phịu mà nói:
“Mình nghĩ tối nay, Dobby sẽ đến thăm câu. Cậu muốn biết gì có thể hỏi nó thử xem sao?”
“Cậu có chắc tối nay Dobby sẽ đến gặp mình không?”
“Mình cũng không chắc, chỉ là suy đoán mà thôi. Dù gì thì cậu cũng đâu có bị thua thiệt gì đâu? ”
Harry tức giận mà vung vẫy cánh tay gãy của mình:
“Cánh tay của mình bị như vậy mà cậu nó mình không bị làm sao à?”
Có vẻ như do hoạt động quá mạnh nên thằng bé nhăn mặt vì đau đớn:
“Ui da! Đau!”
Ron tỏ vẻ quan tâm:
“Bộ câu đau lắm à?”
“Cậu cứ thử đi rồi biết!”
Lúc đó cánh cửa bệnh thất mở tung. Tất cả những cầu thủ khác trong đội Gryffindor ùa vô thăm Harry, người nào cũng ướt nhẹp và bẩn thỉu.
Anh George nói:
“Harry, một cú bay không tin được! Anh vừa mới nghe Marcus Flint quát thét Malfoy. Chuyện gì đó về trái banh Snitch lởn vởn ngay trên đầu mà nó không biết. Trông Malfoy vui hết nổi rồi.”
Chúng bày ra nào bánh, kẹo, và cả những chai nước bí rợ. Chúng quây quần bên giường Harry và vừa mới chuẩn bị nhập một bữa tiệc xôm tụ, thì bà Pomfrey xuất hiện như cơn bão, quát tháo:
“ĐI RA! Thằng bé cần nghỉ ngơi, nó cần mọc lại ba mươi ba cái xương, nghe chưa? RA, ĐI RA NGAY!”
Thế là Harry bị bỏ lại một mình trong bệnh thất, không có ai “quấy rầy” để nó quên đi cơn đau như dao chặt ở mấy ngón tay t·ê l·iệt.
—-----------------------
Tối ngày hôm đó, Tristan ngủ cũng không yên ổn, linh tính của nó mách bảo rằng dường như có việc gì đó sắp sửa xảy ra mà quan trọng lắm, nó không thể nào bỏ lỡ được.
Thân là một siêu phàm giả con đường Wheel of Fortune, Tristan hiểu tầm quan trọng của linh tính mách bảo. Từ trong ổ chăn ấm áp của mình, thằng bé ngồi dậy đi dạo một vòng xem sao..
Vừa mới mở cửa ra thì nó thấy một bóng người cũng đang lén la lén lút từ phòng bên cạnh chuồn ra.
Bởi vì ở giữa hai người có một cánh cửa ngăn chặn nên bóng người đó cũng không nhìn thấy Tristan. Tuy nhiên chỉ cần mái tóc xám như lông chuột đặc trưng, nó liền biết bóng người đó là ai.
“Cậu tính đi đâu vậy Colin?”
Nhưng mọi việc không như Tristan suy nghĩ, dường như có tật giật mình, Colin run bắn cả người, mấy thứ đồ đang cầm trên tay bị thằng bé quăng lên trên trời, may mà Tristan kịp thời chụp lại. Nhìn kỹ lại thì thấy đó chỉ là mấy quả nho mà thôi.
“Giật bắn cả mình! Sau này cậu làm ơn đừng có đột nhiên xuất hiện sau lưng mình nữa, được không? Tristan?”
Tristan trả lại chùm nho cho Colin mà trả lời:
“Tại vì cậu có tật giật mình mà thôi. Nhìn bộ dáng vừa rồi của cậu thì chắc là tính chuồn ra ngoài chơi, đúng không?”
Colin thản nhiên thừa nhận, chỉ vào chùm nho mới vừa nhận lại:
“Mình tính đi thăm anh Harry. Hồi trưa mình chưa kịp vào thăm ảnh thì đã bị Madam Pomfrey đuổi ra rồi. Cậu có muốn đi cùng mình không Tristan?”
Suy nghĩ một chút rồi Tristan gật đầu đồng ý, nó cũng muốn xem coi con gia tinh Dobby có đến thăm Harry như dự đoán hay không? Không biết từ con gia tinh đó có moi ra được miếng manh mối nào cho nhiệm vụ chủ tuyến của nó không?
“Mình đi với! Cậu chờ một chút để mình thay quần áo đàng hoàng cái đã.”
“OK!”
—--------------------------------
Lúc này, ở bệnh thất, một cuộc đối thoại mà Tristan vẫn tâm tâm niệm niệm đang diễn ra.
“Nói đi Dobby, vì sao cậu lai ếm bùa trái Bludger để g·iết mình?
Con gia tinh rùng mình chối đây đẩy:
“Không phải để g·iết cậu đâu, thưa cậu, không đời nào g·iết cậu đâu. Dobby chỉ muốn cứu mạng của cậu mà. Thà cậu về nhà, dù có b·ị t·hương tích, còn hơn là ở đây. Dobby chỉ muốn Harry Potter b·ị t·hương vừa đủ để được đưa về nhà.”
Rồi nó nghẹn ngào thành tiếng:
“Nhưng là Dobby thất bại, bởi vì cậu Prewett phát hiện ra Dobby lại, còn trói Dobby cho nên ma pháp đó bị mất khống chế, không thể hoàn thành.”
Giận giữ nổi lên trong giọng nói của Harry:
“Chỉ vậy thôi sao? May mà ma pháp đó chưa hoàn thành nếu không người ta sẽ phải gửi những mẫu thịt vụn của mình về nhà mất:”
Con gia tinh bắt đầu rên rỉ:
“Không phải như vậy thưa cậu. Ma pháp mất khống chế còn nguy hiểm hơn bình thường nhiều. Dobby luôn nắm chắc tốt lực đạo, rốt cuộc Dobby chỉ muốn Harry Potter b·ị t·hương mà thôi.”
Harry càng thêm tức giận:
“Ý cậu là mình b·ị t·hương nặng như vậy là do lỗi của Tristan?”
Nước mắt nước mũi bắt đầu chảy xuống ướt đẫm cái áo gối te tua mà con gia tinh đang mặc trên người:
“Không hoàn toàn là do cậu Prewett, thưa cậu. Dobby cũng có lỗi trong việc này. Dobby tồi, Dobby tồi lắm… - Ôi, giá mà Harry Potter biết! Giá mà cậu biết cậu có ý nghĩa như thế nào đối với chúng tôi, những con gia tinh hèn mọn bị nô lệ, bị khinh miệt trong thế giới phù thủy. Thưa cậu, Dobby vẫn còn nhớ cái thời Kẻ-mà-chớ-gọi-tên-ra còn tác oai tác quái. bọn gia tinh chúng tôi bị đối xử như đồ sâu bọ.
Con gia tình vừa lấy cái áo gối bẩn thỉu trên người vừa xoa nước mắt vừa nói:
“Thưa cậu, đành rằng bây giờ Dobby vẫn còn bị đối xử như vậy.”
“Nhưng thưa cậu, hầu như cuộc sống đã được cải thiện đối với bọn gia tinh chúng tôi kể từ khi cậu chiến thắng quyền lực của Kẻ-mà-chớ-gọi-tên-ra. Harry Potter vẫn sống, và quyền lực của trùm phe Hắc ám tiêu tan. Thưa cậu, một bình minh mới mở ra, và Harry Potter chiếu sáng như một ngôi sao hy vọng cho những người như chúng tôi, những người cứ ngỡ những ngày Hắc ám không bao giờ tàn. “
“Vậy đây là cách cậu báo đáp ngôi sao hy vọng?
“Thưa cậu… bây giờ, ở Hogwarts, chuyện khủng kh·iếp sắp xảy ra, mà có lẽ xảy ra rồi. Và Dobby không thể để cho Harry Potter ở lại chốn này, khi mà lịch sử dường như đang lặp lại, khi mà Phòng chứa Bí mật lại bị mở ra một lần nữa.”
--------------------------------
Mình mới phát hiện bug nhỏ là sinh nhật của Tristan vào ngày 2/9/1980, tức là bây giờ nó đã 12 tuổi rồi nha bà con, bạn nào thấy từ khi nhập học đến giờ mình còn để Tristan 11 tuổi thì nhắc dùm mình nha.