Chương 40: Phương pháp chữa gãy xương thần kỳ của Gilderoy Lockhart
Từ phía dưới khán đài của nhà Hufflepuff, Tristan như đứng tim mà quan sát buổi biểu diễn của Harry. Có Merlin mới biết mỗi khi Harry bị trái Bludger kia áp sát thì trái tim của nó bị văng đi nơi nào.
Nhất là khi trận đấu vừa mới kết thúc, trái Bludger quỷ quái kia vẫn không chịu buông tha con Harry mà t·ấn c·ông vào vị trí giữa hai chân thằng bé. May mà Hermione ra tay kịp thời nếu không dù Harry không c·hết thì dòng họ Potter cũng tuyệt hậu mất thôi.
Hung hăng liếc nhìn con gia tinh đang nằm bất động trên sàn một cái, thằng bé muốn đá nó mấy cái dễ sợ. Khó khăn lắm mới tìm được một cái bùa hộ mệnh dùng tốt thế mà xém tí nữa là bị con gia tinh này phá hủy rồi.
“Đi thôi!”
Trong khi Tristan tính lại gần xách cái vỏ gối (quần áo) dơ hề hề của con gia tinh đi bàn giao cho các giáo sư thì dị biến đột nhiên xảy ra. Thiệt tình, Tristan đúng là số con rệp mà, rõ ràng thể xác này là người châu u thuần khiết mà cứ như người châu Phi vậy, xui xẻo hết biết. Không biết chừng nào mới tấn thăng thành danh sách 7: Lucky one (kẻ may mắn) để mà thoát Phi nhập u đây.
Cái bùa trói toàn thân của thằng bé hồi nãy không biết vì nguyên do gì mà mất hiệu lực. Có lẽ do nó luyện tập chưa đến nơi đến chốn, hay là do con gia tình này mạnh mẽ thoát ra, hay là do cảm xúc vừa nãy của Tristan ảnh hưởng đến bùa chú, nhưng tất cả đều không quan trọng. Điều quan trọng là khi bùa phép mất hiệu lực thì con gia tinh này sẽ dễ dàng trốn mất, nó vẫn không quên bùa cấm độn thổ ở Hogwarts không làm gì được tụi gia tinh đâu.
Nhưng nó chưa kịp móc đũa phép ra bổ sung một cái bùa trói toàn thân một lần nữa thì một tiếng “Crack!” vang lên. Con gia tinh biến mất ngay tại chỗ kèm theo một tiếng thét chói tai:
“DOBBY KHÔNG CÓ HẠI CẬU HARRY POTTER! DOBBY ĐANG BẢO VỆ CHO CẬU ẤY!”
Nhìn vị trí trống không trước mặt Tristan không khỏi chửi bậy 1 tiếng:
“C·hết tiệt!”
“Tính, dù sao thì các giáo sư cũng chả rảnh để xử lý vụ này. “
“Dobby? Gia tinh Dobby? Nghe quen quen, hình như ông đây đã thấy cái tên này ở đâu thì phải?”
Tristan liền mở bảng nhiệm vụ cũ của mình ra mà coi, ở mục nhiệm vụ đã hoàn thành, cái tên Dobby chình ình nằm trên đó, cái nhiệm vụ mà cho thằng bé siêu phàm đặc tính của ma dược quái vật :
“Nhân vật chính Harry Potter bị gia tinh Dobby khiến cho lâm vào rắc rối. Giờ đây cậu ấy đang bị khoá trái ở trong phòng. Mời túc chủ hãy mau chóng tiếp xúc nhân vật chính để hấp thu để từ đó bắt đầu cuộc hành trình của mình”
Thằng bé vỗ cái trán mình một cái bốp mà nói:
“Thì ra là nó! Là người quen cũ của Harry. Lát nữa phải hỏi cậu ấy một tiếng mới được,
Nói xong Tristan lững thững chạy về phía bãi cỏ của sân thi đấu mà thăm người anh hùng đã mang chiến thắng về cho đội tuyển Quidditch nhà Gryffindor. Nãy giờ nó đã lãng phí quá nhiều thời gian rồi. Không biết Harry giờ này ra sao?
Câu hỏi của thiếu niên tóc đỏ nhanh chóng được trả lời. Chúa cứu thế Harry Potter hiện giờ đang nằm giữa sân thi đấu Quidditch, thoạt nhìn phi thường chật vật, cả người ướt đẫm nước mưa và bùn đất, cái tay gãy thì lòng thòng ở bên cạnh.
Đám đông vây quanh thằng bé, nhưng nổi bật nhất vẫn là giáo sư Lockhart, dù trời đang mưa tầm tã nhưng mái tóc của thầy vẫn óng mượt, hàm răng vẫn trắng sáng như mọi khi. Giáo sư nói to:
“Trò ấy không biết mình đang nói gì đâu. Đừng lo, Harry. Thầy sẽ chữa cánh tay cho con. Đây chỉ là một câu thần chú đơn giản, thầy đã dùng qua vô số lần rồi.”
Harry kinh hãi thét lên:
“Đừng! Cám ơn giáo sư, con muốn để nó như vầy thôi…”
Tristan cũng cảm thấy có chút không ổn. Mấy tháng qua thì hầu như tất cả mọi người ở trường Hogwarts này đều nhận ra bản chất của giáo sư Lockhart là một tên l·ừa đ·ảo. Đương nhiên nếu là fan cuồng thì không còn gì để nói, đối với những người đó cho dù có để bằng chứng chình ình trước mặt thì bọn họ cũng tìm ra cách giải thích dùm cho thần tượng của mình.
Colin đứng bên cạnh lấy máy ảnh ra mà chụp hình lia lịa nên bị Harry nạt ngay:
“Colin, anh không muốn chụp hình ảnh này đâu.”
Rồi nó nghiến răng kèn kẹt:
“Tại sao không ai đưa mình đi bệnh thất?”
“Lùi lại!”
Giáo sư Lockhart lúc này đã xắn tay áo của mình lên, nói to dõng dạc trước đám đông.
“Ôi, đừng. Xin giáo sư đừng…”
Harry phản đối một cách yếu ớt trong khi Tristan cũng bất lực mà nhìn thằng bạn của mình. Mấy câu thần chú trị thương thì nó vẫn chưa học được, bùa khiên để bảo vệ Harry khỏi câu thần chú của giáo sư cũng mới vừa nhập môn, vẫn chưa thể thuần thục thi pháp, cũng không có giáo sư nào khác ở gần đây để cứu Harry. Nó chỉ có thể trơ mắt nhìn giáo sư Lockhart múa may cây đũa phép của ổng.
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, một tia sáng xanh từ đầu đũa phép của giáo sư Lockhart trúng ngay chóc cánh tay gãy của Harry, nhưng không phải là nối lại xương cho thằng bé mà là:
“Trời ơi, xương tay của cậu ấy biến đâu mất rồi.”
Đám đông xung quanh đều há hốc mồm còn Colin thì lẫn nữa bấm máy như điên. Tristan chạy ngay lại bên cạnh để mà kiểm tra. Cái thứ lòng thòng thò ra từ tay áo của Harry trông giống như một cái bao tay bằng da người, mềm oặt. Tristan thử bẻ ra đằng sau một chút, ai ngờ dễ dàng khiến cho ngón tay của cậu ấy đụng vào cẳng tay.
Harry c·hết điếng cả người, dường như thằng bé khó khăn lắm mới chấp nhận được sự thật này. Giáo sư Lockhart hóa ra không hề hàn gắn gì xương xẩu của nó hết, mà chỉ đơn giản… rút xương cánh tay nó đi mà thôi.
Giáo sư Lockhart cũng có chút thất thố, lão ta nói nhanh rồi chạy biến đâu mất:
“Ủa? Ờ, không sao. Thỉnh thoảng xảy ra sự cố là chuyện thường. Nhưng điểm mấu chốt là xương không còn gãy nữa. Đó là điều cần ghi nhớ. Thế nhé, Harry, cứ từ từ mà đi tới bệnh thất. À, Tristan nè, trò dìu trò ấy đi nhé. Madam Pomfrey có thể sẽ… ờ… tỉa tót trò lại một tí thôi.”
Điều tốt nhất là giáo sư Lockhart làm được cho Harry là “cánh tay” của thằng bé không còn đau nữa nên có thể tự mình đi đến bệnh thất. Nhưng dĩ nhiên tụi Tristan, Ron cùng với Hermione không cho thằng bé làm như vậy, mà tự mình tháp tùng Harry đi đến trước mặt Madam Pomfrey.
Đương nhiên là Madam Pomfrey không hề hài lòng một chút xíu nào. Bà giận dữ cầm cái tàn tích bất động buồn hiu của cái mà nửa giờ trước còn là cánh tay đắc lực của Harry, la lối:
“Lẽ ra trò phải đến gặp tôi ngay tức thì chớ! Tôi có thể nối xương trong một giây, nhưng làm cho xương mọc lại thì…”
Tristan lo lắng hỏi ngay:
“Cô sẽ làm được mà, phải không cô?”
Madam Pomfrey quẳng cho Harry bộ đồ bệnh nhân, nói dứt khoát:
“Tất nhiên là tôi sẽ làm được. Nhưng mà rất đau. Trò ấy phải ở lại bệnh thất đêm nay…”
Do giữa nam và nữ có chút khác biệt nhỏ, mà ở độ tuổi này chúng nó cũng đã mơ hồ biết được nên Hermione liền tránh mặt cho Harry thay quần áo.
Thật ra thì Tristan cũng không ngại, dù sao thì nó đã tham quan nhà vệ sinh nữ một lần, với lại từng không mặc gì cả mà tham quan Backlund một vòng rồi còn gì. Nhưng Hermione thì khác, da mặt của cô bé tương đối mỏng nên cũng đâu có dám ở lại xem Harry thay đồ.
Hermione đành phải đứng đợi bên ngoài trong khi Tristan cùng với Ron cùng nhau giúp Harry thay quần áo.
Không, hầu như chỉ có Ron làm chuyện này bởi vì lúc này Tristan phát hiện ra cánh tay không xương mềm như cao su của Harry chơi rất vui. No có thể bẻ qua bẻ lại làm đủ mọi hình dạng tùy thích mà không gặp trở ngại gì cả.
“Tristan, cậu đừng có chơi nữa mà mau giúp mình nhét tay của Harry vào ống tay áo coi. Tay của Harry có gì đâu mà cậu nghịch riết thế? ”
“Biết roài!”
Thế là Tristan đành phải bỏ tay Harry xuống mà hợp sức với Ron kéo mấy ngón tay của nó qua cổ tay áo. Ron lớn tiếng nói vọng ra:
“Sao, Hermione? Tới bây giờ cậu con bên thầy Lockhart nữa thôi? Harry mà cần rút xương thì đã nhờ ổng rồi.”
“Ai cũng có thể có lúc sai sót.” Hermione đỏ ửng cả mặt mà trả lời: “ Mà nói cho cùng thì cánh tay cũng hết đau rồi, đúng không, Harry?”
Tristan đỡ Harry lên giường nằm:
“Ừ. Hết đau. Nhưng cũng hết xài luôn.”
Khi thằng bé ngã người xuống giường, cánh tay thõng xuống vung vẩy ngoài ý muốn làm cho Tristan muốn bắt lấy để mà chơi tiếp.
---------------------------------
Halloween vui sướng nha bà con.
Trick 'r Treat!
KKKKKKKKKKK