Chương 42: Lần đầu tiên đến nhà bếp
“Sáng nay anh Harry bay tuyệt cú mèo luôn ha. Tiếc là cậu không nhìn thấy. Không biết chừng nào mình mới bay được như anh ấy? Cậu cũng biết đấy, Madam Hooch nói mình không có tí năng khiếu nào trong vụ bay lượn này….”
Lúc này Tristan cảm thấy quyết định đi cùng Colin đi thăm Harry là một quyết định vô cùng sai lầm. Từ lúc rời khỏi phòng sinh hoạt chung của nhà Gryffindor đến giờ, thằng bé fan cuồng này nói 10 câu thì có đến 8 câu là nhắc đến Harry, mà lại nói liên tục liền tù tì nữa chứ. Thật là muốn mệnh mà.
Suốt cả chặng đường hầu như toàn bộ là thời gian Colin luyên thuyên, Tristan chỉ đôi khi ậm ừ chen vào đôi ba câu tỷ như:
“Mình cũng thấy mà.”
“Harry cũng phải cố gắng lắm đó.”
…
Khi sắp đến chân cầu thang, Colin vẫn còn tiếp tục lãi nhãi:
“Cậu có biết không? Hồi sáng khi mình chụp hình anh Harry thì xém bị trái Bludger đụng vào đó. May mà mình tránh kịp.”
“Cậu liều thật đó Colin, lúc đó nguy hiểm như vậy mà cậu dám chường mặt ra. Không ngại trái Bludger tông bể đầu sao?”
“Hì Hì, để có ảnh của anh Harry thì một chút nguy hiểm như vậy thì có xá gì đâu?”
“Thật là hết nói nổi câu!”
“Hì Hì”
Có chút chịu hết nổi sự khủng bố của Colin, Tristan cảm thấy mình nên tìm lý do để mà tránh mặt một chút. Nói thật ra, lỗ tai của thằng bé sắp kết thành kén rồi.
“Colin nè, cậu có chùm nho để tặng Harry mà mình đi tay không như vậy đâu có được. Cậu cứ vào thăm Harry trước đi còn mình chạy xuống nhà bếp xem có gì đem lên cho cậu ấy không?”
“Nhà bếp? Cậu biết nhà bếp ở đâu?”
“Biết chứ, ở ngay dưới tầng hầm chứ đâu. Mình phải năn nỉ mãi hai anh Fred và George mới chịu chỉ cho mình nơi đó. Ngày nào rảnh mình dẫn câu đi.”
‘Cậu hứa rồi đó!”
“Uh, mình hứa. Lát nữa gặp lại cạnh giường của Harry.”
“Lát nữa gặp lại.”
Nói xong, Tristan tiếp tục đi theo cầu thang xuống tầng hầm, trong khi Colin đi về hướng bệnh thất để thăm Harry. Lúc này thiếu niên tóc đỏ mới có thể dùng ngón tay ngoáy ngoáy lỗ tai của mình mà thở ra một hơi:
“Fan cuồng thật khủng bố mà!”
Nhà bếp của Hogwarts nằm ở đâu thực tế nằm ở đâu là nửa công khai bí mật trong đám học sinh. Ít nhất theo Tristan biết là hầu như toàn bộ tụi Hufflepuff đều biết điều này. Đơn giản bởi vì lối vào phòng sinh hoạt chung của nhà Hufterpuff nằm ngay bên cạnh nhà bếp, nghe đâu tụi gia tình còn thiết lập một hệ thống phòng trộm riêng cho tụi Hufflepuff nữa cơ. Không những thế, Tristan cũng không hề nghi ngờ tụi nó sẵn sàng đuổi đi bất kỳ ai xâm nhập phòng sinh hoạt chung của nhà Hufflepuff mà chưa được phép.
Theo như những gì mà sử sách ghi chép lại thì là do Hega Hufflepuff từ hơn 1000 năm trước cũng đã đối xử rất tốt với tụi gia tinh, cho nên tụi nó mang ơn người sáng lập cho đến tận bây giờ.
Suy đi nghĩ lại thì đúng là vị trí ký túc xá của nhà Hufflepuff là tốt nhất trong bốn nhà. Ký túc xá của hai nhà Ravenclaw cùng Gryffindor đều là tháp cao, lên xuống có chút bất tiện. Còn nhà Slytherin thì khỏi nói rồi, nghe đâu nằm ngay dưới hồ đen. Thiệt tình, không biết năm xưa lão Salazar Slytherin nghĩ gì không biết nữa? Không sợ mấy con rắn nhỏ tuy còn trẻ mà bị thấp khớp hết hay sao?
Chỉ riêng mấy con lửng nhỏ là sướng nhất, nhà bếp nằm ngay bên cạnh. Nếu có đói bụng thì cũng không như mấy nhà khác phải băng qua cả nửa tòa lâu đài mới đến nơi. Bọn nó chỉ cần ra cửa đi vài bước là được. Đúng là thiên đường của những đứa tham ăn mà.
Cũng không cần đi xa lắm, chỉ cần đi vài bước sau khi bước xuống tầng hầm, trong một hành lang tràn đầy các bức tranh chủ đề về đồ ăn khiến cho Tristan đói bụng không thôi, có một bức tranh vẽ một tô trái cây khổng lồ, đó chính là lối vào nhà bếp của Hogwarts.
Theo như những gì mà hai anh Fred và George hướng dẫn, Tristan vương ngón tay thon dài của mình ra mà cù lét trái lê khổng lồ màu xanh biết. Tristan nhớ lại lúc mà hai ảnh bật mí cho nó cách vào nhà bếp còn cường điều rằng ngay cả đứa em trai thân yêu của hai ảnh là Ron mà còn không có diễm phúc này. Hắc, đúng là anh em ruột có khác.
Dưới ma trảo của Tristan, trái lê ấy hoàn toàn không có sức chống cự. Nó bắt đầu vặn vẹo, rồi cười khúc khích và đột nhiên biến thành một nắm cửa lớn màu xanh lá cây.
Ở phía sau cánh cửa là một căn phòng to ngang ngửa đại sảnh đường ở phía trên, các bức tường đá chung quanh được treo đầy những chiếc nồi đồng và thau đồng sáng lấp lánh, ở đầu còn lại của căn phòng là một cái lò sưởi trong tường vô cùng lớn.
Chiếm diện tích lớn nhất trong nhà bếp chính là bốn chiếc bàn dài được đặc chính xác bên dưới bốn chiếc bàn ăn của mỗi nhà trên đại sảnh đường. Hiện giờ thì bàn nào cũng trống trơn, bữa ăn tối đã xong rồi, nhưng Tristan đoán là trước đó một giờ chắc là những đĩa đồ ăn được bày trên mấy cái bàn này để rồi được đưa thẳng lên những dãy bàn trong Đại sảnh đường bên trên, xuyên qua trần nhà.
Khi Tristan mở cửa đi vào thì cũng gây ra một đợt hỗn loạn nho nhỏ cho nơi này. Mấy con gia tinh vừa thấy bóng dáng của thằng nhỏ thì đều hét lên một tiếng rồi chạy trốn mất dạng, để lại mớ nồi niêu xoong chảo nằm lăn lóc trên mặt đất.
Cảm thấy như vậy là không được, đối với Tristan mà nói ngoại trừ những con gia tinh hắc hoá như là Dobby ra thì phần còn lại đều không tồi. Cho nên nó cũng không muốn dọa đến bọn họ a.
“Xin hỏi ở nơi này còn miếng bánh trái hay là trái cây gì không?” Tristan vô cùng lễ phép mà lên tiếng.
Lúc này có một con gia tinh với vóc người nhỏ thó chạy đến trước mặt thằng bé. Tristan nhận ra đây chính là con gia tinh mà hôm bữa nó phát hiện ra đang dọn dẹp trong phòng sinh hoạt chung của nhà Gryffindor. Có thể cũng vì lý do này cho nên nó mới bị cắt cử ra gặp mặt thằng bé.
Con gia tinh run như cầy sấy mà nói, dường như trong mắt nó Tristan là hồng thủy mãnh thú không bằng:
“Thưa … c… cậu ! Cậu… cầ…n … ph… phục … v …vụ…gì… gì … ạ”
Thiếu niên tóc đỏ hơi điều chỉnh gọng kính của mình, nở nụ cười thân thiện nhất có thể, nhẹ nhàng mà nói:
“Cậu khỏe không? Mình tên là Tristan Prewett, học sinh nhà Gryffindor. Xin hỏi ở nơi này còn miếng bánh trái hay là trái cây gì không? Mình tính đi thăm bệnh mà lại quên chuẩn bị một chút quà vặt để tặng.”
Thấy Tristan cũng không hùng hùng hổ hổ như các phù thủy nhỏ khác mà lại vô cùng khách khí với bọn nó. Con gia tinh cũng dần dần bình tĩnh lại, ít nhất là nó cũng không còn cà lăm như hồi nãy nữa
“Thưa cậu, nơi này còn một ít bánh bí đỏ, nếu không đủ thì Klein có thể làm thêm.”
“Klein? Cậu tên là Klein?”
Nghe đến cái tên này của con gia tinh thì Tristan xém tí nữa bị dọa chạy. May mà nó chợt nhớ ra nơi này chính là Hogwarts a. “Phòng vệ sinh chi chủ” dù có thần thông quảng đại cách mấy cũng không thể không hề có một chút bức cách nào mà trở thành một con gia tinh như vậy. 99.99% chỉ là trùng tên mà thôi, không có gì mà phải hoảng sợ cả.
Nhưng mà nếu con gia tinh mà nói tên của mình là Amon thì lại khác. Lúc đó Tristan không bảo đảm rằng mình còn có thể yên ổn mà ngốc ở Hogwarts như vậy. Nghĩ đến việc người người, nhà nhà đều đeo lên một mảnh đơn mắt kính gọng vàng thì thằng bé rùng hết cả mình. Theo nó cảm thấy thì điều này còn kinh khủng hơn việc kẻ mà ai cũng biết là ai đấy trở lại nữa cơ.
“Đúng vậy thưa cậu, Klein đã phục vụ tại Hogwart hơn 10 năm rồi. Nói không ngoa thì bánh bí đỏ mà Kein làm là ngon nhất nơi này, ngay cả hiệu trưởng Dumbledore cũng khen không dứt miệng. Kein rất tự hào về điều đó.”
“Vậy thì tốt quá! Harry khoái bánh bí đỏ nhất luôn đó!”
‘Harry?” Con gia tinh tỏ vẻ vô cùng kích động, nắm chặt lấy tay của Tristan mà hỏi: “ Có phải ý của cậu là cậu Harry Potter vĩ đại không, thưa cậu?’
Mấy con gia tinh khác cũng bắt đầu ló đầu ra mà quan sát thằng bé, dường như bọn nó đang mong đợi câu trả lời của Tristan.
“Thì là cậu ấy chứ còn ai vào đây được nữa. Mấy cậu không biết là Harry hôm nay phải nhập viện để mọc lại xương cánh tay à?”
“Bọn tôi không được phép đến gần bệnh thất thưa cậu. Thật tốt quá, từ khi cậu Potter đánh bại Kẻ mà ai cũng biết thì sinh hoạt của đồng loại của bọn tôi ở ngoài kia khá hơn nhiều. Rất nhiều gia tinh mang ơn cậu ấy. Cậu Prewett chờ một chút, Klein đi lấy bánh bí đỏ cho cậu liền,”
Nói xong con gia tinh ù té chạy, chưa đầy một phút sau Klein đã quay lại cùng với một bịch to ú hụ bánh bí đỏ kèm theo đủ các loại bánh mì, bánh bơ kem, bánh có nhân, nói chung là đủ các loại bánh đẩy vào tay Tristan mà nói:
“Klein vô cùng vinh hạnh được phục vụ cậu Prewett và cậu Potter!”
“Cảm ơn, vô cùng cảm ơn … Thực ra cũng không cần nhiều đến như vậy đâu.”
Tristan nhìn cái bịch khổng lồ đủ các loại bánh trên tay thì không còn gì để nói. Nhiều như vậy thì làm sao mà ba đứa chúng nó ăn hết được a, có khi còn dư lại một ít đem về cho Ron cũng nên.
Không những vậy, lúc này còn có rất nhiều con gia tinh khác cũng bu xung quanh Tristan mà liên tục nhét đủ thứ bánh trái vào cái bịch kia và vào tay của thằng bé. Nhiều đến mức nó sắp khiên hết nổi luôn rồi.
Nhìn xem, tụi gia tinh của Hogwarts dễ thương hết biết, ai như Dobby đâu cơ chứ. Chắc giờ này cu cậu cũng đã nói chuyện xong với Harry. Không biết nó có lộ ra được miếng tình báo nào không?
Mười phút sau, ở dưới một đám gia tinh nhìn chăm chú, Tristan khệ nệ xách theo một bao đồ ăn khổng lồ rời nhà bếp. Đống này chắc là đủ cho cả nhà Gryffindor liên hoan một bữa chứ chẳng đùa đâu.