Chương 36: Món thuốc đa dịch
Thoạt nhìn thì Ron vẫn còn ấm ức vụ cãi nhau hồi chiều cho nên buổi tối khi cả bọn quay quần lại làm bài tập về nhà thì thằng bé cứ làm giây mực be bét lên mấy cuộn giấy chứa luận văn môn bùa chú của nó.
Ron rút cây đũa phép lặc lìa của mình ra để xoá mấy vết ố đi. Khổ nổi, cây đũa phép phản chủ một lần nữa trêu chọc thằng bé, những đốm lửa từ đầu cấy đũa phép khiến cho cuộn giấy da dê bắt lửa, b·ốc k·hói nghi ngút. Khiến cho công sức làm bài tập từ nãy đến giờ của nó đổ sông đổ bể hết trơn.
Ron tức giận đóng quyển 《The book of spell, grade 2》 của mình lại một cái rầm khiến cho mọi người xung quanh đều liếc nhìn nó một cái.
Những điều ngạc nhiên là Hermione cũng đóng quyển sách mà mình đang đọc lại, không mạnh bạo như Ron mà nhẹ nhàng như giọng của cô bé lúc này:
“Nhưng mà ai mới được chứ? Ai lại muốn đe dọa đuổi tất cả những người là pháo lép hay xuất thân từ Muggle ra khỏi trường Hogwarts chứ?”
Ron làm ra vẻ hóc búa:
“Thử nghĩ đi nào! Tụi mình có quen đứa nào hay nghĩ người xuất thân Muggle là đồ cặn bã không?”
Nó nhìn Hermione, Hermione ngó lại nó, không tin chắc lắm:
“Nếu cậu ám chỉ Malfoy thì…”
“Mình nói đúng là hắn, chứ ám chỉ gì nữa. Mấy bồ không nghe nó nói gì sao? – “Kế tiếp sẽ là mày, đồ Máu Bùn!” – Nghĩ coi, mấy bồ chỉ cần nhìn vào cái mặt chuột gian xảo của nó là dư biết kẻ đó chính là nó!”
Hermione vẫn ngờ vực:
“Malfoy, chẳng lẽ chính nó là Người thừa kế của Slytherin?”
Không! Malfoy chắc chắn không phải là Người thừa kế của Slytherin, người mà có nhiều mối quan hệ dây mơ rễ má nhất với Slytherin chính là thằng bé tóc đen đầu sẹo đang ngồi bên cạnh tụi nó.
Tuy vậy, thằng bé đó lúc này cũng xếp sách của nó lại mà bắc đầu thảo luận:
“Cứ nhìn thử gia đình nó coi. Tất cả đều xuất thân từ Slytherin, nó luôn khoe khoang chuyện đó mà. Nhà nó rất có thể là hậu duệ của Slytherin. Ba nó thôi cũng đủ độc địa rồi!”
Tristan vẫn tiếp tục đọc sách, nói vọng lên:
“Hắc Harry! Cậu nên biết rằng các gia đình phù thủy thuần chủng luôn có mối quan hệ họ hàng với nhau. Biết làm sao được! Chỉ có từng ấy người không cưới lẫn nhau thì cưới ai đây bây giờ! Nếu mình nhớ không lầm thì mình và Ron đều là anh em họ 3,4 đời gì đó với thằng Malfoy. Cho nên việc gia đình Malfoy là hậu duệ của Slytherin là không thành lập, nếu như vậy thì mình cùng với Ron đều là.”
“Mình không có ý đó.”
Không hiểu sao Tristan cảm thấy Harry mới vừa thở phào một cách nhẹ nhõm.
Ron nói:
“Không chừng họ đã có chìa khóa mở cánh cửa Phòng chứa Bí mật cả trăm năm nay rồi, và cứ truyền giao qua các thế hệ, từ cha truyền cho.”
Hermione vẫn dè dặt nói:
“Ừ, mình nghĩ cũng dám lắm…”
Tristan không khỏi liếc nhìn Ron một cái, chả lẽ Ronald Weasley chính là một chiêm bặc gia? Ẩn tàng sâu đến vậy?
Từ nhiệm vụ của hệ thống Tristan có thể khẳng định gia đình Malfoy có liên quan đến vụ này, tất cả có thể là âm mưu của lão Lucius Malfoy đặc ra nhằm vào Hogwarts. Nhưng Ron không ngờ lại đoán trúng phóc một bộ phận khiến cho Tristan không khỏi lau mắt mà nhìn.
“Cậu nghĩ sao Tristan? Cậu có cho rằng thằng Malfoy có dính dáng đến vụ này không? ”
Tristan cũng xếp quyển sách của mình lại, trầm ngâm mà nói:
“Có thể lắm! Nhưng mà bọn mình không có chứng cứ.”
Hermione hạ thấp giọng, liếc nhìn anh Percy một cái rồi mới chậm rãi nói:
“Mình nghĩ có một cách, nhưng dĩ nhiên sẽ rất khó khăn. Và nguy hiểm, rất nguy hiểm. Mình e là tụi mình sẽ phải vi phạm tới năm chục điều trong nội quy…”
Ron cáu kỉnh:
“Vậy chừng một tháng nữa, hay cỡ đó, đợi cho bồ cảm thấy muốn giải thích thì chắc lúc đó bồ mới vui lòng nói cho tụi này biết, há?”
Hermione vẫn tỉnh bơ:
“Thôi được. Điều mà tụi mình cần làm là xâm nhập vô phòng sinh hoạt chung của nhà Slytherin và hỏi Malfoy vài câu, nhưng không để cho nó nhận ra tụi mình.”
Cả Ron và Harry đều bật cười:
“Nhưng đó là chuyện không thể nào làm được.”
Tristan không cười mà chỉ nói:
“Để mình đoán xem! Cậu tính biến thành ai đó rồi lẫn vào phòng sinh hoạt chung của nhà Slytherin chứ gì.”
Rồi nó nhìn chăm chú cô bé một chút rồi mới nói tiếp:
“Phù thủy có ít nhất 3 cách để biến thành người khác. Một là dùng nhân thể biến hình thuật, nhưng rõ ràng là là bọn mình không có khả năng đó. Hai là nếu cậu là một Metamorphmagus thì mình không có gì để nói, nhưng hiển nhiên là cậu không phải. Cuối cùng chính là thuốc đa dịch, cậu tính dùng cách này đi.”
Nam sinh ở độ tuổi này thì thi thoảng biểu hiện một chút cũng là một chuyện vô cùng bình thường, nhất là trước mặt nữ sinh. Cho nên, Tristan cũng không phải muốn khoe khoang tri thức của mình mà chỉ là do kích thích tố đang làm sự mà thôi. Chỉ cần không làm người ghét như thằng Draco là được. Tristan vẫn biết rõ giữ vững chừng mực là vô cùng quan trọng.
Lâu lâu hiển thánh thu hoạch không tệ một chút nào. Hermione tỏ ra vô cùng ngạc nhiên trước sự hiểu biết của Tristan, nhỏ ngơ ngác gật đầu:
“Đúng vậy. Cách đây vài tuần giáo sư Snape có nhắc đến trong lớp học.”
Ron làu bàu:
“Bồ tưởng trong giờ học Độc dược, tụi này không có chuyện gì hay ho để làm khác hơn là ngồi nghe thầy Snape nói gì sao?”
Hermione liếc thằng bé một cái rồi mới nói:
“Đó là thứ thuốc làm bọn mình uống vô thì biến dạng thành một người khác. Mấy bồ thử nghĩ coi! Tụi mình có thể biến thành ba đứa nào đó của nhà Slytherin. Sẽ không ai biết đó là tụi mình. Malfoy có thể sẽ nói cho tụi mình biết hết mọi thứ. Có thể hiện giờ nó đang khoác lác trong phòng sinh hoạt chung của nhà Slytherin, giá mà tụi mình có thể nghe nó nói gì.”
Ron có vẻ đắn đo:
“Cái món thuốc Đa dịch này mình thấy hơi ớn. Rủi mà mình tụi mình biến thành ba đứa nhà Slytherin vĩnh viễn thì sao?”
Tristan chỉ mỉm cười rồi bắt đầu giải thích:
“Cậu không cần lo lắng điều này đâu Ron. Thứ thuốc này chỉ có hiệu lực trong thời gian ngắn mà. Nhưng mà …
Thằng bé xoay qua nhìn Hermione, nghiêm túc mà đặt câu hỏi:
“Hermione, cậu có chắc điều chế được thuốc đa dịch không? Nếu mình không nhớ sai thì thường xuyên xuất hiện trong bài thi N.E.W.T đó.”
“N.E.W.T?”
“Nastily Exhausting Wizarding Test ( kỳ thi phép thuật tận sức). Mấy anh chị năm thứ 7 cần phải thi cái này để mà tốt nghiệp. Nghe đâu khó lắm.”
Hermione tỏ ra rối rắm:
“Mình còn không biết phương pháp chế biến thứ thuốc này nữa là. Nhưng mình nghĩ nếu có công thức đầy đủ thì mình sẽ điều chế được thôi. Mình nghe giáo sư Snape nói công thức đó nằm trong quyển sách có tựa là 《Moste Potente Potions 》 nằm trong khu sách cấm của thư viện.”
Tristan dùng ngón tay chỉnh chỉnh gọng kính, tỏ ra nguy hiểm mà nói:
“Chỉ có một cách để mượn một cuốn sách trong khu sách cấm: đó là phải có tờ giấy của một giáo viên ký tên cho phép đọc.”
Ron nói:
“Khó mà giải thích cho xuôi tai là tụi mình cần đọc cuốn sách đó để làm gì, nếu không phải để thử chế ra một trong những độc dược kê trong sách đó.”
Hermione đưa ra ý kiến của mình:
“Mình nghĩ nếu mình làm ra vẻ như chỉ thích thú về mặt lý thuyết thôi, biết đâu lại chẳng lọt?”
Ron lắc đầu tỏ vẻ không đồng ý:
“Thôi, thôi đi, không có thầy cô nào mắc vô cái bẫy đó đâu. Họ đâu có ngốc dữ vậy… ”