Chương 35: Bị phát hiện và cãi nhau
Những hình ảnh đó chỉ xuất hiện tích tắc trong đầu Tristan cho nên cũng không bị người nào để ý. Trong mắt tụi Harry, thằng bé chỉ hơi loạng choạng một chút rồi tựa vào thành bồn rửa mặt một chút mà thôi.
“Nhanh lên nào Tristan, cậu không muốn bị người ta nhìn thấy bọn mình trong nhà vệ sinh nữ chứ.”
Thằng bé rùng mình một cái, dường như nghĩ đến điều gì đó liền ba chân bốn cẳng vọt ra khỏi nhà vệ sinh nữ.
“Đi! Đi! Đi! Đi!”
Nhưng rất là đáng tiếc là khi tụi nó vừa mới ló đầu ra khỏi nhà vệ sinh nữ thì một tiếng nói vang lên từ phía sau lưng
“RON! TRISTAN! Mấy em làm gì ở đây!”
Tristan c·hết điếng cả người, máy móc quay về phía sau. Ở nơi đó, anh Percy đang đứng ngay đầu cầu thang, huy hiệu Huynh trưởng lóe sáng, gương mặt anh còn nguyên vẻ kinh dị:
“Đó là nhà vệ sinh nữ! Sao các em…”
Một thế anh danh của thằng bé thế là đi tong! Làm sao đây bây giờ? Thám hiểm nhà vệ sinh nữ bị phụ huynh phát hiện thì làm cách nào giải quyết, Online chờ gấp gấp!
Xã c·hết! Xã c·hết! Xã c·hết! Trong đầu của Tristan chỉ còn suy nghĩ đến việc này. Bộ não của nó nhanh chóng vận chuyển mong tìm được phương pháp giải thích cho anh Percy nghe.
Nhưng mà vào lúc này, Ron chỉ nhún vai mà nói:
“Em chỉ ngó qua thôi, anh biết mà, tụi em đang tìm kiếm manh mối…”
Nhưng những lời này chỉ tổ càng thêm chọc giận anh Percy, ảnh bắt đầu phùng mang trợn má y như cô Molly vậy.
“ĐI RA CHỖ NÀY NGAY!”
Anh Percy sải bước về phía mấy đứa nhỏ, cánh tay vung vẩy, lùa chúng đi dọc hành lang.
“Bộ tụi bay không thèm để ý chuyện này “có vẻ” gì sao? Trong khi mọi người ăn tối thì tụi bay trở lại đây…”
Ron nóng nảy mà cãi lại, ngắt giọng anh Percy và quắc mắt nhìn ảnh:
“Tại sao tụi em lại không nên ở đây? Anh nghe cho rõ nè: tụi này không hề giơ tới một ngón tay đụng vô con mèo đó!”
Percy sôi gan:
“Anh đã nói với Ginny đúng như vậy, nhưng nó cứ lo là em sắp bị đuổi học tới nơi rồi. Anh chưa bao giờ thấy Ginny lo lắng đến như vậy. Khóc tới sưng bụp cả mắt. Em phải nghĩ đến nó một chút chứ. Tất cả học sinh năm thứ nhất đều đang rất bức xúc về cái vụ này. Tristan, em cũng là học sinh năm nhất nên phải rõ ràng chuyện này chứ. Làm sao mà còn theo chân Ron hồ nháo thế.”
Tristan trả lời:
“Thì cũng vì Ginny nên em mới có mặt ở chỗ này. Nếu mà bọn em tìm ra h·ung t·hủ hại bà Noris thì Ginny sẽ không còn lo lắng nữa không phải sao?”
Ron cũng lên tiếng cãi lại, mặt nó lúc này cũng đã đỏ đến mang tai:
“Cậu không cần phải nói nữa đâu Tristan. Chính anh ấy mới không nghĩ gì đến Ginny. Anh ấy chỉ lo bọn mình quậy phá thì làm hỏng cơ hội đạt đến danh hiệu Thủ Lĩnh Nam Sinh mà thôi… ”
Anh Percy búng ngón tay vào cái huy hiệu Huynh trưởng, nói cụt ngủn:
“Trừ nhà Gryffindor năm điểm. Và anh hy vọng điều đó dạy cho em một bài học! Liệu hồn, đừng có bày trò trinh thám nữa, nếu không anh sẽ viết thư méc má!”
Nói xong, anh Percy bỏ đi bỏ tụi nó lại phía sau, gáy cổ của anh cũng đỏ ửng lên như vành tai của Ron.
––––––––––––
Kể từ khi cãi nhau với anh Percy hồi chiều, tụi Harry dường như tránh mặt anh Percy càng xa càng tốt. Trên thực tế thì Tristan cũng có chút không mặt mũi nào mà gặp anh ấy, giống như một đứa bé phạm sai lầm không dám gặp mặt người trong nhà vậy.
Kể cũng lạ, bản tính của Tristan tương đối trạch, ít khi nào quay quần cùng với người khác, cho dù đó chính là gia đình Weasley. Tỷ như hồi hè vừa rồi, chủ yếu thời gian nó ru rú trong nhà của mình, số lần ra bên ngoài chơi với mớ anh em họ cùng Harry chỉ đếm trên đầu ngón tay. Sau này khi nhập học cũng thế, nó không chỉ giành cái phòng ngủ một mình mà còn biến thư viện thành cái phòng ngủ thứ hai của mình, dành hầu như toàn bộ thời gian rảnh hằng ngày ở nơi đó.
Đối với nó, gia đình Weasley có thể xem như người nhà còn Harry Potter chỉ là nhân vật chính, là người quen, nếu có thể thì Tristan sẵn sàng trợ giúp một chút. Đúng vậy, lần mà nó cùng với Harry lưu lạc ở hẻm Knockturn chỉ là ngoài ý muốn, chỉ là trò đùa của vận mệnh mà thôi.
Nhưng cũng từ lúc đó, Harry dường như đã nhận định Tristan cũng giống như Ron và Hermione, là một trong những người bạn thân nhất của nó.
Năm ngoái, không phải là l nó cùng với Ron hợp sức lại cứu Hermione khỏi con Troll khổng lồ mới có thể kết bạn với cô bé đó sao? Cho nên việc Tristan trở thành bạn thân của nó không phải là chuyện đương nhiên sao? Đối với một thằng bé mới bước qua tuổi 12 như nó hiện giờ thì mọi thứ vô cùng đơn giản, ai đối tốt với nó thì nó đối tốt trở lại mà thôi.
Tuy Tristan tỏ ra tương đối xa cách nhưng từ mấy anh em nhà Weasley, Harry cũng biết đó là do tính cách Tristan có chút quái gở mà thôi, chứ không phải ghét bỏ gì thằng bé cho cam. Điều này thì Harry rành lắm mà, hồi còn ở với gia đình Dursley, trong mắt người khác thì nó cũng là một thằng quái gở đó thôi.
Nhưng từ khi tụi nó cùng nhau b·ị b·ắt gặp tại hiện trường bà Noris bị hoá đá thì Harry cũng nhận ra rằng Tristan cũng không còn xa cách nó như lúc trước nữa. Có lẽ do đồng bệnh tương liên cũng nên, kể từ ngày hôm đó, Tristan rõ ràng là dành nhiều thời gian hơn để chơi với tụi nó. Cho dù đọc sách thì cũng nguyên ý ngồi gần bọn nó, không trốn vào một góc khuất nào đó mà một mình đọc sách.
Nhưng thực tế đúng là như vậy sao?
Trên thực tế thì Tristan biết thứ đang hoạt động bên trong tòa lâu đài này là thứ gì. Vào lúc này, nếu mà nó trốn vào một chỗ không người nhỡ đâu con Basilisk từ góc nào đó chui ra, vô tình liếc mắt đưa tình một cái thì thằng bé về chầu trời làm sao? Tuy thân thể này thuộc dòng dõi phù thủy thuần chủng nhưng biết đâu nó vô tình bắt gặp thì sao?
Từ lần bà Noris bị t·ấn c·ông, nó rõ ràng biết con Basilisk có sức hút mãnh liệt với thằng bé, hình như đây là quy luật siêu phàm tụ hội thì phải. Basilisk là nguyên liệu ma dược của danh sách cao nên mỗi khi hành động đều thu hút Tristan đến gần.
Như vậy để cho an toàn thì nó lẽ ra nên ngốc bên người những phù thủy cao tay ấn như cụ Dumbledore chẳng hạn, nhưng cụ lúc nào cũng xuất quỷ nhập thần, ai mà biết được cụ đang ở đâu và làm gì.
Cho nên nó quyết định từ một phương hướng khác ra tay. Tristan biết rằng chúa cứu thế Harry Potter lúc nào cũng nằm trong tầm mắt của cụ Dumbledore, nếu nó xuất hiện bên cạnh Harry cũng đồng nghĩa với nó nằm trong tầm mắt của thầy hiệu trưởng. Nếu có việc gì xảy ra thì cũng đảm bảo một chút.
Tuy việc này dẫn đến hậu quả là nó có thể sẽ bị thầy hiệu trưởng đáng kính của chúng ta xếp vào kế hoạch đào tạo chúa cứu thế của mình. Nhưng nên nhớ là thân thể này mang dòng họ Prewett, cha mẹ đều là thành viên của Hội Phượng Hoàng, cho nên từ nhỏ nó đã mang dấu ấn của cụ Dumbledore vô cùng nồng đượm, muốn rửa cũng không cách nào rửa được.
Tuy kiếp trước có rất nhiều giả thuyết cho rằng Albus Dumbledore là một người giả nhân giả nghĩa, là hậu trường hắc thủ, một tay sắp đặt tất cả. Nhưng nó cho rằng cụ Dumbledore ít nhất là người tốt, tuy thích dấu dấu diếm diếm một số chuyện nhưng cụ thật lòng quan tâm đến cuộc sống của tất cả mọi người.
Cho nên nó có thể hoàn toàn yên tâm về cụ, đây cũng là nguyên nhân mà nó muốn đến Hogwarts học tập, dưới sự bảo bọc của cụ Dumbledore nó mới có đủ thời gian để mà trưởng thành.
Tất cả những điều trên đều là những gì mà nó rút ra được sau nhiều năm sinh hoạt ở nơi này. Không phải là vì lúc nhỏ, cụ Dumbledore có ghé qua nhà nó chơi vài lần, còn cho thằng bé rất nhiều kẹo đâu. Khụ! … Khụ!…