Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bánh Xe Vận Mệnh Tại Hogwarts

Chương 34: Myrtle khóc nhè




Chương 34: Myrtle khóc nhè

“Harry! Cậu làm gì vậy! Mau buông mình ra! Có gì thì từ từ mà nói! Đừng có b·ạo l·ực như vậy chứ! ”

Một tiếng thét thảm thiết của một thiếu niên tóc đỏ vang lên tại Hogwarts. Lúc này nó đang bị một thiếu niên tóc đen khác kéo xềnh xệch trên hành lang, quần áo trên người cũng tương đối xốc xếch, không hoàn chỉnh.

Thiếu niên tóc đỏ dường như đã cố gắng phản kháng nhưng hoàn toàn không thể nào thoát ra được. Tuy thoạt nhìn có vẻ gầy yếu nhưng bàn tay có thiếu niên tóc đen lại ngoài ý muốn có lực, dễ dàng áp chế mọi sự chống cự của thiếu niên tóc đỏ.

“Cậu kéo mình đi đâu vậy?”

“Cứ đi theo mình là đi! Ron cùng Hermione đang chờ tụi mình đó.”

“Nhưng đi đâu mới được chứ?”

“Cứ đi theo mình là được!”

Tristan khóc không ra nước mắt, thân là một con mọt sách, cho dù là siêu phàm giả đi chăng nữa thì mười thằng như nó cũng chưa chắc đánh lại Harry. Phải biết rằng chúa cứu thế là dân chơi thể thao chuyên nghiệp, đã có tên trong đội tuyển Quidditch của nhà Gryffindor cả một năm trời rồi đâu.

Phải biết rằng Quái Vật ngoài tăng cường thính giác và thị giác thì chỉ tăng mạnh cảm giác nguy hiểm của thằng bé mà thôi, một điểm tăng cường thể lực cũng không có. Phải chờ cho đến khi trở thành Robot, thể chất và não bộ của nó mới được nâng cấp, ngoài ra còn học được bói toán và phản bói toán nữa cơ.

“Khoan đã! Chỗ này là … ”

Đó là cái nhà vệ sinh ảm đạm tăm tối nhất mà Tristan từng đặt chân vào. Bên dưới một tấm kính to, rạn nứt, loang lổ, là mấy cái bồn rửa tay sứt mẻ. Sàn nhà ẩm ướt và hắt lên ánh sáng lung linh của mấy mẩu nến cụt đang cháy gần tới đế đèn. Những cánh cửa gỗ của các buồng cầu tiêu thì trầy xước, long đinh, có một cái trật bản lề chỉ còn lắt lẻo.

Nếu nó đoán không nhầm thì đây chính là nhà vệ sinh nữ ở lầu ba, hiện trường vụ bà Noris bị t·ấn c·ông. Nhưng mà điều quan trọng nhất là đây chính là nhà vệ sinh nữ a, còn nó là một thằng nam sinh a, như vậy coi làm sao được, nó không muốn mang danh biến thái đến hết đời đâu.

“Bớ người ta có biến thái! Nam sinh x·âm p·hạm phòng vệ sinh nữ nè bà con ơi!”

“Cậu mau ngậm miệng lại!” x2



“Hi Hi Hi!” x2

Lúc này Tristan đã bị kéo vào nhà vệ sinh nữ nên Ron cùng với Hermione đều có mặt ở nơi này. Hai thằng con trai liền đỏ mặt ngay lập tức, nhào lên mà bịt miệng nó lại. Trong khi đó, Hermione cùng với một “nữ sinh” khác che miệng lại cười khúc khích.

Đó là một người “nữ sinh” tương đối thấp bé có một gương mặt toàn mụn. Tristan chưa bao giờ nhìn thấy một gương mặt nào sầu thảm đến vậy. gương mặt ấy khuất sau mái tóc suôn và dày, rũ trên đôi mắt kính đính ngọc trai. Và điều quan trọng nhất là cô ấy trong suốt.

Hermione giới thiệu:

“Tristan đây là Myrtle, con ma đang ám nơi này.”

Thằng bé chỉnh trang lại ý phục của mình một chút rồi tiến lên chào hỏi:

“Chào chị Myrtle, chị khỏe không?”

Con ma đó dường như cũng hứng thú với Tristan, nó lấy ngón tay mình chọc chọc ngực của thằng bé làm nó xấu hổ hết sức.

“Chào anh chàng đẹp trai.”

Harry kề tai Tristan mà nói:

“Hỏi xem chị ấy có thấy cái gì không?”

“Mày nhỏ to cái gì vậy hả?”

“Có gì đâu?”

Harry chối biến.



“Tụi này chỉ muốn hỏi…”

Myrtle mếu máo như thể sắp òa ra khóc.

“Tao mong sao người ta đừng nói lén tao nữa. Tụi bây biết mà, tao cũng có cảm xúc chứ bộ, cho dù tao đ·ã c·hết rồi.”

Hermione phân trần:

“Chị Myrtle à, không ai muốn chọc giận chị đâu. Harry chỉ…”

Myrtle rống lên:

“Không ai muốn chọc giận tao hả? Nghe hay à! Đời sống của tao có gì khác hơn chuỗi ngày sầu thảm ru rú ở trong xó cầu tiêu này. Bây giờ tụi bay lại kéo đến hòng hủy hoại nốt cuộc đời c·hết của tao nữa.”

Tristan nói nhanh:

“Tụi này chỉ muốn hỏi chị có thấy cái gì ngộ nghĩnh dạo gần đây không? Bởi vì có một con mèo bị ếm bùa hóa đá ngay ở bên ngoài cánh cửa vệ sinh trong đêm Hội Halloween.”

Harry hỏi thêm:

“Đêm đó, chị có thấy cái gì ở gần đây không?”

Myrtle đột ngột ngắt lời:

“Tao không bận tâm! Thằng Peeves chọc ghẹo tao đến nỗi tao bỏ vào đây để tự tìm c·ái c·hết. Nhưng mà rồi… ta nhớ ra… tao đã… tao đã…”

Ron bổ sung:



“Đã c·hết rồi.”

“Ron!”

Tuy Tristan muốn lên tiếng ngăn cản Ron nói ra những lời đó nhưng đã muộn. Con ma Myrtle bật khóc nức nở, bốc lên trên cao, xoay mình, rồi lao xuống, dọng đầu vô cái bồn cầu tiêu, làm cho nước văng tung tóe ra khắp chung quanh, rồi biến mất. Tuy nhiên căn cứ vào tiếng thổn thức của con ma khóc nhè này, có thể xác định là nó đã yên nghỉ ở đâu đó trên cái ống nước hình chữ U.

Mạc mấy thằng con trai còn nhìn trân trối theo, Hermione chỉ nhún vai mà nói:

“Nói đúng ra, cách đó cũng làm cho chị Myrtle vui lên được một chút… Thôi, tụi mình ra đi.”

Tristan cũng phiền muộn hết sức, hôm nay nó mạo hiểm thanh danh của mình theo Harry tiến vào phòng vệ sinh nữ nhưng chả được tích sự gì cả, nếu nó khả năng thông linh như Klein thì tốt rồi, biết đâu tìm được manh mối gì về con Basilisk thì sao.

Nhưng tiếc rằng điều đó là không có khả năng. Không chỉ là con đường Wheel of Fortune không rành về ma pháp nghi thức mà Tristan còn không biết tiếng tinh linh, tiếng cự long, tiếng người khổng lồ, tiếng Hermes cổ hay tiếng Feysac cổ để mà cầu nguyện. Mà cho dù thằng bé có thông thạo mấy thứ tiếng trên thì nó phải hướng về ai để mà cầu nguyện mới được. Merlin? Jesus? hay Thích Ca Mâu Ni? hay Thái dương thần, Ám dạ nữ thần hay là The Fool?

Suy nghĩ kỹ lại thì Thủy Ngân Chi Xà Will Auron là có khả năng nhất. Một là hắn cũng đã thể hiện một chút thiện ý của mình, hai là do cùng con đường nên mối liên hệ giữa hai người là mạnh nhất. Nhưng Will mới là danh sách 1 thiên sứ a, ngay cả Vua Thiên Sứ còn chưa đạt được thì làm sao có thể xuyên thế giới mà đáp ứng cầu nguyện được a,.

Nói đi nói lại thì nghi thức ma pháp là không có khả năng, đời này cũng không có khả năng. Không, có thể nó sau này có thể dùng danh nghĩa của chính nó để mà cầu nguyện thì sao,Tristan nhớ đến Klein cũng đã từng làm vài lần như thế. Nói tóm lại, đây là cần kiến thức chuyên nghiệp, hy vọng sau này nó có thể xoát vận mệnh cửa hàng ra.

Nhưng ngay vào lúc này một cơn ớn lạnh ập đến, Tristan cảm thấy xây xẩm mặt mày, xém tí nữa ngã quỵ xuống, may mà nó kịp thời dùng tay chống lấy bồn rửa mặt mà ổn định thân thể.

Mây mù đột nhiên bao phủ lấy tầm mắt thằng bé. Từng đoạn, từng đoạn hình ảnh khác nhau hiện lên trong đầu nó:

Đầu tiên là một đoạn cầu thang lạ hoắc mà nó chưa từng thấy bao giờ, hai bên tường được trang trí bởi rất nhiều bộ khôi giáp xếp hàng vô cùng ngay ngắn.

Tiếp theo là băng, một đoạn hành lang bị từng khối băng bao phủ, sương lạnh tràn ngập, một người kỵ sĩ mặc giáp đen đứng nghiêm nghị, giơ lên trường kiếm trong tay mà bảo vệ cánh cửa đóng băng đằng sau.

Hình ảnh bất chợt thay đổi, một thứ gì đó quái dị xuất hiện trước mặt Tristan. Cái thứ đó liên tục vặn vẹo mà thay hình đổi dạng, khiến cho thằng bé cảm thấy sợ hãi không thôi.

Tiếp theo là một con nhền nhện khổng lồ xuất hiện, nó to như một cái xe hơi và đang trong trạng thái kích động tột cùng, giơ lên hai chân trước sẵn sàng bổ nhào vào thằng bé.

Nhưng phía sau lại xuất hiện một thứ còn khủng bố hơn nhiều: một con rồng đang phun lửa. Từ mớ kiến thức mà nó đọc trong sách và những lần nói chuyện với anh Charlie, nó nhận ra đó là con rồng đuôi gai Hungary, một trong những loài rồng hung bạo nhất châu âu.

Nhưng mà hình ảnh cuối cùng lại khiến cho Tristan bối rối không thôi, đó chỉ là một căn phòng bình thường, không có kỵ sĩ, không có thứ quái dị vặn vẹo, không có nhền nhện khổng lồ cũng chẳng có con rồng nào bảo vệ cả nhưng lại cho nó cảm giác không tốt, linh tính không ngừng rung lên hồi chuông cảnh báo.