Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bánh Xe Vận Mệnh Tại Hogwarts

Chương 33: Lời đồn và những con nhện




Chương 33: Lời đồn và những con nhện

Lão giám thị Filch đã điên rồi!

Đó là cảm nhận chung của tụi học trò Hogwarts mấy ngày nay. Từ ngày bà Noris bị t·ấn c·ông, lão ta cứ khăng khăng rằng kẻ thủ ác sẽ quay lại nơi này một lần nữa. Thế là sau khi đã tìm mọi cách chùi hàng chữ trên tường kia bằng thứ thuốc tẩy đặc biệt nào đó mà không được, lão ta liền lấy một cái ghế dựa ngồi ngay trước phòng vệ sinh nữ ở lầu 3, sẵn sàng chộp bất cứ đứa học trò nào đáng ngờ để phạt cấm túc, có khi chỉ vì những lý do như “thở to” và “hí hửng ra mặt”.

Và đương nhiên trọng điểm của lão ta chính là tụi Tristan, mỗi khi bọn nó xuất hiện ở gần đó, đôi mắt láo liên đỏ ngầu, quan sát nhất cử nhất động của tụi nó. Lão Filch dường như chắc chắn rằng tụi Tristan chính là thủ phạm.

Điều này càng khiến cho thần kinh của bọn nhỏ căng thẳng hơn, Tristan không chỉ một lần nghe thấy Ron lầu bà lầu bầu:

“Thể nào một ta cũng bắt được cái đồ điên nào đó đã gây ra cớ sự rồi tống cổ hắn ra khỏi trường à coi. Mình chỉ cầu cho kẻ đó có đủ thì giờ ếm bùa hoá đá cho cả ông Filch trước khi bị đuổi.”

Tuy nhiên khi những lời này lọt vào tai của Ginny thì sắc mặt của cô bé trở nên trắng bệch. Vốn là một thằng muội khống chính hiệu, Ron vội vàng bỏ thêm một câu:

“Anh chỉ là nói giỡn mà thôi.”

Tuy nhiên cô bé vẫn không khá hơn chút nào. Cũng phải thôi, Ginny từ nhỏ đã thích mấy con mèo rồi, có lẽ nhỏ xúc động và lo lắng về số phận của bà Noris.

Không chỉ mỗi lão giám thị Filch mà dường như cả trường đều đồn ầm lên về chuyện này. Ai cũng thần hồn nát thần tính.

Tuy vậy, việc học vẫn phải tiếp tục, các giáo sư cũng không vì vụ bà Noris bị t·ấn c·ông mà buông tha cho bọn nhỏ, bài tập không còn nhẹ nhàng như lúc mới nhập học nữa mà đã bắt đầu chồng chất lên, khiến cho thư viện cũng dần trở nên đông đúc.

Tựa như ngày hôm nay, Ron kéo theo Tristan vào thư viện để làm bài tập môn lịch sử pháp thuật. Ron phải viết một bài luận văn dài 3 feet về đề tài “Hội Nghị Trung Cổ về các phù thủy ở Châu u” còn Tristan tuy dễ thở hơn một chút nhưng cũng phải viết 2 feet về “Các yếu tố chủ quan và khách quan dẫn đến việc phát minh ra các cái vạc tự khuấy”

Thư viện hôm nay đông nghịt người. Khó khăn lắm tụi nó mới tìm được chỗ ngồi ở cuối thư viện. Thế là hai thiếu niên tóc đỏ cặm cụi đọ sức với mớ luận văn mà giáo sư Binns giao. Tiếng bút lông ngỗng sột soạt trên tờ giấy da dê vang lên kèm theo tiếng mắng phẫn nộ của Ron:

“Mình không thể tin được, viết bở hơi tai mà còn thiếu 8 inch…”

Thằng bé buông xuôi cuộn giấy da trên tay khiến cho cuộn giấy cuộn lại ngay, không một chút sức lực mà nói tiếp:

“Vậy mà bài luận Hermione viết dài những 4 feet, ý là chữ nó nhỏ li ti rồi đó.”

Harry lúc này cũng đã ngồi xuống bên cạnh, mở cuộn giấy của mình ra mà hỏi:

“Vậy Hermione đâu?

Tristan chỉ về phía các kệ sách:



“Ở đâu đằng đó ấy. Đang lục tìm một cuốn sách khác. Mình chắc là cậu ấy tính đọc hết thư viện này trước giáng sinh.”

Harry cùng với Ron liếc nhìn Tristan cùng với chồng sách sắp cao hơn cái đầu của nó đang nằm bên cạnh mà nói:

“Làm như cậu không có dự định này không bằng.”

Tristan chối đây đẩy:

“Đương nhiên là không rồi. Rõ ràng là Hermione đã đọc lâu hơn mình cả một năm trời. Cho nên, nhanh nhất là cuối năm nay mình mới đọc xong thư viện này.”

Vừa lúc đó Hermione hiện ra giữa hai kệ sách. Trông cô bé quạu hết sức, nhưng được cái là có vẻ sẵn lòng trò chuyện với tụi Tristan. Cô bé ngồi xuống bên cạnh mấy thằng con trai:

“Có bao nhiêu cuốn ≪ Hogwarts: A History≫ đều được mượn hết trơn. Còn danh sách chờ mượn quyển đó thì dài tới hai tuần lễ. Phải chi hồi đó mình không bỏ lại cuốn của mình ở nhà. Nhưng thiệt tình lúc đó không cách nào nhét được nó vô cái rương đã đầy ắp sách của thầy Lockhart.”

Nghe vây, Tristan lục chồng sách bên cạnh, lấy ra một cuốn sách đưa cho Hermione:

“Đây, cậu đọc trước đi. Đọc xong trả lại cho mình.”

Cô bé vui vẻ mà nhận lấy, cươi đến híp cả mắt;

“Cảm ơn cậu nhiều!”

Harry hỏi:

“Không phải hai cậu đã đọc quyển sách này rồi sao? Sao giờ còn mượn đọc làm gì nữa.”

Hermione đáp:

“Thì cũng cùng lỳ do với mấy người khác muốn mượn cuốn đó: đọc mấy huyền thoại về Phòng chứa Bí mật.”

Harry nói nhanh:

“Bộ cậu không nhớ trong đó viết gì à

Hermione cắn môi:



“Khổ vậy! Mình không tài nào nhớ được. Mà kiếm mấy sách khác thì không cuốn nào có chuyện đó Cậu cũng vậy à Tristan?.”

Nó ậm ừ đáp:

“Uh, đúng rồi. Mình muốn xem kỹ một lần nữa xem coi có quên điều gì không?”

Thật ra, Tristan cũng không quan tâm đến phòng chứa bí mật cho lắm, nó biết rằng cuối năm nay thế nào tụi Harry cũng giải quyết chuyện này. Thứ mà nó muốn tìm lại là mấy cái nguyền rủa bảo khố, nhưng Tristan đã lục tung cả cái thư viện này nhưng cũng không tìm ra bất cứ manh mối nào. dường như không ai biết về sự tồn tại của cái nguyền rủa bảo khố cả.

“Có lẽ khu sách cấm có manh mối nào đó.”

Tristan nhìn về phía sợi dây ngăn cách khu vực bình thường với khu sách cấm, đăm chiêu mà suy nghĩ.

Nhưng không phải mọi người đều không để ý chuyện này như Tristam. Lời đồn về người thừa kế của Slytherin đã nổi lên bốn phía. Không biết tự lúc nào, đầu mâu của lời đồn này chỉ về phía Harry.

Nguyên nhân cũng rất đơn giản, Tristan và Ron tuy đều là phù thủy thuần chủng nhưng đều là căn chính miêu hồng, nhiều đời xuất thân từ nhà Gryffindor, Hermione xuất thân từ giới Muggle cho nên chắc chắn không thể là người thừa kế của Slytherin được. Chỉ có Harry, bởi vì lúc nhỏ đã đánh bại Kẻ mà ai cũng biết là ai đấy một lần, mà trong suy nghĩ của nhiều người chỉ có phù thủy hắc ám mới đánh lại phù thủy hắc ám. Cho nên mọi người đều cố gắng tránh xa thằng bé.

Tỷ như bữa trưa nay, Tristan tận mắt thấy một thằng nhóc nhà Hufflepuff khi vừa thấy mặt Harry thì quay mặt đi, lật đật đi về hướng ngược lại. Thấy vậy Tristan vỗ lên vai Harry mà hỏi:

“Người quen của cậu à?”

Lúc này sắc mặt của Harry cũng tương đối kém, giọng của thằng bé có chút mất mát:

“Cậu ấy là Justin Finch-Fletchley, năm 2 nhà Hufflepuff, mình quen trong tiết thảo dược học. Chắc cậu ấy cũng cho rằng mình là người thừa kế của Slytherin.”

Ron tỏ ra không thích thằng nhóc Justin đó cho lắm, nó vừa nói vừa viết nguệch ngoạc vào bài tờ giấy da dê của mình, chữ nào chữ ấy to tổ bố để bài luận văn của nó trông dài hơn :

“Hổng biết hơi đâu mà cậu lại đi bận tâm chuyện nhảm ấy. Mình đã bảo thằng đó hơi đần mà. Toàn nói mấy chuyện xà bần, nào là thầy Lockhart vĩ đại ra làm sao…“

Liếc nhìn đồng hồ một cái, Ron liền quay qua mà thiết khẩn nài Hermione:

“Cho mình ngó qua bài luận của cậu một cái đi.”

Hermione bỗng nhiên trở mặt nghiêm nghị:

“Không đời nào. Bạn đã có tới mười ngày để chuẩn bị bài luận kia mà.”



“Mình chỉ cần thêm hai phân nữa là kết thúc được rồi, cho ngó một chút đi mà…”

Đột nhiên Harry reo lên:

“Lại đây coi cái này nè! Cái này buồn cười lắm…”

Harry đang chỉ vào một khung kính cao nhất, chỗ đó có chừng hai chục con nhện đang lăng xăng hối hả, rõ ràng là đang chen nhau giành chui qua một kẽ hở nhỏ. Một sợi chỉ bạc và dài thòng xuống như một sợi dây thừng, có vẻ như cả lũ nhện đều đã phải trèo lên bằng sợi dây đó trong cơn đổ xô ra ngoài.

Hermione thắc mắc:

“Mấy bồ có thấy nhền nhện hành động như vậy bao giờ chưa?”

Harry nói:

“Chưa. Ron, Tristan, các cậu có thấy không? Ron? Ron à?”

Harry ngoái nhìn qua vai. Ron đang đứng lùi tuốt đằng xa, trốn ở phía sau lưng Tristan, có vẻ như đang cố gắng kềm mình lại để khỏi co giò chạy.

Harry ngạc nhiên:

“Cậu ấy sao vậy?”

Tristan nhún vai mà trả lời:

“Từ nhỏ Ron đã sợ mấy con nhện này rồi.’

Hermione cũng quay lại nhìn Ron hết sức kinh ngạc:

“Mình không ngờ đó! Cậu vẫn thường phải dùng nhền nhện trong môn học Độc dược bao nhiêu lần rồi mà…”

Núp sau lưng Tristan, Ron ló đầu ra mà trả lời:

“Mình không ngán gì mấy con c·hết rồi. Mình chỉ không ưa cái kiểu chúng bò lung tung thôi…”

Câu trả lời của thằng bé khiến cho Hermione cười khúc khích. Ron lập tức đổ quạu:

“Thế thì có gì tức cười đâu? Có Tristan làm chứng. Mấy bồ phải biết là hồi mình mới ba tuổi, anh Fred… ảnh biến con gấu nhồi bông của mình thành một con nhện khổng lồ gớm ghiếc, chỉ tại vì mình lỡ làm gãy cây chổi đồ chơi của ảnh… Mấy bồ thử coi có thích không, khi mấy bồ đang ôm chặt một con gấu nhồi bông, bỗng nhiên nó mọc ra cả đống chân ngọ nguậy…”

Lời giải thích của Ron cũng không khiến cho Hermione nhịn cười được, bả vai của Harry cũng đang nhìn sang chỗ khác mà bả vai của nó vẫn đang run bần bật. Chỉ có Tristan vẫn còn nhìn chăm chú vào hàng dài các con nhện biến mất ngoài cửa sổ, miệng thì lẩm bẩm:

“Nhền nhện thường trốn chạy trước khi Basilisk xuất hiện. Có lẽ ông đây phải tìm cách để nói cho các giáo sư biết điều này mới được.”