Chương 32: Nằm mơ
“Đây là nằm mơ sao?”
Tristan ngơ ngác mà nhìn xung quanh. Đây rõ ràng không phải là phòng ngủ quen thuộc của nó tại tháp Gryffindor mà là một nơi vô cùng xa lạ. Mà quan trọng nhất chính là trạng thái của nó bây giờ, thằng bé giờ đây đang trần như nhộng mà lơ lửng giữa không trung, cứ như là một con u linh lạc đường vậy.
Như vậy chưa đủ chứng minh là nó đang nằm mơ sao? Mà quần áo ngủ trên người nó đâu mất rồi?
Chả lẽ trong tiềm thức Tristan lại là một tên biến thái bại lộ cuồng hay sao?
KHÔNG CÓ KHẢ NĂNG!
Thằng bé lắc đầu ngoày nguậy để hất văng cái suy nghĩ đáng sợ đó ra khỏi đầu. Một cơn gió lạnh thổi qua khiến cho thân hình trơn bóng của thằng bé khiến nó nổi hết cả da gà.
Trước mắt Tristan là một toà thành thị chìm đắm trong sương mù màu vàng dày đặc, ngay cả ánh sáng mặt trời dường như cũng không thể xuyên suốt làn sương mù này để chạm đến mặt đất. Thứ ánh sáng rực rỡ nhất mà Tristan thấy được phát ra từ những chiếc đèn đốt bằng khí Gas được thắp sáng hai bên đường.
Cư dân nơi này cũng không mặc áo chùng phù thủy hay những bộ đồ mà dân Muggle thường hay mặc, mà bọn họ khoác lên người những bộ quần áo đến từ 1,2 thế kỷ trước. Nhưng mạc danh lại vô cùng phù hợp với quan cảnh xung quanh.
Tristan đã đoán được vị trí hiện tại của mình. Đây chính là thành phố của hy vọng, vạn đô chi đô, thủ đô của Vương Quốc Loen: Backlung. Ngoài ra, bởi vì tình trạng ô nhiễm không khí vô cùng nghiêm trọng của nơi này, nó còn có một biệt danh khác là thành phố sương mù.
Bay tới bay lui một lúc thì thằng bé cũng mệt mỏi. Cuối cùng nó dừng chân tại căn nhà số 66 đường Dalton tại Bắc Khu. Bay xuyên qua cửa, Tristan muốn xem cuộc sống hằng ngày của người dân Backlund như thế nào.
Cạnh cửa sổ phòng khách có một cậu bé tóc vàng ngồi trên xe lăn đang hí hoáy viết thứ gì đó. Chân trái của thằng bé dường như bị dị tật, sưng phù lên, to hơn hẳn chân phải, có thể vì nguyên nhân này mà nó phải ngồi xe lăn, tuy vậy nụ cười chưa bao giờ biến mất trên môi thằng bé.
Tuy thằng bé tóc vàng viết bằng một thứ ngôn ngữ kỳ lạ nào đó, nhưng Tristan không biết vì sao lại có thể đọc hiểu được:
“Phương pháp điều chế của ma dược Robot như sau:
Phụ trợ tài liệu: 80ml nước cất, 10g kim ngân hoa, 5 giọt chất lỏng cà độc dược, 1 lá Mandrake, 5g răng nanh rắn nghiền nhỏ.
Chủ tài liệu: 1 đôi mắt của vị thành niên đồng thau xà.”
Ngay khi thằng bé tóc vàng viết xong phối phương thì một cơn đầu choáng mắt hoa ập đến Tristan. Khung cảnh xung quanh mờ dần, bắt đầu vặn vẹo đi lên, nó biết là mình đã đạt đến cực hạn, sắp phải tỉnh dậy. Hình ảnh cuối cùng mà Tristan nhìn thấy là thằng bé tóc vàng kia ngửa đầu nhìn nó, vẫy tay chào từ biệt.
––––––––––––––
04 : 12 : 35 AM, tại tháp Gryffindor, phòng ngủ trong cùng trên hành lang, Tristan ngồi bật dậy, mồ hôi đầm đìa, đầu thì đau như muốn nứt ra, nhưng thằng bé vẫn cố gắng mò đến bàn học bên giường, lấy ra một tấm giấy da dê mà viết lại phối phương mà nó mới khổ sở đạt được. Tristan phải làm nhanh vì sợ để lâu một chút thì nó sẽ quên đi hoặc nhớ lầm nguyên liệu ma dược nào đó thì sau này sẽ mệt mỏi.
Sau khi hoàn thành việc ghi lại phối phương thì Tristan cũng đã cảm thấy khá hơn một chút, không còn mệt mỏi như hồi nãy nữa. Khi nhìn thấy một đống bột phấn nằm trên đầu giường, chỗ mà lẽ ra là mảnh tinh thể thuỷ tinh bảy màu kia thì dù Tristan có ngu ngốc đến thế nào đi nữa cũng có đoán ra được chuyện gì đã xảy ra.
Thực tế thì Tristan không phải là một kẻ ngu ngốc, cái đầu nhỏ của nó không phải là chứa đầy dịch nhầy ốc sên như những gì mà giáo sư Snape thường nói mà có chút ít hoa quả khô. Tuy không não to đến mức đi một bước tính mười mấy bước nhưng ai kia nhưng ít nhất thằng bé có thể hiểu được những gì xảy ra trước mắt.
“Xem ra đó là cách sử dụng mảnh thuỷ tinh. Chỉ cần nắm nó tiến vào giấc ngủ là được. Thiệt tình, một câu hướng dẫn sử dụng cũng không có!”
“Như vậy hồi nãy là Backlund đi, còn thằng bé tóc vàng chính là Thuỷ Ngân Chi Xà Will Auron? Nhưng hắn vì cái gì phải giúp ông đây?”
“Nhưng thôi kệ, phàm nhân tìm hiểu suy nghĩ của thần linh làm gì cho mệt, đó là hai phạm trù hoàn toàn khác nhau rồi. Quan trọng nhất là ông đây rốt cuộc cũng có phối phương điều chế ma dược đề thăng cấp.”
“Phụ trợ tài liệu thì dễ rồi, kim ngân hoa, cà độc dược, răng nanh rắn nghiền thành bột phấn thì có sẵn trong nguyên liệu dùng cho môn độc dược. Lá Mandrake thì hơi khó một chút, mà nghe Ron kể thì hình như nhà kính số 3 có mấy cây thì phải? Ngày nào ông đây chuồn vào ngắc lấy một hai lá chắc giáo sư Sprout không phiền đâu nhỉ?”
“Nhưng mà chủ tài liệu mới thật sự làm người ta đau đầu a. Ở thế giới này kiếm đâu ra vị thành niên đồng thau xà đây bây giờ. Tuy Basilisk cũng có màu xanh lục nên có thể có họ hàng gì với đồng thau xà nhưng nó đã gần 1000 tuổi rồi a, vị thành niên ở đâu ra nữa.”
“Không đúng! Basilisk hình như là nhân tạo thần kỳ sinh vật do Herpo the Foul lai tạo ra. Ai biết lúc đó ổng nghĩ cái quỷ gì trong đầu.”
“Xem ra chỉ có thể dựa vào vận mệnh cửa hàng rồi.” Tristan phiền muộn mà nói, nhìn số 0 tròn trĩnh ở mục điểm vận mệnh điểm mà chả muốn nói gì. Nó giờ đây không có một xu dính túi, nghèo rớt mồng tơi luôn a.
Dù sao cũng không thể tiếp tục ngủ được nữa, Tristan khó được mà bắt đầu nổi lên tính trẻ con, liên tục chọc phá màn hình giao diện của hệ thống, mè nheo xem còn có phương pháp nào để kiếm điểm vận mệnh hay không.
“Hệ thống ơi hệ thống! Ngươi nhìn xem, ta đây bây giờ một nghèo hai trắng, một điểm vận mệnh cũng không có. Ngươi có thể du di cấp ta vài ngàn điểm được không? Không được à? Vậy vài trăm điểm cũng được, ít nhất làm ta có tiền mua đồ chứ …”
Thằng bé dùng cả tiếng đồng hồ để mà lải nhải, quấy rầy hệ thống nhưng hình như chẳng có ích lợi gì cả. Cho đến khi Mặt Trời mọc ở phương Đông thì hệ thống vẫn cứ trơ trơ, chẳng chịu cấp đồ tốt gì cho nó cả.
“Thiệt tình, một chút biến hoá cũng không có. Đúng là cái thứ hệ thống dỏm thiếu khuyết linh tính mà. Lãng phí nước miếng của ông!”
“Ý! Thực sự có nhiệm vụ!”
Ngay vừa nãy, có một dòng thông báo hiện lên trên giao diện hệ thống:
“Nhiệm vụ phụ tuyến đang trong quá trình phát triển, thỉnh túc chủ chờ đợi trong giây lát.”
Tristan mừng huỳnh lên mà khen hệ thống:
“Hệ thống! Hệ Thống! Ngươi giỏi quá! Nhưng làm ơn nhiệm vụ lần này dễ dễ một chút nha. Đừng như cái nhiệm vụ quỷ quái lần trước, đến cuối năm mới có thể hoàn thành.”
Không biết hệ thống có nghe thấy lời khẩn cầu của Tristan hay không mà hệ thống mới rất nhanh hoàn thành:
“Nhiệm vụ phụ tuyến: Nguyền rủa bảo khố (1)
Bên trong Hogwarts tồn tại 5 tòa nguyền rủa bảo khố (Cursed Vaults). Mỗi tòa bảo khố được bảo vệ bằng những lời nguyền khác nhau.
Người ta cho rằng những tòa bảo khố này chất đầy vàng, những lời tiên tri hay những vật phẩm ma thuật mạnh mẽ có từ trước khi thành lập trường, trong khi một số khác tin rằng bên trong chúng chứa đầy ma thuật hắc ám.
Trên con đường lữ hành của mình, túc chủ sao có thể bỏ qua nơi thú vị như vậy được. Thỉnh túc chủ mau chóng tìm ra và thám hiểm tòa bảo khố đầu tiên trong năm học này.
Thám hiểm Vault of Ice: 0/1
Phần thưởng: 500 điểm vận mệnh “