Chương 28: Đêm hội ma (4)
Trong tình hình như vậy, giáo sư Lockhart vẫn không chịu buông tha mà tiếp tục lải nhải:
“Hiệu trưởng, con mèo này đ·ã c·hết.Tôi nhớ ở Ouagadogou từng xảy ra chuyện y chang như vầy. Một loạt trận như vầy chứ chẳng phải một. Tôi có kể đầy đủ chi tiết trong cuốn tự truyện của tôi ấy. Hồi đó tôi đã cấp cho dân chúng trong thị trấn các thứ bùa hộ mạng đủ loại, giải quyết vấn đề đó ngay lập tức…”
“Giáo sư, con mèo này rõ ràng còn chưa c·hết.”
Đúng vậy, tuy Tristan không biết là tại sao. Bà Noris rõ ràng đã tiếp xúc với Basilisk, thân thể trở nên cứng đơ, lạnh ngắt nhưng dấu hiệu sinh mệnh lại chưa hề mất đi. Dựa vào linh thị, Tristan có thể nhìn thấy bà Noris vẫn còn đang phát ra ánh sáng màu xám trắng, tuy dị thường nhưng vẫn chưa đến nỗi m·ất m·ạng.
Lão giám thị Filch quay bộ mặt tèm lem đầy nước mắt về phía Tristan mà gào:
“Nói bậy! Rõ ràng là tụi mày đã g·iết nó! Có rất nhiều người làm chứng! Mọi người đã thấy tụi nó viết gì trên tường mà!”
“Tui con không có! Tụi con chưa từng động đến một cọng lông của con mèo này!”
Cụ Dumbledore nhìn về phía Tristan mà nói, giọng vô cùng ôn hòa:
“Trò Prewett nói không sai, anh Filch à. Nó chưa c·hết đâu, nó bị hóa đá…”
Giáo sư Lockhart chen vô:
“Đó! Tôi đã nghĩ thế mà!”
Cụ Dumbledore nói tiếp:
“ … nhưng tại sao lại hóa đá thì ta không thể nói được…”
Giám thị Filch gào to:
“Hỏi tụi nó đó!”
Cụ Dumbledore bèn nói, như đinh đóng cột:
“Không một học sinh năm thứ nhất hoặc năm thứ hai nào có thể làm nổi điều đó. Phải cần đến Ma thuật Hắc ám cao cấp nhất…”
Lần này là đến phiên Harry, lão giám thị chỉ thẳng mặt nó mà nói:
“Chính nó làm! Chính thằng đó gây ra mọi chuyện! Chính nó đã phát hiện trong văn phòng tôi… Nó biết tôi là… Tôi là…”
Mặt thầy Filch trông thật là khủng kh·iếp khi ông cố nói ra câu cuối cùng:
“… Nó biết tôi là một pháo lép!”
Mọi người trong phòng quay sang nhìn thằng bé tóc đen, kể cả những chân dung của thầy Lockhart. Nó nói to:
“Con không hề đụng tới Bà Noris! Và con cũng chẳng hề biết pháo lép là cái gì?”
Lão Filch gầm gừ:
“Láo! Mày đã nhìn thấy thư Kwikspell của tao!”
Từ trong bóng tối,giáo sư Snape lên tiếng:
“Thưa thầy hiệu trưởng, nếu thầy cho phép, tôi xin nói…”
Thầy Snape nhếch mép cười làm cong cái miệng, như thể ông rất nghi ngờ chuyện này:
“Trò Potter và các bạn của trò chẳng qua là có mặt không đúng lúc không đúng nơi mà thôi. Nhưng chúng ta có những yếu tố đáng ngờ ở đây. Tại sao các trò lại có mặt đúng ở hành lang trên lầu? Tại sao các trò không dự tiệc Halloween?”
Harry, Ron và Hermione đồng loạt hè nhau giải thích về bữa tiệc Tử nhật.
“… Có hàng trăm con ma ở đó. Họ sẽ làm chứng cho tụi con là tụi con đã ở đó.”
“Nhưng mà tại sao sau đó các trò không về Sảnh đường dự tiệc? Đi lên hành lang trên lầu để làm gì? “
“Bởi vì tụi con mệt quá nên muốn đi ngủ.”
Nghe tới đây, giáo sư Snape nở một nụ cười đầy mỉa mai. liếc mắt đén mấy cái bánh bí ngô còn đang nằm trên tay bọn chúng:
“Mà không cần ăn uống gì sao? Ta không tin là tiệc tùng của mấy con mà có những món hợp khẩu vị người sống đâu.’
Bao tử Ron kêu ọt ọt vì cồn cào, nhưng nó vẫn nói to:
“Chúng con đâu có đói.”
Rồi lão quay sang Tristan, lạnh lẽo mà nhìn nó. Cặp mắt của thầy như muốn xuyên thấu quần áo, thấu đến tâm can của thằng bé:
“Còn vạn sự thông tiên sinh, nếu trò không tham gia tiệc Tử Nhật thì làm ơn giải thích cho mọi người tại sao trò lại có mặt ở đó?”
Tristan lắp bắp mà giải thích:
“Bởi vì… Bởi vì…”
Tuy Tristan đoán được rằng là do định luật siêu phàm tập hợp. Basilisk rõ ràng có giai vị cao hơn đang hấp dẫn thằng bé nhưng mà làm sao mà nó có thể giải thích cho mọi người ở đây chuyện này được a? Nếu mà nó nói ra thì ngày mai tỉnh dậy ở nhà tù Azkaban hay khu bệnh nặng ở St. Mundo không chừng.
‘Là bởi vì cậu ấy mệt nên tính về phòng sớm.”
Giáo sư Snape nạt lại:
“Câm miệng, Potter! Ta muốn nghe trò Prewett đây chính miệng giải thích.”
“Con có tham gia bữa tiệc Halloween tối nay, nhưng do trong người hơi mệt, ăn không vô nên tính về phòng sớm để mà nghỉ ngơi. Thực tế là con cũng mới rời đại sảnh đường không lâu, có rất nhiều người có thể làm chứng cho con.”
Với nụ cười đắc thắng trên môi, giáo sư Snape quay sang cụ Dumbledore mà nói:
“Thưa thầy hiệu trưởng, tôi cho rằng trò Potter và trò Prewett đây đã không hoàn toàn thành thật. Có lẽ phải cắt bớt những đặc ân dành cho các trò ấy cho đến khi các trò chịu nói cho chúng ta biết toàn bộ câu chuyện. Theo ý tôi thì nên đuổi trò Potter ra khỏi đội Quidditch của nhà Gryffindor cho đến khi trò ấy tỏ ra trung thực hơn.”
Giáo sư McGonagall lạnh giọng mà nói:
“Nói thật ra, anh Severus! Thực tình tôi thấy chẳng có lý do gì để cấm Harry chơi Quidditch cả. Con mèo này có phải bị cán chổi thần của thằng bé nện vô đầu mà ra nông nỗi này đâu. Chẳng có chức chứng cứ nào cho thấy Harry đã làm điều gì sai trái.”
Cụ Dumbledore chăm chú nhìn chúng nó một lúc, đối mắt màu xanh lam của cụ như nhìn thấu hết thảy. Xong, cụ Dumbledore nói một cách kiên quyết:
“Một người vẫn được coi là vô tội cho đến khi nào người ta chứng minh được người ấy là có tội, anh Severus à.”
Giáo sư Snape trông cực kỳ tức giận, lão giám thị Filch tức cũng chẳng kém/ Lão ta rít lên, đôi mắt nảy lửa:
“Con mèo của tôi đã bị hóa đá! Tôi muốn thấy sự trừng phạt!”
Cụ Dumbledore kiên nhẫn nói:
“Chúng ta có thể cứu chữa được con mèo, Argus à. Giáo sư Sprout dạo gần đây có xoay sở kiếm ra được mấy cây Mandrake. Khi nào bọn Mandrake ấy đủ lớn, tôi sẽ cho bào chế ra một dược phẩm có thể làm cho Bà Noris hồi phục lại.”
Thầy Lockhart nhảy vô:
“Để tôi bào chế cho! Tôi đã làm chuyện đó cả trăm lần rồi ấy chứ. Ngay cả trong giấc ngủ tôi cũng có thể điều chế được thuốc hồi phục từ Mandrake mà…”
“Xin lỗi!”
Giọng thầy Snape lạnh lùng:
“Tôi tưởng tôi mới là bậc Thầy độc dược ở cái trường này chứ!”
Cả căn phòng rơi vào trong một sự im lặng khó xử.
Cụ Dumbledore bèn bảo tụi nó:
“Các con về được rồi đó.”
Bọn trẻ lập tức rút lui, cố gắng không ù chạy, nhưng bước càng nhanh càng tốt. Khi tới được tầng lầu phía trên văn phòng của giáo sư Lockhart, chúng kéo vô một phòng học trống và nhẹ nhàng đóng kín tất cả các cửa.
Hermione híp mắt lại, nhìn chăm chú Tristan mà nói:
“Giải thích đi Tristan!
Thằng bé có chút kinh hoàng, chả lẽ Hermione đã nhìn ra thứ gì? Nó có chút không dám nhìn thẳng vào mắt cô bé mà hỏi lại:
“Giải thích cái gì? Cậu không cho chuyện này là mình làm đi?”
Hermione phất phất tay:
“Đừng có ngốc, Tristan! Vừa rồi giáo sư Dumbledore đã nói qua, phải cần đến Ma thuật Hắc ám cao cấp nhất mới làm được điều này, chúng mình căn bản là không có khả năng làm được. Ý của mình chính là, cậu thật sự không phát hiện được có gì khác thường sao?”
“Không có! Có lẽ do hồi nãy mình quá mệt đi nên không để ý. Cậu biết đấy, hồi nãy tình trạng của mình thật sự không được tốt cho lắm.”
Cô bé tóc nâu quay sang Harry mà hỏi:
“Harry, cậu có thể nói cho mình biết là hồi nãy cậu nghe thấy gì sao?”
Harry thấp giọng giải thích
“Thanh âm đó nói rằng nó đói lả, nó muốn g·iết người. Rồi giọng nói đó biến mất tăm giữa các bức tường. Rồi sau đó các cậu thấy đó, bọn mình gặp được Tristan, rồi sau đó phát hiện bà Noris bị treo trên tường, nhất định là do giọng nói đó làm.”