Chương 27: Đêm hội ma (3)
“Tristan? Cậu làm gì ở chỗ này? Sao mặt cậu trắng bệch thế?”
Harry lo lắng mà nhìn cậu bạn mới thấp hơn một niên cấp của mình, giọng nói kỳ lạ lúc nãy cũng bị nó quăng ra đằng sau đầu.
Cũng phải thôi, thiếu niên tóc đỏ lúc này trông không khỏe một chút nào, sắc mặt thì trắng bệch, cả người thì run rẩy không ngừng, phải dựa vào tường mới đứng vững được.
Vốn đã khá hơn một chút, Tristan có chút suy yếu mà trả lời:
“Mình không sao, chỉ hơi mệt một chút nên tính về ngủ sớm mà thôi. mà mấy cậu làm gì ở đây? Lẽ ra giờ này ba cậu đang tham gia tiệc tử nhật của bác Nick chứ?”
Ron có chút thở hổn hển mà cúi người lụm mấy cái bánh bí đỏ đang nằm lăn lóc ở dưới sàn mà hỏi:
“Bữa tiệc cũng vừa mới kết thúc. Mà nè mình ăn mấy cái bánh này được không? Mình đói mốc meo rồi. Mấy món ăn vừa nãy thật không tài nào ngửi được!”’
Tristan hơi gật đầu mà trả lời:
“Nếu không ngại bẩn thì cậu cứ việc ăn. Vốn mấy cái bánh này là để dành cho mấy cậu mà..”
Nghe vậy, Ron liền chùi chùi mấy cái bánh vào vạt áo để đỡ bẩn ngoạm lấy một miếng rõ to. Nó nói bằng một cái miệng đầy đồ ăn:
“Dậy tì mìn xong cách ký. Hari, Hermone xủa xác xậu dây. Hermone ?”
Cả ba đứa đều nhìn sang Hermione, cô bé lúc này đang đứng hình, nhìn trân trân về phía trước. Cô bé há hốc miệng mà nói:
“Các cậu nhìn kìa!”
Trên bức tường trước mặt chúng có cái gì đó sáng ngời lên. Mấy đứa bọn chúng từ từ tiến đến gần, mắt cố nhìn xuyên qua bóng tối. Giữa hai khung cửa sổ, dòng chữ cao cỡ ba tấc được vẽ lem nhem trên tường, nét chữ lung linh trong ánh sáng chập chờn của những ngọn đuốc.
Tristan đọc lên thành tiếng :
“Phòng Chứa Bí Mật Đã Được Mở Ra. Kẻ Thù Của Người Kế Vị Hãy Liệu Hồn.”
Ron hỏi bằng giọng run run, miếng bánh bí ngô suýt tí nữa thì rớt ra khỏi miệng:
“Còn cái gì kia – cái treo lủng lẳng bên dưới?”
“Mình không biết, chúng ta đến gần xem sao.”
Bọn họ cẩn thận tiến lại gần, Harry xém trượt té khi bước qua vũng nước lớn đọng trên sàn, may mà Tristan đứng sau lưng kịp thời đưa tay đỡ một chút.
“Cảm ơn!”
Đảm nhỏ từng bước, từng bước tiến lại gần dòng chữ, cùng với thứ đen thùi đang treo lủng lẳng ở dưới kia.
Không ai dám thở mạnh một tiếng.
Cái vật đen thùi kia dần dần hiện ra trước mặt bọn nó, khi nhận ra đó là cái gì, cả bọn bị dọa đến mức nhảy dựng, làm bọt nước bắn tung tóe khắp nơi.
Cái thứ đó không hề xa lạ mà chính là bà Norris, con mèo của lão giám thị Filch. Nó giờ đây toàn thân cứng đờ như một khúc gỗ, đôi mắt mở to mà nhìn bọn chúng, đuôi thì được móc vào cán của cây đuốc trên tường.
Cả bọn điếng người trong một vài giây. Lát sau Ron nói:
“Tụi mình nên ra khỏi chỗ này ngay thôi!”
Harry lúng túng:
“Sao chúng ta không thử xem có giúp được gì cho nó chăng?”
Tristan lắc đầu mà nói:
“Mình không nghĩ đó là một ý kiến hay đâu Harry. Rõ ràng chuyện này mấy đứa năm nhất, năm hai như tụi mình không nên xía vào.”
Tiếng nói cười rộn ràng chợt lắng xuống khi những người đi đầu nhìn thấy hình ảnh con mèo bị treo ngược.
Ron ngao ngán:
“Tristan nói đúng đó. Tin mình đi. Mình không muốn b·ị b·ắt gặp tại trận đâu.”
Nhưng rất tiếc là khi Ron lên tiếng thì đã quá muộn rồi. Bữa tiệc Halloween ở đại sảnh đường vừa mới kết thúc.Từ cả hai đầu của cái hành lang mà chúng đang đứng vang lên rầm rập tiếng hàng trăm bước chân đang lên cầu thang, cùng tiếng nói cười ồn ào hào hứng của bọn trẻ đã no nê.
Chỉ một lát sau, từ cả hai đầu hành lang ùa tới vô số học sinh. Tiếng nói cười rộn ràng chợt lắng xuống khi những người đi đầu nhìn thấy hình ảnh con mèo bị treo ngược
Tristan, Harry, Ron và Hermione bị bao vây bởi đám học sinh khi mọi người dồn tới nhóng lên trước để nhìn kỹ cảnh tượng ghê rợn ấy.
Sự im lặng chợt bị một giọng nói vang lên phá vỡ:
“Kẻ thù của Người kế vị, hãy liệu hồn! Kẻ tiếp theo là mi đấy, quân Máu Bùn!”
Draco Malfoy! Chính nó không sai! Nó đã chen lên phía trước đám đông, đôi mắt vốn lạnh lùng bây giờ láo liên, gương mặt mọi khi tái nhợt nay đỏ hồng lên.
Thằng bé tóc vàng nhìn Hermione rồi quay sang nhìn con mèo đang bị treo ngược mà nở một nụ cười dữ tợn.
“Có chuyện gì xảy ra ở đây vậy? Chuyện gì vậy?”
Những lời vừa nãy của Draco đã khiến cho lão giám thị Filch chú ý, thế là lão ta thô bạo gạt ra đám học trò ra một bên mà chen đến trước.
Khi thấy cảnh tượng kinh hoàng trước mắt, lão ta ngã ngửa ra, lảo đảo, ôm mặt vì kinh hoàng:
“Con mèo của ta! Ôi, con mèo của ta! Chuyện gì đã xảy ra cho Bà Noris thế này?”
“Là mày!”
Lão ta rít lên the thé, nắm chặt lấy vai Tristan mà hét vào mặt nó::
“Mày! Chính mày! Mày đã á·m s·át con mèo của tao! Mày g·iết nó! Tao sẽ g·iết mày! Tao sẽ…”
Tristan chưa kịp gạt bàn tay hôi hám của lão giám thị Filch ra thì đã nghe tiếng của thầy hiệu trưởng vang lên một cách nghiêm khắc:
“Filch!”
Rất may là cụ Dumbledore đã kịp thời chạy đến h·iện t·rường v·ụ á·n, dẫn theo rất nhiều giáo sư khác. Người nào người đó đều mang một bộ mặt vô cùng nghiêm trọng.
Chỉ trong chốc lát, thầy hiệu trưởng đã lướt qua người bọn trẻ, đến bên bức tường, gỡ Bà Noris tội nghiệp ra khỏi cán đuốc.
“Anh đi theo tôi, anh Filch.”
Cụ nói lão giám thị rồi quay sang nhìn bọn nó:
“Cả các con nữa, trò Potter, trò Weasley, trò Prewett, trò Granger.”
Giáo sư Lockhart sốt sắng bước đến trước mà khua tay múa chân:
“Văn phòng của tôi gần đây nhất, hiệu trưởng. Liền ở trên lầu, mọi người có thể đến đó.”
Cụ Dumbledore đáp lại:
“Cám ơn anh, Gilderoy.”
Đám đông im lặng tách ra nhường lối cho cụ Dumbledore và những người có liên can đi qua. Giáo sư McGonagall cùng với giáo sư Snape cũng vội vã đi theo phía sau.
Dưới sự hướng dẫn của giáo sư Lockhart, mọi người nhanh chóng đi đến văn phòng của ổng. Khi cửa phòng mở ra thì bên trong vang lên những tiếng lao xao. Tristan thề là nó thấy được mớ chân dung của giáo sư hấp tấp trốn vào bóng tối, mớ cuộn tóc còn nguyên xi trên đầu bọn họ.
Giáo sư Lockhart thì thiệt thì thắp đèn đặt lên bàn giấy rồi lùi lại đứng phía sau. Cụ Dumbledore đặt Bà Noris lên mặt bàn bóng láng, bắt đầu xem xét con vật.
Cụ quan sát con mèo vô cùng cẩn thận, cái mũi khoằm đặc trưng xém tí nữa thì đụng vào lông của bà Noris. Mấy ngón tay dài của cụ nhẹ nhàng xoi xoi chọc chọc con mèo. Giáo sư McGonagall cũng cong eo, mặt không sai biệt lắm áp sát lại, nheo mắt mà nhìn.
Giáo sư Snape thì đứng ngay sau lưng bọn họ, nửa người chìm vào trong bóng tối, sắc mặt thì cổ quái, dường như thầy đang cố gắng hết sức để không phải cười ra tiếng.
Còn thầy Lockhart thì lăng xăng lượn quanh mọi người, đề xuất hết ý kiến này đến ý kiến nọ:
“Nhất định là có một lời nguyền đã g·iết c·hết nó… Có lẽ câu thần chú Khổ hình Biến thể Kỳ ảo… Tôi đã từng chứng kiến biết bao nhiêu lần, thật không may là lần này tôi lại không có mặt kịp thời. Tôi biết hết mọi câu thần chú hóa giải lời nguyền có thể cứu được nó…”
Tristan, Ron, Harry và Hermione nhìn nhau đầy lo âu rồi đến ngồi thu lu trong mấy cái ghế đặt ở ngoài vùng ánh sáng đèn cầy; ngồi đó mà nhìn chứ không biết làm gì hơn. Lão Filch thì nhìn bọn nhỏ một cách đầy thù hận, giống như lão ta chắc chắn rằng chính bọn nó đã ra tay hại c·hết con mèo của lão.
Nghe những lời mà giáo sư Lockhart vừa nói ra, lão giám thị đau lòng đến mức khóc nấc.Ổng ngồi thụp xuống chiếc ghế cạnh bàn giấy, gục mặt vào hai bàn tay, không thể nào có đủ can đảm nhìn Bà Noris, trông vô cùng đáng thương.
Cụ Dumbledore lúc này đang rì rầm những lời lạ lùng trong khi tay cầm đũa phép gõ gõ vào Bà Noris, nhưng mãi vẫn chẳng có phép màu nào xảy ra hết. Con mèo cứ ngay đơ bất động, thoạt nhìn giống như mớ tiêu bản đang nằm trong phòng học môn độc dược dưới tầng hầm của giáo sư Snape.