Chương 29: Phòng chứa bí mật của Slytherin
Việc Harry nghe được những gì mà con Basilisk nói đối với Tristan hoàn toàn không có gì kỳ quái, thậm chí nó còn biết nguyên nhân tại sao. Nếu có hỏi thì hãy hỏi linh thị đặc biệt của siêu phàm giả thuộc con đường Wheel of Fortune, không tốn một chút sức lực, thằng bé có thể nhìn thấy thứ ghê tởm đang trú ngụ trong đầu Harry, ngay phía sau vết sẹo hình tia chớp.
Tuy vậy, Tristan vẫn tỏ ra vẻ ngạc nhiên mà hỏi lại:
“Harry, cậu đừng nói với mình là cậu nghe được những thứ mà người khác không nghe thấy nha?”
“Cậu không tin mình chứ gì?”
“Dĩ nhiên là mình tin cậu rồi! Không tin cậu thì tin ai bây giờ?”
“Như vậy các cậu cho rằng mình có nên nói với các giáo sư về giọng nói mà mình đã nghe được không?”
Ron không nghĩ ngợi mà trả lời:
“Đừng nói! Nghe được tiếng nói mà không ai nghe được hết chẳng phải là điềm hay ho gì, cho dù ngay cả trong thế giới phù thủy đi nữa.”
Tristan nói tiếp:
“Đúng đó Harry. Tuy mình biết chuyện này có chút quái dị nhưng cậu không nghĩ lại trở thành tâm điểm chú ý một lần nữa chứ? Theo mình cậu nên giấu nhẹm chuyện này đi, sau này mà có nghe thấy giọng nói lạ thì nên chạy càng xa càng tốt.”
Harry đồng ý:
“Mình biết là quái dị. Nhưng toàn bộ câu chuyện đều quái dị. Hàng chữ ghi trên tường nhắm nói lên cái gì chứ? Phòng chứa bí mật đã được mở ra là có ý nghĩa gì? “
Ron trầm ngâm mà nói:
“Nếu không chúng ta thay đổi một phương suy nghĩ xem sao? Ai sẽ là người được lợi nhiều nhất trong vụ này, ý mình là, ai sẽ là người vui vẻ nhất nếu con mèo đó bị hại?”
Harry phản bác:
“Đường này không thông! Theo mình thì ngoài lão Filch ra thì mình nghĩ mọi người đều thích chuyện này. Với lại chuyện này đâu có liên quan gì đến phòng chứa bí mật đâu.”
Lúc này, Tristan mới đưa tay đẩy đẩy gọng kính của mình, ra vẻ bí hiểm mà nói:
“Thực tế là mình biết mọi số tin đồn thú vị về phòng chứa bí mật.”
“MAU NÓI!” x3
Harry, Ron và Hermione cùng nhau quát to đối với thằng bé dọa nó nhảy dựng, không úp úp mở mở nữa, nó đành ủy khuất mà nói:
“Biết rồi! Biết rồi! Mấy cậu còn nhớ quyển ≪ Hogwarts: A History≫ không?
Không cần nhìn cũng biết Harry và Ron đều lộ ra một vẻ mặt mờ mịt, chứng tỏ tụi nó chưa từng đọc qua quyển sách này. Chỉ có Hermione dường như nhớ đến một thứ gì đó:
“Tristan, ý của cậu là?”
Thiếu niên tóc đỏ gật đầu, ý bảo suy đoán của cô bé là chính xác:
“Đúng vậy, chính là căn phòng đó.”
Dừng lại một chút, nó mới bắt đầu giải thích:
“Các cậu ắt hẳn đều biết, học viện Hogwarts là do bốn Tam Pháp Thuật vĩ đại nhất của thời xưa thành lập cách đây một ngàn năm… Chính xác ngày nào thì không rõ… Bốn ký túc xá trong trường ngày nay được đặt theo tên của bốn vị đó: Godric Gryffindor, Helga Hufflepuff, Rowena Ravenclaw, và Salazar Slytherin.
“ Họ cùng nhau xây tòa lâu đài này, khuất xa tầm mắt tọc mạch của dân Muggle, bởi vì thời đó người thường vẫn còn rất sợ pháp thuật huyền bí, và phù thủy thời đó thường phải chịu đựng nhiều sự khủng bố, h·ành h·ạ.”
“Trong vài năm đầu, các nhà sáng lập cùng làm việc với nhau rất hòa thuận, cùng tìm kiếm những người trẻ tuổi có năng lực pháp thuật để đưa về lâu đài đào tạo. Nhưng rồi giữa họ dần dần nảy sinh mâu thuẫn.”
“Giữa Slytherin và những người khác có một sự rạn nứt ngày càng sâu rộng khó hàn gắn. Slytherin thì muốn việc tuyển chọn phù thủy trẻ vào Hogwarts phải chặt chẽ hơn. Ông ta cho rằng phù thủy chỉ nên được truyền dạy cho con cái những gia đình phù thủy thuần chủng mà thôi. Ông không thích thu nhận những đứa trẻ con nhà Muggle, vì cho là chúng không đáng tin cậy.
“Một thời gian sau, lại xảy ra một cuộc tranh luận gay gắt về đề tài đó giữa Slytherin và Gryffindor, cuối cùng Slytherin bỏ trường ra đi”
“Những nguồn sử liệu đáng tin cậy cho chúng ta biết khá nhiều chứng cứ xác thực. Nhưng các sự kiện chân thật này đã bị một huyền thoại kỳ cục về Phòng chứa Bí mật làm mờ mịt đi. Người ta đồn đại là Slytherin đã cho xây dựng một căn phòng bí mật trong lâu đài, mà những người đồng sáng lập khác không hề hay biết gì hết.”
Harry đột nhiên thốt lên:
“Phòng chứa bí mật?”
Tristan xác nhận suy luận của thằng bạn:
“Đúng vậy, chính là nó. Cũng theo như huyền thoại thì Slytherin đã phong ếm căn phòng bí mật đó, để không một người nào có thể mở nó ra, cho đến khi người kế vị thực thụ của Slytherin đến trường. Chỉ riêng một mình Người kế vị mới có thể mở bùa ếm Phòng chứa Bí mật, thả ra nỗi kinh hoàng cất giấu bên trong, để thanh trừng hết những kẻ không xứng đáng theo học pháp thuật.”
Phòng học mà tụi nó đang trốn vốn dĩ đã tối đen thì giờ đây lại chìm vào sự yên tĩnh đáng sợ. Dường như có thứ gì đang đè nặng lên lồng ngực của bọn nhỏ, khiến cho chúng nó hô hấp vô cùng khó khăn.
Đột nhiên, cửa phòng học bị mở ra. Giáo sư McGonagall đang đứng ở bên ngoài, ánh sáng từ đầu đũa phép rọi sáng khuôn mặt của bọn nhỏ. Bằng một giọng vô cùng nghiêm khắc, cô lên tiếng hỏi;
“Còn trò còn làm gì ở đây? Sao còn chưa chịu về phòng ngủ?”
Tụi nó quýnh quáng mà trả lời, ba chân bốn cẳng mà chạy ra khỏi phòng học.
“Vâng, thưa giáo sư! Bọn con về ngủ liền đây,”X4
Giáo sư McGonagall vẫn đứng yên tại chỗ, nhìn theo tụi nó biến mất sau hành lang rồi mới tiếp tục công việc tuần tra của mình.
Trên đường về phòng ngủ, Hermione vẫn tiếp tục đặt ra nghi vấn:
“Theo các cậu thì nỗi kinh hoàng được cất giấu bên trong phòng chứa là cái gì?”
Tristan lắc đầu tỏ vẻ không biết:
“Người ta tin là bên trong phòng bí mật có giấu một thứ quái vật gì đó mà chỉ có một mình Người kế vị Slytherin mới điều khiển nổi. Theo mình là một con rắn khổng lồ, như vậy thì mới phù hợp với Salazar Slytherin không phải sao?’
Ron lên tiếng càu nhàu:
“Hồi nào giờ mình vẫn biết Salazar Slytherin là một lão điên quái dị, nhưng mình không hề biết là chính lão khởi xướng cái vụ phù thủy thuần chủng. Mấy cậu có cho tiền mình cũng không thèm vô nhà của lão. Nói thiệt với mấy cậu, nếu mà cái nón phân loại xếp mình vô nhà Slytherin thì mình thà cuốn gói lên xe lửa về nhà còn hơn.”
Harry từ nãy đến giờ đều trầm mặc, không nói cái gì cả. Không biết là trong đầu thằng bé đang suy nghĩ cái gì? Tristan bèn lên tiếng hỏi:
“Cậu đang suy nghĩ gì vậy Harry? Đừng nói với mình cậu chính là người thừa kế đó nha.”
Thật ra mà nói Harry chính là người thừa kế của Slytherin cũng không sai. Tristan biết đến người thừa kế chính thức của Slytherin chính là Kẻ mà ai cũng biết là ai đấy. mà một phần linh hồn của lão ta đang tá túc trong đầu thằng bé tóc đen, hai linh hồn dây dưa lẫn nhau. Cho nên, nếu xét cho cùng thì Harry chính là người thừa kế không sai vào đâu được.
Tuy nhiên câu nói đùa lần này của Tristan lại không được hưởng ứng của đám bạn, ngoài sắc mặt của Harry trở nên trắng bệch ra, Ron và Hermione đều lên tiếng phản đối:
“Không có khả năng là Harry. Theo mình thì người đó chắc chắn là Malfoy. Mấy cậu không nghe nó nói gì sao? – “Kế tiếp sẽ là mày, đồ Máu Bùn!” – Nghĩ coi, mấy cậu chỉ cần nhìn vào cái mặt chuột gian xảo của nó là dư biết kẻ đó chính là nó!”
“Đừng suy nghĩ vớ vẩn Tristan, Harry luôn đi cùng bọn mình. Cậu ấy rõ ràng không có thời gian.”
Harry cũng ráng nở nụ cười mà nói:
“Mình chỉ đang đoán xem pháo lép là thứ quỷ gì vậy thôi.”
Ron bật cười mà giải thích cho tụi nó nghe thứ gì là pháo lép, thứ gì là khóa Kwikspell trong suốt đoạn đường về phòng sinh hoạt chung còn lại của tụi nó.
Trong khi đó, Tristan đang quan sát giao diện hệ thống của mình. Bởi vì, ngay vừa rồi, có một thông báo màu đỏ hiện lên.