Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bánh Xe Vận Mệnh Tại Hogwarts

Chương 26: Đêm hội ma (2)




Chương 26: Đêm hội ma (2)

Sau bao ngày chờ đợi, hương bí đỏ thơm ngào ngạt rốt cuộc cũng đã có thể bao phủ Hogwarts. Điều này đồng nghĩa với việc bữa tiệc Halloween sắp sửa bắt đầu. Ai cũng háo hức mà vui vui vẻ vẻ chuẩn bị tham gia yến tiệc.

Dưới sự hợp tác của giáo sư McGonagall và giáo sư Flitwick, đại sảnh đường trông rực rỡ hẳn lên. Dưới sự phù phép của các giáo sư, hàng trăm con dơi bay lượn trên đầu bọn nhỏ, lâu lâu sà xuống trên dãy bàn ăn khiến cho bọn trẻ s·ợ c·hết kh·iếp.

Những trái bí rợ khổng lồ của lão Hagrid thì đã được cắt đẽo thành mấy cái lồng đèn lớn đến nỗi ba người chui vô đó mà ngồi cũng vẫn còn chỗ

Năm nay giáo sư McGonagall còn đặc biệt chuẩn bị một cái mạng nhện khổng lồ. Nằm chễm chệ chính giữa là một con nhện vô cùng to lớn. Lâu lâu, nó sẽ tình thương mến thương mà ôm chầm lấy một người học sinh xấu số vô tình đi ngang qua rồi dùng tơ nhện bọc kính mít.

Đương nhiên là con nhện này không thể gây thương tổn cho bất kỳ học sinh nào. Sau vài phút, phần tơ nhện kia biến mất mà thay vào đó là phần bánh kẹo mà các giáo sư đã chuẩn bị sẵn khiến vị cho n·ạn n·hân xui xẻo kia cười toe toét.

Tuy nhiên có ba đứa học sinh tiếc nuối khi không được tham gia buổi tiệc này.

Không! Chỉ có Harry là lộ vẻ tiếc nuối, Hermione thì rõ ràng tỏ vẻ hứng thú với tiệc tử nhật hơn tiệc Halloween, còn Ron thì khi thấy con nhện trước cửa đại sảnh đường thì không dám lại gần chỗ đó nửa bước.

Trước khi chia tay ở cầu thang, Harry quay sang hỏi Tristan một lần nữa:

“Cậu thực sự không muốn tham gia tiệc tử nhật của Nick cùng bọn mình sao Tristan?”

Chỉnh một chút mắt kính của mình, thiếu niên tóc đỏ kiên định mà từ chối:

“Đương nhiên là không rồi! Bánh bí đỏ nướng không thơm sao? Mấy cậu có cần mình để dành mấy cái để lát nữa về ăn không?

Harry tỏ vẻ do dự:

“Mình cũng muốn ăn a!”

Hermione quay lại lên tiếng nhắc nhở:

“Không được! Mau đi thôi!”

Nói xong cô bé bắt đầu lôi kéo hai cậu bạn của mình tiếp tục đi xuống tầng hầm, còn Tristan thì chào tạm biệt ba đưa rồi đi về phía đại sảnh đường. Nơi này đã tràn đầy cốc vàng đĩa bạc cùng với từng chùm đèn sáng lấp la lấp lánh cực kỳ có lực hấp dẫn.

Chào hỏi Colin cùng với Ginny một tiếng rồi mới ngồi vào bàn. Thằng nhóc tóc xám có vẻ hưng phấn lắm, nó cầm lấy máy ảnh mà liên tục chụp xung quanh. không bỏ qua một chi tiết nhỏ nào.

Ginny thì có vẻ mệt mỏi và bơ phờ, không có hứng thú lắm với bữa tiệc. Nhưng Tristan cũng không chú ý cho lắm, có lẽ là do cô bé không thấy Harry tham gia bữa tiệc đi.

Khi Tristan ngồi vào dãy bàn ăn của nhà Gryffindor thì buổi tiệc cũng sắp sửa bắt đầu.

m nhạc mịt mờ cất lên, vang vọng khắp đại sảnh đường. Nơi này vốn đang vô cùng huyên náo thì bỗng nhiên an tĩnh lại. Bọn trẻ cũng dừng việc nói chuyện lại, nháo nhác nhìn xung quanh để tìm ra nơi mà âm nhạc phát ra.

Sương trắng bắt đầu xuất hiện trên sân khấu đã được dựng sẵn, tỏa ra bốn phía. Dãy bàn ăn mà bọn nó đang ngồi nhanh chóng bị bao phủ bởi mịt mờ sương khói.

Bốn bộ xương khô đột nhiên chui lên từ mặt đất dọa mấy nữ sinh yếu bóng vía nhảy dựng. Bọn chúng phát ra tiếng động cạc cạc quái dị mà cúi chào toàn thể sư sinh của Hogwarts.

Ngay sau đó, Tristan biết vì sao đây được gọi là đoàn vũ công Bộ xương khô. Bọn chúng khoa trương mà vặn vèo các đầu khớp xương của mình, cống hiến cho mọi người một điệu nhảy mười phần quái dị nhưng lại vô cùng vui nhộn.

Bầu không khí cũng dần dần nóng lên. Bọn nhỏ không hề cố kỳ mà huýt sáo, khua chén dĩa inh ỏi theo điệu nhạc, thậm chí còn lớn tiếng khen ngợi.

Từ giữa sân khấu, chiếc nón phân loại xuất hiện mà cất lên giọng ca “thánh thót” của mình:

“Boys and girls of every age

Wouldn't you like to see something strange?

Come with us and you will see

This, our town of Halloween





This is Halloween, this is Halloween

Pumpkins scream in the dead of night

This is Halloween, everybody make a scene

Trick or treat 'til the neighbors gonna die of fright

It's our town, everybody scream

In this town of Halloween



I am the one hiding under your bed

Teeth ground sharp and eyes glowing red

I am the one hiding under your stairs

Fingers like snakes and spiders in my hair



This is Halloween, this is Halloween

Halloween, Halloween

Halloween, Halloween



In this town we call home

Everyone hail to the pumpkin song

In this town, don't we love it now?

Everybody's waiting for the next surprise



'Round that corner, man hiding in the trash can

Something's waiting now to pounce and how you'll scream

This is Halloween, red and black, slimy green

Aren't you scared? Well, that's just fine



Say it once, say it twice

Take a chance and roll the dice



Ride with the moon in the dead of night

Everybody scream, everybody scream

In our town of Halloween



I am the clown with the tear-away face

Here in a flash and gone without a trace

I am the who when you call, "Who's there?"

I am the wind blowing through your hair

I am the shadow on the moon at night

Filling your dreams to the brim with fright



This is Halloween, this is Halloween

Halloween, Halloween

'Alloween, 'alloween

'Alloween, 'alloween



Tender lumplings everywhere

Life's no fun without a good scare

That's our job, but we're not mean

In our town of Halloween

In this town, don't we love it now?

Everybody is waiting for the next surprise



Skeleton Jack might catch you in the back

And scream like a banshee

Make you jump out of your skin

This is Halloween, everybody scream

Won't you please make way for a very special guy

Our man Jack is king of the Pumpkin Patch



Everyone hail to the Pumpkin King now



This is Halloween, this is Halloween

'Alloween, 'alloween

'Alloween, 'alloween



In this town we call home

Everyone hail to the pumpkin song”



(Nguồn : This Is Halloween

Tác giả: Danny Elfman / Fernando H. Uribe)

Toàn thể mọi người như bị hớp hồn vào từng câu hát. Khi bài hát kết thúc, chiếc nón phân loại cùng với đoàn vũ công Bộ Xương Khô một lần nữa cúi chào tất cả mọi người rồi lui ra. Không biết từ ai bắt đầu, tiếng vỗ tay nổ ra vang dội khắp đại sảnh đường. Tristan cũng phải công nhận là buổi biểu diễn này hoàn toàn không tồi.

Hiệu trưởng Dumbledore đứng phía sau xúc động đến nỗi không kiềm được nước mắt. Cụ vừa chùi nước mắt vừa nói:

“ m nhạc đúng là thật kỳ diệu. Nhưng ta chắc là mọi người đã đói bụng rồi. Thoải mái ăn đi”

Cụ vừa dứt lời thì hàng đống món ăn mang phong cách Halloween xuất hiện trên mâm vàng đĩa bạc trước mặt bọn nhỏ tựa như hồi khai giảng vậy. Từng đống, từng đống đồ ăn nhìn hoa cả mắt. Tristan thích ý mà uống một ngụm to nước bí đỏ trước khi bắt đầu nhập tiệc.

—-------------------------

“Ợ ợ…ợ.. “

Tristan vừa đi trong hành lang vừa xoa xoa cái bụng căng tròn của mình. Các món ăn được mấy con tinh chuẩn bi cho bữa tiệc này rất vừa miệng khiến cho nó ăn đến nổi no căng.

“Không biết Harry Ron và Hermione có ăn uống được gì không? Hồi nãy quên nói cho bọn họ là mấy con ma đâu có ăn được đồ ăn bình thường. Mong rằng mớ đồ ăn này đủ cho mấy người bọn họn lót dạ.”

Thằng bé vừa nói vừa hài lòng mà nhìn mấy cái bánh bí đỏ mà nó để dành cho bộ ba. Nó tính về phòng sinh hoạt chung ngồi nghĩ để tiêu hóa bớt mớ đồ ăn đang óc a óc ánh trong bụng cùng với chờ tụi Harry về kể cho nó nghe về tiệc tử nhật của Nick suýt mất đầu.

Nhưng dị biến đột nhiên xảy ra:

[… xé… xác… băm bằm… g·iết!]

“Holy Shit! Lại nữa!”

Tiếng nói mớ quen thuộc vang lên. Không sai vào đâu được! Đó chính là giọng nói mà nó nghe được trong phòng sinh hoạt chung hôm bữa. Giọng nói của con Basilisk. Tristan ngay lập tức nhắm tịt mắt của mình lại.

[… đói quá rồi… lâu lắm rồi!]

Trước mắt trở nên tối đen như mực, hô hấp dần trở nên khó khăn, cả người run rẩy, mấy cái bánh bí đỏ mà nó mang theo đã rơi lả tả xuống đất tự lúc nào.

[ … g·iết… đã đến lúc phải g·iết!]

Thằng bé đứng không vững nữa, cả người phải dựa vào bức tường bên cạnh để không té ngã, ý thức dần trôi đi, đầu óc thì mông lung lên.

[… ta ngửi được mùi máu… ta NGỬI THẤY MÁU!]

Dường như là vì đã trải qua một lần hay sao mà Tristan cảm thấy lần này khá hơn lần trước nhiều. Nó cảm thấy rằng mình tạm thời có thể chịu đựng được cho đến khi con Basilisk rời xa.

Đúng như dự đoán của thằng bé, nó nhanh chóng hồi phục chứng tỏ con Basilisk đã đi xa. Nhưng nó chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì có một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau lưng:

“Tristan? Cậu làm gì ở chỗ này? Sao mặt cậu trắng bệch thế?”