Chương 25: Đêm hội ma (1)
Tháng 10 đã tới, Hogwarts bị những cơn mưa dầm dề bao phủ, cái lạnh và sự ẩm ướt len lỏi khắp cả tòa lâu, bao phủ sân trường, chui vào lớp học mà h·ành h·ạ bọn trẻ. Trong điều kiện như vậy, d·ịch b·ệnh bùng lên là không thể tránh khỏi. Chỉ trong vòng vài ngày, phòng y tế của Madam Pomfrey đã đón tiếp hơn phân nửa số học sinh và giáo viên sinh hoạt tại đây/
“A … A… Ách xì!”
Thân là một con mọt sách thân kiều thể nhược, Tristan cũng không thể tránh khỏi sự bất hạnh này. Cùng với Ginny, hai đứa chúng nó bị anh Percy dùng quyền huynh thế phụ áp tải đến phòng y tế để mà trị liệu.
Madam Pomfrey lúc này vô cùng bận rộn, bà tất bật đi qua đi lại giữa những giữa những chiếc giường để chăm sóc những người bị bệnh nặng. Khi Tristan và Ginny xuất hiện, bà chỉ liếc nhìn qua hai đứa một chút rồi kêu bọn nó ngồi chờ.
Không bao lâu sau, Madam Pomfrey quay lại đưa cho tụi nó mỗi người một cái ly nhỏ, bên trong chứa một chất lỏng màu đỏ, sóng sánh. Bà nói:
“Hai đứa mau uống thuốc đi. Uống xong là khỏe ngay thôi.”
Tristan cùng với Ginny liếc nhau một chút rồi cầm ly thuốc lên mà nốc cạn.
Hương vị chẳng ra gì!
Ngoài vị cay xé lưỡi ra, còn có một vị tanh tưởi bảo lưu lại trong miệng Tristan.
Nhưng đó không phải là chuyện quan trọng nhất!
Sau khi uống thuốc, cả người của thằng bé nóng lên. Trong người dường như có một nồi nước sôi sùng sục, b·ốc k·hói nghi ngút. Hơi nước dồn cục lại trong đầu nó, che đi tầm mắt, không chỗ thoát ra
Rốt cuộc!
“Tu … Tu … Tu … Tu… !”
Từ lỗ tai của Tristan, khói bốc lên nghi ngút. Ginny ở bên cạnh cũng không khác gì mấy, gương mặt xanh xao vàng vọt của cô bé giờ đỏ ửng, khói bốc lên nghi ngút tù dưới mái tóc đỏ hoe, tạo ấn tượng là cả cái đầu của cô bé đang b·ốc c·háy.
Những giọt mưa có kích thước bằng những viên đạn vỗ lộp độp vào kính cửa sổ lâu đài suốt mấy ngày cuối tháng. Nước trong hồ dâng cao. Những luống hoa trong vườn biến thành những bãi bùn sình be bét. Và mấy trái bí rợ của lão Hagrid đã phình to bằng cái nhà kho.
Từ sau khi khỏi bệnh, để không phải uống của Madam Pomfrey, Tristan vẫn luôn chú ý giữ gìn sức khỏe của mình. Mỗi ngày, thằng bé đều dành một chút thời gian để nhàn nhã tản bộ khắp lâu đài, vừa thư giãn đầu óc vừa tăng cường sức khỏe.
Tuy nhiên nhã hứng tản bộ hôm nay của Tristan hoàn toàn bị lão giám thị Filch dập tắt.
Hôm nay lão ta trông có vẻ cực kỳ tức giận mà xách giẻ lau đi nhanh trong hành lang. Con mèo Norris thì chạy trước một đoạn, hình như là đang dẫn đường cho lão Filch bắt quả tang những đứa vi phạm nội quy.
Khi đi ngang qua Tristan, lão còn liếc nó một cái cái mà lầm bẩm:
“Lại một cái tóc đỏ. Nơi nơi đều là dơ đồ vật, nơi nơi hỏng bét! Quá đủ cho ta rồi! Cấm túc, các ngươi hết thảy đều phải cấm túc”
Thiếu niên tóc đỏ tức cành hông mà trừng mắt lại. Anh em sinh đôi nhà Weasley bày trò phá phách thì có liên quan gì đến nó? Thằng bé vừa mới nhập học chưa đầy 2 tháng, với lại nó vẫn luôn duy trì hình tượng con ngoan trò giỏi trước mọi người chung quanh. Nội quy của trường 1 móng chân nó vẫn chưa thò qua nữa là. ( tuy có dự định đêm du nhưng đã kịp thời từ bỏ)
Nói thật ra Tristan không hiểu vì sao mà Argus Filch lai nhận chức giám thị của Hogwarts? Với tư cách là một siêu phàm giả duy nhất ở thế giới này, chỉ cần nhìn một cái là nó biết ngay lão là một pháo lép.
Cũng đã từng là một pháo lép. Tristan có thể hiểu được vì sao lão cứ suốt ngày cau có, quạu quọ như vậy. Đối với lão ta mà nói, tự thân không có ma pháp, lại muốn xem một đám phù thủy nhỏ trưởng thành lên, rõ ràng một cái bùa chú liền có thể hoàn thành sự tình, lão lại muốn lao tâm lao lực, tiêu phí rất nhiều tinh lực. Như vậy thử hỏi ai mà chịu được? Ai mà không sinh ra ác ý với đám phù thủy nhỏ?
Nhưng từ năm này qua năm khác, Filch vẫn nhìn một đám rồi lại một đám phù thủy nhỏ nhập học, trưởng thành rồi tốt nghiệp trong khi mình thì một đạo ma pháp lại sử dụng không ra. Như vậy thì áp lực tâm lý mà lão ta phải chịu lớn đến mức nào không khó tưởng tượng. Nếu là Tristan thì nó không bao giờ chấp nhận công việc gây tổn thương cho cả hai bên như vậy, nó thà phát triển sự nghiệp ở giới muggle còn hơn.
Nheo mắt nhìn lão giám thị Argus Filch biến mất sau khúc rẽ trên hành lang, thiếu niên tóc đỏ thở dài một hơi. Khổ thân! Nếu không có hệ thống thì giờ đây thì nó cũng đang trông tình trạng như vậy.
Tâm tình sáng nay của nó đã hoàn toàn bị việc này phá hỏng. Đi dọc theo hành lang, Tristan quay về phòng sinh hoạt chung của nhà Gryffindor, giờ đây chỉ có lò sưởi trong tường mới có thể giúp thằng bé cảm thấy ấm áp giữa dòng đời ấm lạnh
“Một bữa tiệc tử nhật?”
Hermione hăng hái kêu lên khiến cho Tristan chú ý. Vừa mới tập Quidditch về, Harry vội vã thay đồ rồi quăng cho đám bạn một trái bom lớn. Sir Nicholas de Mimsy-Porpington, hay còn có cái tên thân thương là Nick suýt mất đầu mời cả bọn tham gia tiệc nhật của mình.
Hermione rất nhiệt tình:
“Mình dám cá là chẳng có mấy người sống có thể nói là họ từng đi dự một bữa tiệc Tử nhật của các hồn ma. Chắc là kỳ bí kinh dị lắm!”
Ron thì đang làm dở dang bài tập Độc dược của nó, nên hơi quạu. Nó gắt:
“Ngày c·hết thì mắc gì mà mở tiệc ăn mừng chớ? Mình nghe mà chán muốn c·hết…”
Harry quay sang mà hỏi Tristan:
“Còn cậu thì sao? Có muốn đi cùng bọn này không? Mình nghĩ bác Nick không ngại khi có thêm một người khách đâu.”
Nó lắc đầu ngoày nguậy để mà từ chối lời mời:
“Không được, Harry! Ngày đó chính là đêm tiệc Halloween, mình không nghĩ từ bỏ bữa tiệc náo nhiệt này để chui xuống tầng hầm nói chuyện với mấy con ma đâu. Với lại, mình nghe đồn là cụ Dumbledore tối hôm đó sẽ mời một đoàn vũ công Bộ xương khô đến giúp vui trong bữa tiệc nữa đó.”
Những lời mà Tristan vừa nói khiến cho Harry lộ ra vẻ mặt do dự. Tuy nhiên Hermione nhắc nhở Harry bằng giọng kẻ cả:
“Lời đã hứa như đinh đóng cột. Bạn đã nói là bạn sẽ đi dự tiệc Tử nhật mà.”
Bên ngoài mưa vẫn quất ràn rạt vào kính cửa sổ, trời đã tối đen như mực. Nhưng bên trong phòng sinh hoạt chung, mọi thứ đều sáng sủa ấm áp vui tươi. Ánh sáng từ lò sưởi tỏa chiếu lên những chiếc ghế bành êm ái.
Bọn học sinh ngồi thoải mái trên ghế đọc sách, trò chuyện, làm bài tập, hay – như trường hợp của Fred và George – thì đang cố tìm hiểu xem chuyện gì sẽ xảy ra nếu đem pháo bung xòe mớm cho con kỳ nhông sống trong lửa ăn? Fred đã “cứu” được một con kỳ nhông sống trong lửa có màu cam rực rỡ khỏi một lớp học về Chăm sóc Sinh vật Huyền bí. Bây giờ cái sinh vật đó đang nhẹ nhàng âm ỉ cháy như hòn than trên chiếc bàn, với một đám trẻ tò mò bu quanh.
Con kỳ nhông lửa bỗng phóng vọt lên không trung, phát ra những t·iếng n·ổ đùng đùng và những tia lửa xẹt ra sáng lóe, vừa điên cuồng bay vòng vòng khắp căn phòng.
Anh Percy cũng điên cuồng gào thét Fred và George. Từ miệng con kỳ nhông phun ra những ngôi sao to bằng trái quýt hết sức ngoạn mục, rồi nó bay xẹt vô lò lửa trốn mất, để lại mấy t·iếng n·ổ ầm ầm.
Tristan nằm dài trên ghế quan sát phòng sinh hoạt chung của nhà Gryffindor trở nên náo nhiệt hẳn lên. Cảnh tượng sinh hoạt ấm áp này sưởi ấm trái tim thằng bé, làm nó quên đi mọi phiền muộn với lão giám thị Filch buổi sáng nay.