Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bánh Xe Vận Mệnh Tại Hogwarts

Chương 24: Tiếng thì thầm giữa đêm




Chương 24: Tiếng thì thầm giữa đêm

Đối với bọn nhóc đang mài đít trên ghế nhà trường mà nói những ngày cuối tuần luôn luôn ngắn ngủi, chỉ chớp mắt một cái là qua. Cũng giống như hôm nay, loáng một cái đã hết ngày hết giờ, Vĩnh Dạ nữ thần đã đem tà áo mỹ lệ của mình bao phủ toàn bộ mặt đất.

Trời đã về khuya, phòng sinh hoạt chung của nhà Gryffindor cũng không còn bao nhiêu người còn ở. Ngoài Tristan đang ngồi đọc sách bên lò sưởi ra thì chỉ còn vài anh chị lớp trên đang hăng say mà tám chuyên, nhưng những tiếng ngáp ngắn ngáp dài liên tục vang lên cũng đủ chứng minh cơn buồn ngủ đã ập đến. Hiển nhiên là ngay cả những con sư tử nhỏ hiếu động nhất thì lúc nào cũng tràn đầy mệt mỏi sau một ngày phá phách mà muốn rút vào ổ chăn của mình.

“Ngủ ngon, Tristan!”

“Ngủ ngon, Hermione!”

Tristan chúc cô bé ngủ ngon rồi tiếp tục cấm đầu say sưa mà đọc sách. Phòng sinh hoạt chung của nhà Gryffindor giờ đây chỉ còn hình bóng của thiếu niên tóc đỏ đang cúi đầu nhìn quyển sách trên tay. Ánh sáng bập bùng từ lò sưởi chiếu rọi gương mặt thanh tú của thằng bé.

Cả căn phòng sinh hoạt chung của nhà Gryffindor thường thường chìm đắm trong ồn ào và náo nhiệt thì bây giờ yên tĩnh đến lạ thường. Ngoài tiếng những khúc củi gỗ c·háy n·ổ lách tách trong lò sưởi ra cùng với tiếng lật sách sột soạt của thằng bé thì chỉ còn tiếng ngáy mơ ngủ lâu lâu vọng tài từ bên trong phòng ngủ của tụi nam sinh.

Cuộc sống về đêm của Tristan lúc này mới chính thức bắt đầu!

Đối với một thằng nhóc nhà Gryffindor mà nói đêm du là truyền thống. Mà đêm nay lại là thời cơ ngàn vàng để làm chuyện này. Lão giám thị Flick lúc này vẫn còn đang giá·m s·át Ron chùi rửa mớ cúp trong phòng trưng bày nên đâu có rảnh mà tuần tra tòa lâu đài.

“Sột sà sột soạt!”

Bởi vì là quái vật nên thính giác của Tristan hơn hẳn người thường, thằng bé dễ dàng nhận ra có tiếng động lạ phát ra từ phía sau. Tristan quay phắc người lại, lăm lăm đũa phép trên tay mà hô:

“Ai đó! Lumos!”

Ánh sáng huỳnh quang lập lòe từ đầu đũa phép trên tay Tristan kết hợp với ánh lửa bập bùng rọi sáng phòng sinh hoạt chung. Ở trong góc phòng có một sinh vật thoạt nhìn vô cùng xấu xí đang nép mình sợ hãi đứng nơi đó.

Sinh vật đó xanh lè xanh lét từ đầu đến chân. Nó không có mặc quần áo mà thay vào đó là tròng lên người một cái bao gối dơ hề hề. Đôi mắt to như quả bóng bàn lúc này đã đỏ hoe, nước mắt chỉ chực chờ rơi xuống. Rõ ràng sinh vật lạ này đã chịu cực đại kinh hách đến mức không dám động đậy.



Không nghi ngờ gì nữa, sinh vật xấu xí mà quen thuộc kia chính là một con gia tinh của Hogwarts. Dường như đã chịu ký ức của thân thể này ảnh hưởng, Tristan buôn đũa phép nhẹ nhàng mà nói:

“Cậu cứ làm việc của mình đi, đừng để ý đến mình.”

Cảm quan của Tristan với những con gia tinh rất tốt, nó thường coi bọn chúng như người nhà của mình. Nhưng như vậy cũng không có ích gì!

Theo quan niệm của giống loài kỳ ba này, một con gia tinh tốt phải dọn dẹp lau chùi nhà cửa mà không bị chủ nhân phát hiện. Do đó việc bị Tristan phát hiện khi đang dọn dẹp phòng sinh hoạt chung khiến cho con gia tinh vô cùng hoảng sợ. Khi Tristan vừa mới kết thúc câu nói thì nó đã biến đi đâu mất tiêu.

Tristan thở dài mà ngồi xuống tiếp tục đọc sách, gia tinh đã bị phù thủy nô dịch cả ngàn năm nên có nhiều thứ đã ăn sâu vào trong máu thịt rồi, không dễ gì mà thay đổi.

Tuy lâu lâu phía sau lưng vẫn vang lên vài tiếng động lạch tạch nho nhỏ. Nhưng rút kinh nghiệm hồi nãy, để tránh làm cho mấy con gia tinh hoảng sợ, nó làm bộ không nghe thấy mà tiếp tục làm chuyện của mình.

Gác lại chuyện mấy con gia tinh lại phía sau đầu, suy nghĩ mấy chuyện đó lúc này cũng chả làm được gì. Tristan vẫn ngồi trên chiếc ghế bành bên lò sưởi đọc sách cho đến khi nó chắc rằng lúc này mọi người đã chìm vào giấc ngủ mới đóng sách lại đứng dậy chuẩn bị chuồn ra ngoài.

Tuy nhiên người tính không bằng trời tính, bánh xe vận mệnh chuyển động không người có thể ngăn cản, cho dù là siêu phàm giả của con đường vận mệnh cũng vậy, ít nhất là danh sách 9 như Tristan hoàn toàn không có năng lực này.

Khi thằng bé vừa mới đứng dậy chuẩn bị chuồn đi thì có một giọng nói băng lãnh truyền vào tai nó, một giọng nói lạnh thấu đến xương tủy, một giọng nham hiểm lạnh băng hớp hồn người:

“Lại đây… lại gần tao… cho tao xé xác mày… cho tao băm vằm mày… cho tao g·iết mày.”

Đôi mắt của Tristan đột nhiên mất đi tiêu cư. Trước mặt nó xuất hiện rất nhiều ảo ảnh, bóng chồng đè lên nhau, trong đầu thì nổi lên vô số tạp niệm, khó mà lắng lại.

Không khí chung quanh Tristan tựa hồ đông cứng lại, trở nên đặc sệt mà quỷ dị, khó mà hô hấp.



Giọng nói đó cứ lặp đi lặp lại bên tai thằng bé, khi thì dày đặc, khi thì bén nhọn, khi thì hư ảo, khi thì mê người, khi thì nóng nảy, khi thì điên cuồng thầm thì.

Đầu của Tristan đau khủng kh·iếp, dường như có một que sắt nóng đỏ chọc vào bên trong mà khuấy khiến cho suy nghĩ của nó trở nên mơ hồ mà phiêu thốt.

Nó cũng biết trạng thái hiện nay không tốt, ráng hết sức để mở mắt ra, nhưng dù có cố gắng đến mức nào đi nữa cũng không thể thực hiện được động tác đơn giản này.

Cả người trở nên căng cứng, tùy thời có thể hỏng mất.

Nói mớ xảy ra một cách đột ngột nhưng kết thúc cũng đột ngột không kém.

Không biết đã trải qua bao lâu. Khi thằng bé sắp hỏng mất thì vô số tiếng nói ồn ào trùng điệp, tiếng nỉ non lui đi, chung quanh trở nên phi thường yên tĩnh, không khí có chút phiêu hốt.

Tristan hộc ra một hơi, ráng mở mắt một lần nữa, lần này nó dễ dàng làm được.

Quan sát một chút xung quanh, lúc này nó vẫn còn đang ngồi trên ghế bành giữa phòng sinh hoạt chung quen thuộc. Những khúc gỗ trong lò sưởi gần đó còn đang cháy lép bép mà tỏa ra mùi hương dễ chịu chứng tỏ rằng thời gian cũng không trôi qua bao lâu.

Ánh lửa bập bùng rọi sáng gương mặt vốn thanh tú của thằng bé giờ đây tái nhợt và tràn đầy mồ hôi, cả người thì vẫn còn đang run lẩy bẩy.

Sau khi đã thở dốc một khoảng thời gian, cảm giác thân thể hồi phục lại không ít, lúc này Tristan mới có năng lực mà chửi ầm lên:

“Chuyện quái quỷ gì vừa mới xảy ra vậy? Nói mớ tự nhiên xuất hiện là sao?”

Ngay lúc này thì giao diện hệ thống đột nhiên xuất hiện trước mặt nó, dòng chữ đỏ tươi như máu nhanh chóng thu hút sự chú ý của thằng bé:

“Đing! Nhiệm vụ chi nhánh phát động!

Phát hiện nguyên liệu chính của ma dược con đường Wheel of Fortune . Basilisk toàn thân là bảo, thỉnh túc chủ nhanh chóng thu thập:



10 tấm vảy Basilisk

1000 ml máu Basilisk

100 ml nọc độc của Basilisk

2 con mắt của Basilisk

Túi mật của Basilisk “

“Basilisk? Vừa mới nãy là Basilisk? Nguyên nhân nói mớ là Basilisk ? ”

Tristan kinh hoàng tột độ, bất kỳ ai nếu biết có một con quái vật cấp độ XXXXX vừa mới gần gũi chạy qua bên cạnh đều có cảm giác như vậy, đích thực là tử thần chỉ còn cách nó một gan tay.

Thằng bé thở phào một cách nhẹ nhõm, mừng là mình còn sống, chưa ngủm củ tỏi, nhưng ngay sau đó Tristan mới chú ý đến những gì được ghi trong bảng nhiệm vụ:

“Basilisk là nguyên liệu ma dược? Với lại toàn thân là bảo? Hắc… Hắc… Nếu theo như chủ cốt truyện thì cuối năm nay Basilisk sẽ bị Harry xử lý đi. Như vậy không phải là nguyên liệu đến tay ông đây rồi sau? Hắc.. Hắc.. Xem ra con đường siêu phàm giả của ông không vĩnh viễn dừng lại ở danh sách 9 rồi.”

Tuy nói siêu phàm giả càng về sau thì càng dễ dàng điên cuồng, đến cuối cùng còn bị đoạt xá nhưng đó là chuyện rất lâu về sau. Nhưng giờ đây, thứ mà Tristan thiếu nhất là sức mạnh và thời gian, mà con đường Wheel of Fortune có thể cho nó cả hai. Nó cũng không nhất thiết phải đạt đến danh sách cao mà chỉ cần có đủ năng lực tự vệ là được. Cho nên chỉ cần thằng bé cẩn thận tiêu hóa ma dược thì vấn đề không lớn lắm.

Đồng thời Tristan cũng chú ý đến tiến độ nhiệm vụ chính tuyến, phần tìm ra âm mưu của Lucius Malfoy đã đạt 66%. Như vậy nó chỉ cần nhớ đến hoặc tìm ra cách mà lão ta mở ra mật thất thả ra Basilisk là hoàn thành nhiệm vụ này. Tiếp theo đó thì mười phần đơn giản, chỉ cần lôi kéo chúa cứu thế Harry Potter đi g·iết con Basilisk rồi thu thập nguyên liệu là xong. Dù sao thì trong nguyên tác Harry cũng hoàn thành việc này mà, nó chỉ cần đẩy một tay mà thôi.

Nở một nụ cười đầy thỏa mãn, Tristan đứng dậy mà tiến về phòng ngủ của mình. Đêm nay chuyện đã đủ nhiều cho nên nó không còn hứng thú với việc đêm du nữa. Đối với thằng bé thì tắm rửa rồi chui vào ổ chăn của mình mới là điều quan trọng nhất bây giờ.

Lúc này phòng sinh hoạt chung của nhà Gryffindor đã hoàn toàn trống vắng, không một bóng người.

Không bao lâu sau, Harry trở về sau h·ình p·hạt cấm túc từ văn phòng của giáo sư Lockhart. Không biết vì lý do gì mà cu cậu trông có vẻ vô cùng hoang mang và lo lắng. Thằng bé không hề dừng lại mà đi thẳng về phòng ngủ của mình, thay áo ngủ, nằm dài trên giường để chờ thằng bạn nối khố trở về để mà tỉ tê to nhỏ về chuyện vừa mới xảy ra.