Chương 21: Tiết học đầu tiên của giáo sư Lockhart
Nếu nói môn ma dược của giáo sư Snape là nỗi ám ảnh của toàn thể học sinh thì môn phòng chống nghệ thuật hắc ám của giáo sư Lockhart là môn được chờ mong nhất trong năm nay. Tuy các anh chị khóa trên đã có đôi câu vài lời cảnh báo trước về môn học này nhưng vẫn không ngăn được hứng thú của bọn trẻ - đặc biệt là tụi nữ sinh.
Các “chị” vẫn vô cùng sùng bái giáo sư mới của môn học này. Tỷ như Hermione, nhỏ vẫn luôn cho rằng t·ai n·ạn của lớp phòng chống nghệ thuật hắc ám năm hai ngày hôm qua chỉ là do vị giáo sư “đáng kính” của bọn nhỏ muốn cho tụi nó thêm kinh nghiệm thực tập mà thôi.
Buổi sáng ngày hôm sau, khi Tristan chạy chậm đến phòng học môn phòng chống nghệ thuật hắc ám thì những dãy bàn đầu đã bị bá chiếm bởi tụi nữ sinh. Trong khí đó tụi nam sinh đều ngồi ở các dãy bàn phía sau, trầm mặc mà nhìn bục giảng. Thấy vậy, Tristan cũng lặng lẽ ngồi xuống dãy bàn cuối cùng cạnh tường, nơi này thoạt nhìn phi thường ẩn nấp, lại dễ dàng quan sát được toàn lớp học.
Khi tiếng chuông vào tiết vang lên, giáo sư Lockhart đi vào lớp họ. n, lão ta vẫn chói mắt như thường ngày trong bộ áo chùng màu xanh ngọc lam của mình.
“Chào các trò, tôi chắc rằng mọi người đều biết tôi là ai. Tôi, Gilderoy Lockhart, Huy chương Merlin, đệ tam đẳng, hội viên danh dự của Liên đoàn Chống thế lực Hắc ám, năm lần liên tiếp được giải thưởng Nụ cười quyến rũ nhất của Tuần báo Phù thủy – Nhưng mà tôi không hề nói về chuyện đó đâu. Tôi không đuổi Nữ thần báo tử đi bằng cách mỉm cười với ả đâu!”
So với lời dạo đầu của các giáo sư khác thì lời dạo đầu này có thể nói là chán ngắt, đến nỗi khi ổng dừng lại để chờ sự đáp lại của tụi học sinh thì chỉ nhận được vài tiếng cười gượng gạo, nhưng giáo sư vẫn không hề đổi sắc mặt mà nói tiếp:
“Tôi thấy tất cả các con đều đã mua trọn bộ sách của tôi. Giỏi lắm… Tôi thấy hôm nay chúng ta có thể bắt đầu bằng một bài kiểm tra nho nhỏ. Chẳng có gì phải lo cả – chỉ để kiểm tra xem các con đã đọc bộ sách như thế nào, tiếp thu được bao nhiêu.”
Khi giáo sư phát giấy kiểm tra xong và quay trở lại bục giảng, ông ta nói nói:
“Các trò có ba mươi phút để làm bài… Bắt đầu! Làm đi!”
Khi Tristan nhìn đến các câu hỏi trong bài kiểm tra thì một đống dấu chấm hỏi hiện lên trong đầu nó. Cái gì vậy nè trời? Nó cứ tưởng là mình bị hoa mắt không chứ. Bài kiểm tra này dài hơn 50 câu mà trong đó toàn là các câu hỏi đại loại như:
1. Màu thầy Gilderoy Lockhart thích nhất là màu gì?
2. Tham vọng bí ẩn của thầy Gilderoy Lockhart là gì?
3. Cho đến nay, theo ý trò, thành tựu vĩ đại nhất của thầy Gilderoy Lockhart là gì?
….
54. Sinh nhật của thầy Gilderoy Lockhart vào ngày nào? Và món quà lý tưởng tặng thầy là món gì?
Nói thật ra thì những câu hỏi đó cũng không khó đối với Tristan bởi vì trong thời gian rảnh thì nó cũng thường lôi những quyển sách của Lockhart ra đọc để mà giải trí. Đúng vậy, là để giải trí bởi vì theo thằng bé thì những chuyện xưa được ghi trong đó thực không tồi, dùng để xả stress sau những giờ học tập căng thẳng khá là tốt, đương nhiên là phải loại trừ các chi tiết tự luyến dày đặc được ghi trong đó ra.
Nhưng bài kiểm tra này toàn hỏi những chi tiết tự luyến đó không mới c·hết chứ. Tristan vô lực mà che trán của mình lại, một bên vô lực mà nhớ lại các chi tiết vô bổ ấy, một bên thì đồng tình với các anh chị năm 5 và năm 7, bọn họ phải đối mặt với 2 kỳ thi cực kỳ quan trọng của phù thủy là OWLs cùng với NEWT mà gặp giáo viên như vậy thì c·hết rồi, không biết năm nay có bao nhiêu người đạt được tiêu chuẩn môn này đây.
Nửa giờ sau, giáo sư Lockhart đi thu bài làm của học trò và đọc lên ngay trước lớp:
“Tấm tắc, tôi thật thất vọng với các trò. Không ai ở đây được rằng màu tôi yêu thích nhất là màu tím hoa tử đinh hương hả! Tôi đã viết điều đó trong cuốn 《 Year with the Yeti . Một số trò cần phải đọc kỹ cuốn 《 Wanderings with Werewolves 》Tôi đã nói rõ trong chương 12 là món quà sinh nhật lý tưởng cho tôi phải là một món dung hòa giữa dân biết pháp thuật và dân không có pháp thuật. Đương nhiên với một món quà như chai rượu mạnh lâu năm Ogden cỡ lớn thì tôi cũng chẳng từ chối. “
Dừng lại một chút, giáo sư Lockhart mới nói tiếp:
“Các trò phải biết rằng trò Hermione Granger năm 2 đều nhớ kỹ mấy điều này, thậm chí trò ấy còn biết biết tham vọng bí mật của tôi là loại bỏ thế giới xấu xa ác độc và tiếp thị một loại thuốc dưỡng tóc do chính tôi bào chế. Quả thực là một cô bé ngoan!”
Lockhart nhanh chóng lật xem xấp bài kiểm tra, khi nhìn đến bài thi của Tristan thì nụ cười đột nhiên xuất hiện trên mặt giáo sư.
“Từ từ, nơi này có một phần có ý tứ bài thi. Viết xinh đẹp, trò Prewett đâu nhỉ? Chỉ kém một chút là bắt được điểm tối đa rồi, 99 điểm. Xuất sắc, 5 điểm cho nhà Gryffindor!”
Ở dãy bàn phía trước, Colin nghi hoặc quay lại, dùng một ánh mắt không thể nào tin được mà nhìn Tristan:
“Không phải chứ?”
Ginny cũng ngơ ngác mà hỏi:
“Đừng nói với mình là cậu cũng là fans của giáo sư Lockhart đi!”
Ginny có thể nói là nữ sinh duy nhất trong lớp miễn dịch trước nụ cười của Gilderoy Lockhart, cho nên việc bài kiểm tra của Tristan đạt được 99 điểm đối với nhỏ mà nói thì tương đối có lực đánh vào. Dù sao cũng là lớn lên bên nhau thanh mai trúc mã, Ginny đã quá thấu hiểu người bạn từ nhỏ này của mình. Tuy có chút biệt hữu, khó gần nhưng rõ ràng Gilderoy Lockhart hoàn toàn không phải là gu của Tristan a.
Tristan không biết làm sao, chỉ gãi gãi đầu xấu hổ mà nói:
“Ha ha…… Xem như đi……”
Chẳng qua là do bệnh cũ tái phát cho nên nó mới nhớ những chi tiết vô dụng đó. Ai kêu phương thức giải trí của giới phù thủy nghèo nàn quá làm chi, không phải Quidditch thì cũng là bài nổ, cờ phù thủy hay là gobstone mà thôi. Mấy thứ đó không hợp khẩu vị của Tristan cho lắm, làm sao chúng nó sánh bằng sự hấp dẫn của những câu chuyện xưa được. Mà cũng phải thôi, nếu không có niềm đam mê bất tận với những mẫu chuyện xưa thì giờ đây thằng bé đã không có mặt ở nơi này.
Hơn nữa thì những quyển sách đó cũng không phải là hoàn toàn vô dụng. Nếu bỏ qua nhưng chi tiết thừa đi thì Tristan cũng phải công nhận là nó cũng đã học được không ít, mỗi tội là phải nạp không ít kiến thức vô bổ vào đầu mà thôi.
Với lại bây giờ Tristan dám nói một tiếng không sao? Giáo sư Lockhart từ nãy đến giờ vẫn đang chú ý đến nó. Bị một vị giáo sư nhìn chăm chú cũng đã đủ lắm rồi, nó không muốn tự chuốc thêm phiền toái cho mệt thân đâu.
Phần còn lại của buổi học, giáo sư Lockhart bắt bọn nhỏ đọc diễn cảm tác phẩm của mình. Ông không hề thả tụi Cornish Pixies như việc mà ổng đã làm ngày hôm qua trong tiết học của Harry. Dù gì thì tụi nó là năm nhất, mới nhập học vài ngày mà thôi, ngay cả một câu thần chú còn chưa thể hoàn toàn nắm giữ thì làm sao mà đối phó được với tụi quỷ đó, bài học xương máu ngày hôm qua vẫn chưa đủ sao? Nghe đâu thằng bé tên là Neville suýt bị đè bẹp khi tụi Pixies đó treo nó lên chùm đèn giữa lớp nửa kia.