Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bánh Xe Vận Mệnh Tại Hogwarts

Chương 20: Cô vỗ về an ủi ?




Chương 20: Cô vỗ về an ủi ?

Nếu có môn học nào mà tụi sư tử nhỏ nhà Gryffindor sợ nhất thì khi hỏi mười người thì chín người sẽ trả lời là môn độc dược của giáo sư Snape, người còn lại không phải là có đáp án khác mà hắn ta đã bị câu hỏi vừa rồi dọa đến mức ngất đi. Có thể thấy được sức ảnh hưởng của giáo sư Snape đối với đám tui sư tử nhỏ lớn đến mức nào.

Và đó chính là tiết học tiếp theo của Tristan sau giờ nghỉ trưa. Lớp học môn ma dược nằm sâu phía dưới Hogwarts khiến cho căn phòng phá lệ âm lãnh. Hàng năm ma dược hun đúc khiến cho không khí nơi này có mùi vị khó mà diễn tả được, chưa kể đến chai chai lọ lọ ngâm đủ các loại động vật tiêu bản kh·iếp người.

Nhưng càng khiến cho bọn học sinh kh·iếp sợ hơn chính là Severus Snape - giáo sư môn ma dược. Chỉ cần sự hiện diện của ông ấy trong lớp học là không ai dám hó hé gì cả.

Giáo sư Snape cũng giống như giáo sư Flitwick, bắt đầu buổi học bằng cách điểm danh. Và khi niệm đến tên Tristan, giáo sư môn ma dược dừng lại một lúc mà quan sát thằng bé. Giọng của ông tuy nhẹ nhàng nhưng đủ để khiến cho tụi sư tử nhỏ rùng mình, ông nói cũng không to nhưng bọn trẻ lắng nghe không sót một lời . Sau khi hoàn thành việc điểm danh, giáo sư Snape bắt đầu vào bài giảng:

“Các trò tới đây để học một bộ môn khoa học tinh tế và một nghệ thuật chính xác là chế tạo độc dược.Vì trong lĩnh vực này không cần phải vun vẫy đũa phép nhiều cho lắm, nên thường các trò không tin rằng đây cũng là một loại hình pháp thuật. Ta không trông mong gì các trò thực sự hiểu được cái đẹp của những cái vạc sủi tăm nhè nhẹ, tỏa làng hương thoang thoảng; cũng chẳng mong gì chúng bây hiểu được cái sức mạnh tinh vi của những chất lỏng lan trong mạch máu người, làm mê hoặc đầu óc người ta, làm các giác quan bị mắc bẫy… Nhưng ta có thể dạy cho các trò cách đóng chai danh vọng, chế biến vinh quang, thậm chí cầm chân thần c·hết – nếu chúng bây không phải là một lũ đầu bò mà lâu nay ta vẫn phải dạy.”

Ông nhìn một chút im phăng phắc lớp học, ánh mắt phảng phất như là một con rắn độc đang nhìn con mồi của mình. Bởi vì năm nay không có Harry Potter thu hút sự chú ý của ổng nên Tristan cảm thấy mình sẽ gặp xui xẻo cho mà xem.

Quả nhiên…



“Prewett! Nếu ta trộn nấm nổ (Bursting mushrooms) máu kỳ nhông (Salamander blood) bột Wartcap, thì ta sẽ được gi?”

“Thư giáo sư, ta sẽ thu được thuốc kháng lửa. Khi sử dụng, nó sẽ cho ta cảm giác rằng có nước đá đang chảy trong huyết quảng đồng thời sẽ bảo vệ ta khỏi hầu hết các ngọn lửa ma thuật.

Hoàn mỹ trả lời, Tristan thầm nghĩ như vậy. May mà nó dự liệu trước mà học thuộc lòng quyển «Magical Drafts and Potions» phải biết là ngay cả môn biến hình của giáo sư McGonagall mà nó thích nhất cũng chưa từng dụng công như vậy. Nếu như nó thuộc nhà Slytherin thì chắc chắn câu trả lời vừa nãy xứng đáng được 5 điểm rồi, nhưng rất tiếc thằng bé là một con sư tử nhỏ nhà Gryffindor cho nên:

“Nếu ta ăn một quả trứng ashwinder thì sẽ chữa được bệnh gì?”

“Bệnh sốt rét thưa giáo sư, ngoài ra còn có một loại ma dược có thể chữa được bệnh này nhưng nếu điều chế sai lầm có thể gây nguy hiểm đến tính mạng người sử dụng.”

“Sách! Lại là một quý ông biết tuốt! Ngồi xuống đi. Các trò còn lại còn chờ gì nữa mà không bắt đầu ghi chép vào tập đi! Bởi vì trò Prewett ăn mặc xuề xòa mà nhà Gryffindor bị trừ 1 điểm.

“Vâng, thưa giáo sư.”

Tristan ngoan ngoãn mà ngồi xuống mà không dám cự cãi gì mà ngồi xuống trong tiếng ghi chép sột soạt của những cây bút lông ngỗng trên tờ giấy da. Phải biết đây là giáo sư Snape a, chỉ bị trừ 1 điểm đã là may mắn lắm rồi.



Thời gian còn lại của tiết học giáo sư Snape hướng dẫn bọn nhỏ cách điều chế một thứ thuốc đơn giản để điều chế mụn nhọt. Ăn ngay nói thật, danh hiệu bậc thầy độc dược của ổng không phải nói ngoa. Tỷ như công thức điều chế của ngày hôm nay đi, rõ ràng thứ được ghi trên bảng có đôi chỗ bất đồng với những gì được ghi trong sách, nếu không phải Tristan đã thuộc nằm lòng thì chưa chắc nó đã nhận ra điều này.

Phải biết rằng những thứ càng đơn giản thì lại càng khó cải biến. Nhất là những công thức được ghi trong «Magical Drafts and Potions» đã được rất nhiều bậc thầy độc dược khát thực tiễn và tối ưu. Nhưng giáo sư Snape hoàn toàn không thêm bất cứ giải thích gì cho bọn chúng cả như đây chỉ là việc nhỏ mà thôi.

Nhưng điều này không có nghĩa là tiết ma dược của ổng dễ chịu. Dùng hai từ địa ngục để hình dung cũng không ngoa, Suốt buổi học giáo sư cứ đi qua đi qua đi lại, áo trùm đen quét lết phết, coi bọn trẻ cân những cây tầm ma khô và nghiền nanh rắn, đứa nào ông cũng chê. Dọa đến Colin suýt tí nữa thả mấy căn lông nhím xuống nồi nấu quặng mà quên tắt lửa, nếu không phải Tristan kịp thời ngăn cản thì cả hai phải xuống trạm xá đưa tin rồi. Tuy vậy tụi nó cũng không thoát khỏi việc bị trừ 2 điểm cùng với việc bị mắng ngu ngốc một trận.

Điều quan trọng nhất là giáo sư Snape không hiểu vì sao mà luôn chú ý đến Tristan, đặc biệt là khi nó tập trung quan sát ổng. Mỗi lần bắt gặp ánh mắt của thằng bé thì ông ta đều ném cho nó một cái nhìn đầy giận dữ, điều này càng khiến cho không khí tiết học môn ma dược này càng trở nên ngột ngạt hơn.

Cũng may mà buổi chiều hôm nay chỉ có mỗi tiết độc dược, còn thời gian còn lại là bọn nhỏ có thể chơi bời thoải mái Colin thì chạy đi bám đuôi thần tượng Harry Potter của nó, còn Tristan thì bị Ginny lôi kéo đến căn chòi nhỏ bên bìa rừng của lão Hagrid để cảm ơn sự giúp đỡ của lão khổng lồ ở Hẻm Xéo..

Khi thằng bé gõ cửa, bên trong vang lên tiếng lục đục rồi tiếng chó chồm lên sủa. Kế đến giọng lão Hagrid vang lên ồm ồm:



“Quay lại, Fang. Quay lại.”

Gương mặt to lớn và lông lá của Hagrid thò ra liền sau tiếng két của cánh cửa bị kéo mạnh. Một bóng đén len qua khe cửa mà bổ nhào lên người Tristan khiến nó té bật ngửa ra sau.

Đó là một con chó săn khổng lồ. Kinh hoàng với cảnh tượng trước mặt, Ginny hét thất thanh.



“Không cần lo lắng, mau đứng lên, Fang!”

Lão Hagrid tiến lại kéo con chó săn màu đen về phía sau, ngăn nó không tiếp tục liếm lỗ tai thằng nhỏ nữa. Đúng là chủ nào tớ nấy, Fang nhìn bề ngoài hầm hố như vậy nhưng tâm hồn lại mỏng manh yếu đuối như chủ nhân của nó vậy.

Dưới sự mời chào của lão Hagrid, Tristan cùng Ginny bước vào căn chòi. Bên trong chỉ có một gian buồng. Thịt sấy và thịt chim trĩ treo lũng lẳng trên trần, một cái ấm đồng đang sôi trên bếp lửa, và ở một góc phòng là một cái giường khổng lồ chất một đống chăn vá.

Lão Hagrid đang rót nước sôi vào một cái ấm trà to, vừa liếc mái tóc đỏ hoe của Ginny vừa bảo:

“Một đứa nữa của nhà Weasley hả? Ta đã tiêu hết nửa đời ta chỉ để rượt đuổi hai thằng anh cháu ra khỏi khu rừng cấm đấy.”

Lão Hagrid bày mấy cái bánh cứng như đá ra dĩa mời hai đứa. Những cái bánh này đủ sức làm gãy bất kỳ cái răng nào, Tristan tò mò mà cắn một miếng khiến cho hàm răng của nó suýt đi tong chọc Ginny che miệng cười khúc khích. Có tấm gương của Tristan, cho tới cuối buổi nói chuyện nhỏ không hề chạm tay đến những thứ được bày trên bàn một làn nào.

Hai đứa thay nhau kể cho lão về những bài học đầu tiên của mình. Con Fang tỳ mỏm lên gối thằng bé và nhễu nước miếng khắp tấm áo dài của nó. Từ câu nói lúc nãy của lão, Tristan có thể thấy được hai anh Fred và George để lại ấn tượng sâu sắc cho lão khổng lồ đến mức nào, nhưng khi nhắc đến anh Charlie thì lão lại không tiếc lời khen ngợi