Chương 22: Therstal và Basilisk
Đối với một con mọt sách mà nói thư viện chính là nơi duy nhất mà bọn họ cảm thấy hoàn toàn thoải mái, đặc biệt là khi tòa thư viện này đã có tuổi đời 10 thế kỷ và là nơi lưu trữ nhiều sách báo nhất nước Anh. Tristan cũng không phải là một ngoại lệ, trong khi Colin theo đuôi Harry không bỏ, thằng nhóc đó dường như đã học thuộc lòng thời khóa biểu của Harry thì Tristan lại dành phần lớn thời gian rảnh của mình để ngâm mình trong thư viện.
Lần đầu tiên đến nơi này thằng bé đã bị số lượng sách báo lưu trữ ở nơi này choáng ngợp: hàng vạn đầu sách, hơn trăm kệ sách tạo thành vô số lối đi đan xen vào nhau khiến cho người ta không biết đường nào mà lần. Tuy không gian khổng lồ là vậy nhưng lượng người lui đến nơi này không nhiều, ngoại trừ thủ thư Madam Irma Pince duy trì trật tự ra, còn lại không đến hai mươi người mà phần lớn đều đến từ nhà Ravenclaw.
Nguyên nhân là do năm học mới bắt đầu, tụi học sinh còn chưa bị đống bài tập của các giáo sư giao cho đè bẹp. Nhưng cũng từ đó mà nhìn ra bầu không khí học tập ở Hogwarts vô cùng thanh tân thoải mái ( trừ khi là kỳ thi đã gần kề trước mặt.)
Lần này cũng không ngoại lệ, sáng thứ bảy khi Tristan đặt chân vào thư viện thì nơi này chỉ có loe ngoe vài người mà thôi, ngay cả khách quen của nơi này chính là tiểu thư biết tuốt Hermione Granger cũng không biết đi đâu mà không như thường lệ có mặt ở thư viện huống chi là những người khác. Rõ ràng đối với bọn nhóc mà nói nệm ấm chăn êm hấp dẫn hơn đống sách vở khô khan này nhiều.
Nhưng như vậy cũng tốt, nói thật ra tuy Tristan biết Hermione là người tốt, là một góc không thể thiếu trong hoàng kim thiết tam giác, có thể giúp đỡ nó rất nhiều trong việc học tập giống như lúc ở trên xe lửa nhưng thằng bé không thể nào quen được có một cô gái quá mức nhiệt tình lại hay thuyết giáo ở bên cạnh như vậy, điều này khiến cho một trạch nam nhiều năm như nó mười phần không thoải mái.
Đi dọc theo lối đi giữa các kệ sách, Tristan dùng ngón tay thon dài của mình điển ra gáy của các quyển sách được xếp ngay ngắn trên kệ. Dù gì thì hôm nay là cuối tuần cho nên nó cũng chẳng muốn vùi đầu vào mớ công thức phức tạp của môn biến hình hay là mớ chú ngữ đọc muốn trẹo lưỡi của môn bùa chú, thậm chí các phương pháp điều chế của môn độc dược cũng không gây cho nó bất kỳ hứng thú nào. Hôm nay nó chỉ muốn tìm thứ gì đó hấp dẫn một chút để đọc g·iết thời gian.
‘
“《 Fantastic Beasts and Where to Find Them》của Newt Scamander? Đây không phải là sách giáo khoa ư? Sao nó trông lạ thế?”
Ngón tay của Tristan dừng lại trước một quyển sách bìa đen có rất nhiều hoa văn trang trí bằng vằng vô cùng đẹp mắt. Không hiểu vì sao mà trực giác của thằng bé mách bảo nó mau mau mà đọc quyển sách này. là sinh vật thuộc hệ trực giác, nó nhanh chóng cầm lấy vật trên tay mà quay về chỗ ngồi quen thuộc.
Trong trí nhớ của Tristan thì hình như kiếp trước nó có xem qua một bộ phim cùng tên mà nhân vật chính hình như cũng tên là Newt Scamander thì phải. Nếu nó nhớ không lầm thì bối cảnh bộ phim hình như là ở New York, kể về cuộc hành trình của Newt phá tan âm mưu bại lộ giới phù thủy trước tầm mắt của dân muggle của Gellert Grindelwald. Chả lẽ quyển sách này kể về chuyện đó chăng?
“Hy vọng chuyện xưa được ghi lại trong đây không tồi.Để xem ông đây có phát hiện bí mật yêu hận tình thù 50 năm trước hay không?”
Tristan hưng phấn lầm bà lầm bầm mà giở sách ra. Rât tiết là nó đã đoán sai. Thì ra đây chỉ là bản in đầu tiên của quyển sách được Newt quyên tặng cho trường thư viện trường Hogwarts ( mặc dù ông bị đuổi học từ năm thứ năm). Bên trong có ghi thêm một số loài sinh vật thần kỳ không được ghi chú trong bản in đại trà.
Tuy không phải là truyện xưa như mong muốn của nó nhưng Tristan vẫn mê mẩn mà đọc quyển sách này, nhất là phần về Therstal, những con ngựa vô hình kéo xe của Hogwarts. Theo những gì được ghi lại trong sách, chỉ những người chứng kiến t·ử v·ong mới có thể nhìn thấy bọn chúng,
Tristan gõ ngón tay lên mặt bàn trầm tư mà suy nghĩ. Chứng kiến t·ử v·ong? Chả lẽ là con gia tinh đã chăm sóc tấm thân ngọc ngà này lúc nhỏ? Cũng có thể là do nó đ·ã c·hết một lần rồi cũng nên. Có thể nói trong giới phù thủy này, ngoại trừ kẻ mà ai cũng biết là ai đấy đang lang thang đâu đó ở ngoài kia thì người tiếp cận t·ử v·ong nhất chính là Tristan, đương nhiên là không tín mấy hồn ma bóng quế đang lang thang ngoài kia rồi.
Khoan đã! Hình như nhỏ Luna Lovegood cũng nhìn thấy bọn chúng! Không biết là nhỏ đã chứng kiến c·ái c·hết của người nào mới thấy được mấy con ngựa đó. Hy vọng đó không phải là người thân của nhỏ.
“SUỴT”
Madam Irma Pince bất mãn mà liếc nó một cái. Hình như nó đã là điều gì đó gây bất mãn cho bà. Tristan đứng lên cuống quít mà xin lỗi:
“Cho con xin ….”
“SUỴT”
Lại thêm một tiếng suỵt nữa vang lên, lần này thủ thư của Hogwarts còn để ngón tay lên miệng ra hiêu. Thấy vậy thằng bé ngoan ngoãn mà ngồi xuống tiếp tục đọc sách, không dám phát ra bất cứ một tiếng động nhỏ nào, ai kiêu đây là địa bàn của Madam Irma Pince đâu cơ chứ, nghe đâu bà còn dám cầm chổi phang cụ Dumbledore nữa cơ.
Tristan tiếp tục lật sách mà xem, quyển 《 Fantastic Beasts and Where to Find Them》có thể nói là tương đối thú vị. Bên trong ghi lại tập tính, hình dáng và cách chăm sóc của nhiều loài sinh vật thần kỳ khác nhau, thậm chí còn có hình động của bọn chúng để các phù thủy nhỏ dễ dàng quan sát nữa chứ.
Đột nhiên con ngươi của thằng bé co rút lại, nhìn chăm chú vào hình minh họa trên quyển sách. Đó là một bức tranh mô tả một con rắn lớn màu xanh lá cây sặc sỡ vô cùng quen mắt mà nó đã nhìn thấy ở đâu đó. Tristan nhanh chóng đọc những ghi chú ở bên cạnh:
“Trong số những ác thú và quái vật đáng sợ đi lang thang trên mảnh đất của chúng ta, không có con nào lạ lùng hơn và nguy hiểm hơn con Basilisk, còn được gọi là Vua của các loài rắn. Con rắn này có thể sống đến nhiều trăm năm, và đạt tới kích thước lớn kinh hồn. Nó được phôi thai trong một cái trứng gà, nhưng được một con cóc ấp nở ra.”
“Phương cách g·iết người của nó thật kỳ lạ: ngoài những chiếc răng nanh có nọc độc c·hết người, tất cả những ai bắt gặp ánh mắt của Basilisk, thì chỉ một cái nhìn cũng đủ c·hết ngay lập tức. Nhền nhện thường trốn chạy trước khi Basilisk xuất hiện, bởi vì đó là kẻ tử thù của chúng. Và Basilisk thì chỉ bỏ chạy khi nghe tiếng gáy của gà trống, tiếng gà trống gáy là tai họa chí tử đối với Basilisk.”
“Con Basilisk đầu tiên được ghi lại được lai tạo bởi Herpo the Foul, một pháp sư Hắc Ám Hy Lạp sở hữu Parselmouth, người đã phát hiện ra sau nhiều thử nghiệm rằng một quả trứng gà nở bên dưới một con cóc sẽ tạo ra một con rắn khổng lồ sở hữu sức mạnh phi thường nguy hiểm”
“Việc chăn nuôi Basilisk đã bị cấm từ thời Trung cổ . Bộ Pháp thuật Anh đã ra thông báo rằng rằng tất cả các chuồng gà trong thế giới phù thủy đều phải chịu sự kiểm tra của bộ để ngăn cản việc lai tạo Basilisk. Tuy nhiên, lệnh cấm khá dễ dàng để trốn tránh, bằng cách đơn giản là lấy quả trứng bên dưới con cóc ra bất cứ khi nào Cục Quản lý và Kiểm soát Sinh vật Huyền bí đến kiểm tra.”
Một tia chớp lóe lên trong đầu nó, một mảnh ký ức hỗn tạp xuất hiện trước mắt thằng bé.
“Đúng rồi! Chính là nó! Không thể nào sai được!”