Chương 19: Em mắt ướt nhạt nhòa
“Đinh! Năng lực biển hình +0.5%”
Có Merlin mới biết khi những dòng thông báo này hiện lên thì Tristan kích động đến dường nào. Tuy chỉ là 0.5% ít ỏi nhưng cũng đủ để chứng minh rằng năng lực biến hình của nó còn có thể cứu vãn được.
Phải biết rằng từ khi trở về từ Hẻm Xéo, thằng bé đã đọc quyển « A Beginner's Guide to Transfiguration» không ít hơn 10 lần, thiếu chút nữa là học thuộc lòng từng câu từng chữ trong đó mà kinh nghiệm môn biến hình của nó vẫn không tăng trưởng một chút nào. Vậy mà giáo sư McGonagall chỉ bằng một tiết lý thuyết đã làm cho thanh tiến độ môn biến hình gia tăng 0.5% thì thử hỏi làm sao mà nó không hưng phấn được cơ chứ ?
Theo như sự hướng dẫn của giáo sư McGonagall, Tristan tưởng tượng hình dáng của cây kim trong đầu mình, đem nó trùng hợp với que diêm đang được đặt ngay ngắn trên cái bàn trước mặt. Và rồi, thằng bé vung đũa phép, niệm thần chú, ma lực tuôn ra bao trùm que diêm …
Nhưng mà Tristan ngay lập tức biết được thế nào là hiện thực tàn khốc, bởi vì que diêm trước mặt hoàn toàn không có bất kỳ mảy may thay đổi nào cả.
“Có lẽ vừa nãy ông đây đã dùng quá ít ma lực đi.”
Đúng vậy, Tristan không tin tà mà tiếp tục múa may đũa phép của mình, và mỗi lần như vậy, thằng bé đều tăng thêm một ít ma lực, và kết quả là:
“Bùm”
Một v·ụ n·ổ nho nhỏ đã xảy ra, và hậu quả là que diêm của nó đã bị thiêu đốt không còn một mảnh. Và hiển nhiên là giáo sư McGonagall không thích chuyện này một chút nào.
“Tristan Prewett! Không phải là cô đã nói với trò là môn biến hình là một môn học mười phần nguy hiểm, do đó phải tuyệt đối tập trung khi sử dụng ma pháp,. Hơn nữa ta cũng không cho rằng việc sử dụng quá nhiều ma lực là một ý kiến hay.”
“Vâng, thưa giáo sư. Con sẽ ghi nhớ điều này.” Tristan cúi nhẹ đầu một cách lễ phép. Rõ ràng với hơn 30 năm giảng dạy môn biến hình của mình, giáo sư McGonagall dễ dàng nhận ra nguyên nhân của v·ụ n·ổ vừa nãy. Bà cũng không nói gì nhiều, lưu lại câu luyện tập nhiều hơn rồi quay đầu rời đi, dù sao thì năm nào cũng sẽ có vài vụ như vậy.
Tristan mệt mỏi ngồi phịch xuống bàn mà quan sát đồng bạn xung quanh, các phù thủy nhỏ còn lại cũng sàn sàn như nó mà thôi, một số ít thì có thể khiến cho que diêm thay đổi một chút xíu mà thôi. Nhưng mà ….
“Phi thường xinh đẹp, trò Weasley. Mọi người có thể lại đây mà nhìn xem, trò Weasley đã thành công biến que diêm thành cây kim, nhà Gryffindor thêm 5 điểm.”
Ánh mắt của toàn bộ lớp học đổ dồn về trên Ginny, que diêm của nhỏ giống như lời của giáo sư McGonagall nói bị biến thành một cây kim đặt ngay ngắn trên bàn. Tuy còn hơi thô một chút nhưng cũng đã vượt xa các bạn đồng trang lứa.
Chờ giáo sư McGonagall đi chỗ khác, nó quay sang Ginny thì thấy nhỏ bắt đầu lập lại luyện tập phép biến hình trên một que diêm khác. Không một chút chần chừ, Tristan ngay lập tức vận dụng linh thị để mà quan sát phương pháp vận chuyển ma lực của cô phù thủy nhỏ.
Về việc linh thị có thể được dùng để quan sát ma lực của phù thủy. Tristan cũng mới nhận ra điều này gần đây mà thôi.
Theo thần bí học, linh hồn của mỗi người được chia thành bốn phần: Tinh Thần thể là linh tính của mọi sinh vật, Tinh Linh thể câu thông linh giới, Tâm trí thể đại biểu cho năng lực trinh thám, năng lực nhìn rõ cùng với năng lực nhận biết, và lớp ngoài cùng chính là Aether thể, là biểu thị của năng lượng sinh mệnh cùng với trạng thái tinh thần của mỗi người.
Mà thứ mà linh thị nhìn thấy chính là Aether thể, từ độ dày, độ sáng và màu sắc của lớp này mà phán đoán ra tình trạng sức khỏe và cảm xúc của người đối diện. Mà Aether theo luyện kim học thì còn được cho rằng là nguyên tố thứ năm cấu tạo nên vạn vật ngoài đất, nước, lửa và không khí. Mà đối với phù thủy Aether cũng là thứ không hề xa lạ, đó chính là thứ khác biệt duy nhất của bọn họ và dân Muggle. Đúng vậy Aether có một tên gọi khác thông dụng hơn chính là ma lực.
Điều này cũng giải thích tại sao một số thần chú cấp cao như hô thần hộ vệ lại yêu cầu người sử dụng nhớ đến ký ức vui vẻ của mình. Rõ ràng là câu thần chú này yêu cầu loại Aether có nhan sắc đặc biệt sinh ra khi phù thủy nhớ đến những ký ức vui vẻ nhất của mình.
Ở đây cũng nói luôn, không phải là dân Muggle không có Aether thể mà là do Aether của bọn họ rất ít và bị trơ hóa vô cùng nghiêm trọng. Đó cũng chính là nguyên nhân mà bọn họ không có khả năng dùng pháp thuật như phù thủy được.
Quay lại với lớp học môn biến hình của giáo sư McGonagall, cho dù Tristan có dùng linh thị quan sát Ginny đi chăng nữa cũng không có tác dụng gì lớn. Cho đến khi tiếng chuông báo giờ nghỉ trưa vang lên thì ngoài nhỏ ra cũng không có ai làm được biến que diêm cố định thành cây kim cả, tuy nhiên cũng có thêm vài người làm được cho que diêm thay đổi một chút xíu, nhưng đáng tiếc không có tên của Tristan trong đây.
Điều này không khỏi làm cho Tristan có cảm giác gấp gáp. Phải biết rằng thời gian không có chờ nó, trong suốt bảy năm mà Harry Potter theo học ở Hogwarts thì có năm nào nơi này không xảy ra chuyện đâu. Thậm chí Tristan còn nhớ mang máng rằng vào năm thứ 7 của Harry thì Kẻ mà ai cũng biết là ai đấy dẫn theo đám tử thần thực tử của mình quay về đốt trường nữa chứ.
Mà bây giờ đã là năm thứ 2 rồi, Tristan cũng không quên rằng mình nhập học trễ hơn Harry suốt một năm, nghĩa là thời gian trưởng thành của nó ít hơn một năm so với bộ ba Harry đâu. Do đó, để chuẩn bị cho trận chiến cuối cùng thì thằng bé phải cố gắng hơn gấp bội mới được.
Nói là nói như vậy nhưng điều này cũng không thể ngăn được Tristan uể oải nằm dài trên bàn sau giờ học môn biến hình được. Bởi vì lúc này nó đang dính phải một phiền toái không nhỏ.
“Tristan, cậu có thể giới thiệu mình cho anh Harry được không? Tối hôm qua mình thấy anh ấy nói chuyện với câu.”
“Colin, mình thấy cậu mê Harry lắm rồi đó!”
Đang nói chuyện với Tristan không ai khác ngoài Colin Creevey, thằng nhóc tóc xám đã ngồi chung thuyền với nó khi băng qua hồ đen. Thằng nhỏ cũng được chiếc nón phân loại phân vào nhà Gryffindor, giả sử như Tristan không xung phong ở một mình thì có khi Colin chính là bạn cùng phòng của nó lắm. Và giờ đây cu cậu đang bám dính lấy Tristan để cầu nó giới thiệu với Harry, cho dù nó muốn làm ngơ cũng không được.
Dường như câu nói của Tristan vừa nãy chạm đúng kênh của Colin, thằng bé hưng phấn mà đáp lại một tràng:
“Đúng vậy, mình biết hết thảy về anh ấy, Ai cũng kể cho mình nghe hết. Về chuyện anh Harry đã sống sót như thế nào khi Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy tìm cách g·iết anh ấy và rồi hắn biến mất như thế nào và đủ thứ chuyện về làm sao mà anh Harry có vết thẹo hình tia chớp trên trán nữa. Không biết anh Harry có cho mình xem vết sẹo đó không?”
“Uh, có khả năng!”
“Như vậy thì tốt quá. Mà ở đây lạ lùng ghê hén? Hồi trước mình đâu có biết tất cả những chuyện kỳ cục mình làm là phép lạ đâu, mãi tới khi mình nhận được thư gọi nhập học trường Hogwarts. Ba mình là người bán sữa, ổng cũng không thể tin được là có một cái trường pháp thuật. Thành ra mình chụp cả đống hình gửi về nhà cho ba xem. Mình còn nghe nói là nếu dùng đúng thuốc rửa ảnh thì tấm hình còn động đậy được nữa, không biết có phải là sự thật không?”
Cứ như vậy thằng bé bám riết lấy Tristan mà tám chuyện suốt dọc đường hai đứa đến phòng học môn bùa chú của giáo sư Flitwick. Thầy là một phù thủy nhỏ xíu, phải đứng trên một đống sách mới nhìn qua được mặt bàn giáo viên. Bởi vì năm nay không có Harry Potter nổi tiếng nên việc điểm danh của thầy ấy diễn ra vô cùng suôn sẻ.
Cũng giống như giáo sư McGonagall, giáo sư Flitwick cũng dành phần lớn thời gian của tiết học đầu tiên để cường điệu tầm quan trọng của môn bùa chú.. Sau đó giáo sư cũng làm mẫu cho cả lớp xem vài câu thần chú ấn tượng như bùa lơ lửng, bùa triệu hồi và cả bùa nổ nữa chứ.