Chương 19: Bữa tiệc khai giảng (1)
Trong suốt phần còn lại của chuyến đi, tất cả mọi người đều giữ im lặng và không nói một lời. Bầu không khí trong toa tàu trở nên vô cùng nặng nề. Ở bên ngoài cửa sổ, cơn mưa nặng hạt vẫn chưa hề có dấu hiệu chấm dứt.
Tristan lúc này cũng hồi phục được một chút thể lực, hai chân thằng bé không còn run lẩy bẩy nữa mà đã có thể tự mình leo lên ghế tàu mà không còn phải ngồi trên sàn tàu lạnh lẽo nữa. Sắc mặt của Harry Potter cũng đã trở nên khá hơn rất nhiều, không cần trắng bệch như lúc trước.
Cuối cùng, khi đoàn tàu dừng lại ở ga Hogsmeade, một cảnh hỗn loạn táo tác diễn ra: cú rúc inh tai, mèo ngao nhức óc, và dưới cái nón của Neville là con cóc của nó cũng bắt đầu kêu ộp ộp. Trên sân ga nhỏ, trời lạnh buốt, mưa vẫn đang rủ xuống những tấm màn lạnh giá.
"Học sinh năm thứ nhất đi theo lối này!"
Tựa như thời gian quay ngược trở lại, giọng nói quen thuộc của lão Hagrid cùng với thân hình đồ sộ của lão xuất hiện ở đầu nhà ga, hướng dẫn tụi lính mới tò te năm nhất tuân theo truyền thống băng qua mặt hồ cả ngàn năm nay của Hogwarts. Khi nhìn thấy mấy đứa tụi nó, lão gào to:
"Mấy đứa tụi bay có khỏe hay không?"
Cả bọn giơ tay vẫy chào lão Hagrid, nhưng chúng chẳng thể có cơ hội nào để nói chuyện gì với lão cả, vì đám đông chung quanh tụi nó cứ ép đẩy tụi nó tiến dọc theo sân ga.
Mắt của Tristan sáng lên đôi chút khi mấy đứa tụi nó tiếp cận với mấy chiếc xe ngựa do mấy con ngựa "vô hình" kéo. Kể từ năm ngoái đến giờ, đây là lần đầu tiên mà Tristan nhìn thấy lại lũ Therstal này. Tuy từ năm ngoái thằng bé đã biết đến tụi này tồn tại, nhưng mà thường ngày những con Therstal này trốn tận sâu trong Rừng Cấm cho nên nó không cách nào gặp được.
Cho nên trong mắt mọi người, Tristan cứ như người vô hồn nhìn ra ngoài cửa sổ của chiếc xe ngựa đầy mùi rơm rạ này. Hai mắt của nó bần thần mà nhìn vào "khoảng trống" phía trước của mỗi chuyến xe ngựa làm cho mọi người lo lắng hết sức.
Nói chung thì cả Ron và Hermione đều cho rằng tình huống của Tristan cũng không khá hơn là bao. Nhưng mà để tránh làm tổn thương trái tim "bé nhỏ" của hai thằng bạn, hai đứa tụi nó không nói một lời mà cứ kè kè bên cạnh Tristan và Harry giống như hai đứa tụi nó có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào ấy
Cỗ xe khập khểnh tiến về phía đôi cánh cổng sắt nguy nga được trang trí lộng lẫy, hai bên có hai cột đá mà trên cùng là tượng của đôi lợn lòi có cánh. Mấy đứa tụi nó cũng nhìn thấy thêm hai viên giám ngục Azkaban cao lêu nghêu và trùm đầu kín mít đứng gác ở hai bên.
Khi cổ xe chạy qua thì đứa nào đứa này đều nổi hết da gà da vịt một lần nữa vì cơn ớn lạnh chạy dọc theo sống lưng của từng đứa
Giờ thì con đường đổ dốc dài về phía toà lâu đài nên cỗ xe chạy cũng nhanh hơn. Hermione đang chồm qua cửa sổ nhỏ của cỗ xe để ngắm nhìn những tháp canh và tháp ký túc xá đang hiện ra lớn dần, rõ dần. Cuối cùng cỗ xe dừng lại, Ron và Hermione nhảy ra khỏi xe, tựa như mấy người vệ sĩ để mà đón Tristan và Harry xuống vậy, thật là xấu hổ quá đi mất
Mấy đứa chẳng mấy chốc hòa vô trong đám học sinh đông đúc kéo đàn kéo lũ lên các bậc thềm, bước qua cánh cửa đồ sộ bằng gỗ sồi, đi vào tiền sảnh có hình cái hang được những ngọn đuốc cháy bập bùng thắp sáng rực. Cuối hành lang này là những bậc thang cẩm thạch dẫn lên các tầng lầu.
Bên phải hành lang tiền sảnh là cánh cửa vào Đại Sảnh đường đang mở rộng. Tuy chén đĩa bên trong vẫn còn trống không nhưng vẫn có mùi đồ ăn mê người từ bên trong bay ra làm cho ai nấy đều chảy nước miếng.
Sự ấm cúng khó tả của Đại Sảnh Đường khi mà so sánh với cơn mưa lạnh lẽo bên ngoài khiến cho ai nấy đều cảm thấy vô cùng dễ chịu.
Nhưng mà khi Tristan còn chưa kịp ngắm nghía cái trần Đại Sảnh Đường được phù phép đen thui như bầu trời bên ngoài thì đã nghe thấy tiếng giáo sư McGonagall gọi lại từ đằng sau:
"Prewett! Potter! Granger! Ba trò lại gần đây, cô cần gặp."
Cả ba đứa chúng nó quay đầu lại, ngạc nhiên hết sức. Giáo sư McGonagall đang ngóng gọi 3 đứa tụi nó qua nhưng cái đầu lúc nhúc trong đám đông. Giáo sư vẫn là bộ nghiêm khắc như thường lệ làm Tristan trông chột dạ hết sức, chả lẽ giáo sư McGonagall phát hiện ra chuyện mà nó đã dấu diếm cô hay sao?
Nhưng giáo sư bảo:
"Các trò không cần lo lắng quá như vậy. Cô chỉ có vài lời muốn nói với các trò trong văn phòng của cô. Trò cứ đi tới đi, Weasley."
Không còn cách nào khác, Ron đành phải nhìn giáo sư McGonagall lãnh đi ba người bạn của mình, để nó lại một mình trong đám người nhốn nháo xung quanh, thoạt nhìn bơ vơ hết sức.
Tristan luyến tiếc nhìn Đại Sảnh Đường rồi theo chân giáo sư McGonagall, Harry và Hermione băng qua tiền sảnh, lên cầu thang cẩm thạch và đi dọc theo hành lang để tiến vào văn phòng của cô.
Bên trong căn phòng nhỏ nhưng có một lò sưởi to rất là ấm áp, Madam Pomfrey, y tá trưởng của Hogwarts đang chờ sẵn tụi nó.
"Giáo sư Lupin đã gửi cú tới trước báo rằng trò bị bệnh trên tàu lửa, phải không Potter?" Giáo sư McGonagall lo lắng mà nhìn Harry, sau đó bà quay sang nhìn Tristan mà nói: "Còn trò nữa Prewett, giáo sư Lupin cũng nói là trò gần như kiệt sức sau khi thi triển thần chú hô thần hộ mệnh đúng không? Thiệt là, tại sao trò cứ thích đâm đầu vào mấy câu thần chú cao cấp như vậy chứ. Với độ tuổi của trò thì nó sẽ tạo ra áp lực khá lớn cho thân thể của trò biết không? "
"Tụi con khỏe mà thưa giáo sư, tụi con không cần gì hết…"
Nhưng mà tụi nó chưa kịp nói xong thì đã bị Madam Pomfrey cắt ngang:
"Lại là hai trò nữa hả? Tôi còn tưởng là ai… Các trò lại làm chuyện gì nguy hiểm nữa đây. Năm ngoái hai trò đã làm cho tôi hết hồn hết vía với con Basilisk, năm học mới chưa kịp bắt đầu mà hai trò lại phải gặp tôi một lần nữa rồi."
Giáo sư McGonagall đỡ lời:
"Chỉ tại viên giám ngục Azkaban thôi, Poppy à!"
Cả hai người đàn bà trao đổi với nhau một cái nhìn bí ẩn, bà Pomfrey tặc lưỡi ra vẻ không hài lòng:
"Trường học gì mà đầy giám ngục Azkaban như thế chứ!”
Madam Pomfrey nhẹ nhàng vạch tóc hai thằng nhỏ mà lẩm bẩm:
"Những đứa trẻ đáng thương. Các trò sẽ không phải là những học sinh đầu tiên bị lũ giám ngục dọa ra nông nỗi này đâu. Ừ, nó đổ mồi hôi lạnh toàn thân rồi đây. Bọn giám ngục thật là dễ sợ. Và cái hậu quả mà họ gây ra cho những người vốn đã mỏng manh..."
Harry la lớn phản đối:
"Con đâu có mỏng manh."
"Dĩ nhiên trò thì không rồi." Madam Pomfrey nói xuôi theo Harry trong khi kiểm tra tình trạng sức khỏe của thằng bé, " Để xem, không đến nổi nghiêm trọng lắm, nhưng có lẽ hai trò cần phải nằm lại bệnh xá đêm nay… "
Harry nhảy dựng lên:
"Con khỏe mà!"
Tristan cũng nói ngay:
"Con thấy không cần đâu thưa Madam. Tụi con khỏe mà, với lại giáo sư Lupin đã cho tụi con một cây chocolate bự chảng rồi cho nên tụi con đã khá hơn nhiều rồi mà. "
Madam Pomfrey tỏ vẻ tán thành:
"Ổng cho rồi hả? Vậy là rốt cuộc chúng ta cũng có được một ông thầy Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám biết sơ cứu trị liệu."
Sau khi đã lập đi lặp lại xác nhận nhiều lần là tụi nó đã hoàn toàn hồi phục thì giáo sư McGonagall và Madam Pomfrey mới chịu buông tha cho tụi nó, không bất tụi nó qua đêm tại bệnh xá trong ngày đầu tiên của năm học mới nữa. Hai đứa tụi nó ra ngoài văn phòng trong khi giáo sư nói chuyện với Hermione về chuyện thời khóa biểu của nhỏ rồi bốn người cùng nhau đi xuống Đại Sảnh Đường tham dự buổi tiệc khai giảng.