Chương 18: Expecto Patronum!
"IM LẶNG! AI Ở ĐÂU THÌ Ở YÊN CHỖ ĐÓ!"
Giáo sư Lupin ra lệnh bằng cái giọng khàn khàn của mình. Sau đó thầy quay sang mà nói với tên giám ngục:
"Đi đi! Không ai trong số chúng tôi ở đây giấu Sirius Black dưới lớp áo khoác đâu."
Nhưng mà dễ gì tên giám ngục dễ dàng bỏ qua cho không chỉ một mà tận hai món ăn ngon lành được dâng lên tận miệng này.
Đúng vậy, trong mắt tên giám ngục Azkaban, Tristan cũng là một bữa tiệc vô cùng thịnh soạn. Không kể đến các phản ứng tiêu cực mà ma dược mang lại, thì quá khứ và các cảm xúc tiêu cực đang được chất chứa trong lòng thằng bé cũng xa xa vượt trội so với bạn bè cùng trang lứa.
Tên giám ngục hét lên một tiếng giận dữ rồi bắt đầu t·ấn c·ông, nhắm ngay mục tiêu là Tristan bởi vì cây đũa phép phát sáng của nó.
"Expecto Patronum!" x2
Cả giáo sư Lupin và Tristan đều cùng một lúc hô to câu thần chú quyền năng này. Từ đầu đũa phép của cả hai người, một màn sương màu bạc tuông ra tạo thành một tấm khiên vô cùng vững chắc ngăn cách giữa đám người và tên giám ngục.
Tên giám ngục tức tối lắm vì không làm gì được, trong khi hắn ta cố gắng vượt qua tấm khiên được tạo ra từ bùa chú thần hộ vệ của hai thầy trò. Độ ấm trong toa tàu càng ngày càng thấp, sương giá và vụn băng đã xuất hiện khắp nơi thì từ đũa phép của giáo sư Lupin, một thân ảnh màu trắng bạc bay vụt ra, đâm tên giám ngục bay ngược ra ngoài rồi biến mất vô tung vô ảnh.
Với sự vắng mặt của tên giám ngục, ánh đèn trong toa tàu cũng trở lại bình thường, nhiệt độ cũng tăng cao trở lại, không còn xấp xỉ nhiệt độ đóng băng như trước nữa. Lúc này đây, Tristan liền ngồi phệt xuống đất mà thở dốc, tuy tên giám ngục chỉ mới vừa xuất hiện có vài phút mà đã rút cạn toàn bộ sức lực và tinh thần của thằng bé.
"Biểu hiện không tồi. Trò chỉ còn cách thành công triệu hồi ra thần bảo hộ có thực thể một bước. Với độ tuổi của trò thì điều này vô cùng ấn tượng." Giáo sư Lupin lấy ra một thanh Chocolate vĩ đại đưa cho Tristan rồi nói tiếp: "Đây, ăn đi. Ăn vô là thấy đỡ lắm đó."
Tristan hoàn toàn không chần chừ mà bẻ một miếng rõ to rồi bỏ vào miệng. Một cổ nước ấm từ bao tử chạy ra khắp tứ chi của thằng bé, ra đến từng đầu ngón tay, ngón chân.
Giáo sư Lupin mỉm cười, nhẹ nhàng nói:
"Các trò biết mà, tôi đâu có tẩm độc trong chocolate."
Tristan mỉm cười, gật đầu đáp lại rồi sự chú ý của hai người chuyển sang Harry khi những người khác luống cuống chân tay đem thằng bé đánh thức.
Ron lo lắng hỏi:
"Bồ có sao không?"
Harry nhìn thật nhanh ra cửa, nói:
"Không sao. Chuyện gì mới xảy ra vậy? Cái... cái đó đâu rồi? Ai mới gào thét thê thảm vậy?"
Ron tỏ ra lo lắng trầm trọng hơn nữa:
"Tên quái vật đó đã bị Tristan và giáo sư Lupin đuổi đi rồi. Nhưng mà Harry, có ai gào thét gì đâu?"
"Nhưng mà mình rõ ràng nghe thấy có tiếng một người phụ nữ hét chói tai mà, còn có một…"
Giáo sư Lupin liền ra hiệu cho Tristan. Thằng bé liền hiểu rồi bẻ một miếng chocolate bự chẳng rồi đưa cho Harry mà nói:
"Ăn đi. Chocolate của giáo sư Lupin đó. Hiệu quả khỏi chê luôn."
Harry nhận miếng chocolate nhưng không ăn. Nó quay sang những người xung quanh, nó chú ý đến giáo sư Lupin nên liền hỏi:
"Cái đó là cái gì vậy thầy?"
Giáo sư Lupin lấy ra một khối chocolate khác và phân phát cho tất cả mọi người xung quanh trong khi giải thích.
"Một giám ngục. Một trong những giám ngục Azkaban."
Giáo sư vò miếng giấy gói sôcôla lại rồi nhét nó vô túi áo. Thầy nhắc lại:
"Ăn đi! Ăn vô là thấy đỡ lắm.Tôi phải đi gặp người lái tàu một lát."
Giáo sư sải bước ngang qua chỗ tụi nó, rồi biến mất trong hành lang.
Lúc này đây, Tristan mới để ý đến mọi người trong toa tàu đều chuyển sự chú ý lên người nó, ngay cả mấy đứa nhà Slytherin như Draco Malfoy và hai đứa tay sai của nó cũng không ngoại lệ. Đối với một con mọt sách lâu năm như thằng bé thì điều này khiến cho nó ngượng ngùng không nhẹ. Tristan xấu hổ xoay đi chỗ khác mà nói:
"Mọi người làm ơn đừng có nhìn mình như vậy có được không? Lúc nãy mình hoàn toàn chả làm điều gì cả, tất cả đều là giáo sư Lupin làm hết, mình chỉ đứng một bên phụ một chút mà thôi."
"Tristan, đó là giám ngục Azkaban đó! Câu thần chú vừa nãy bồ và giáo sư Lupin dùng là gì vậy?" Hermione tò mò hỏi.
Tristan hoàn toàn không có do dự mà trả lời:
"Các cậu nghe rồi đó, là Expecto Patronum, câu thần chú chuyên dụng để đối phó với lũ giám ngục. Đây là một câu thần chú vô cùng khó khăn và phức tạp, rất khó để thi triển một cách thuần thục được."
"Nhưng mà bồ đã xém sử dụng được rồi còn gì, hồi nãy giáo sư Lupin có nói là bồ sắp thành công rồi mà?"
Tristan lắc đầu mà nói:
"Hoàn toàn trái lại thì có. Bước cuối cùng mới là quan trọng nhất, nếu không thì bùa chú này tác dụng không lớn. Rất nhiều người đều bị mắc kẹt ở bước này."
"Mà nè Tristan, bồ có thể dạy mình câu thần chú đó được không? Nếu mà tụi mình biết được câu thần chú đó thì sẽ không cần phải sợ tụi giám ngục đó nữa."
"Thiệt là kinh khủng kh·iếp. Mấy bồ có cảm thấy lạnh như thế nào không khi viên giám ngục Azkaban bước vô đây?"
"Mình cảm thấy hết sức quái đản, như thể mình sẽ không bao giờ vui lên được nữa…"
Tristan cảm thấy hơi khó xử, nó hơi gãi gãi đầu rồi mới nói:
"Nếu mà các cậu muốn học thì mình sẵn sàng dạy thôi. Nhưng mà tốt nhất là các cậu nên tìm giáo sư Lupin. Thầy ấy nắm rõ câu thần chú hơn mình nhiều."
Harry chần chừ một chút rồi mới hỏi:
"Mà nè, ngoài mình ra thì còn có ai ngất xỉu không vậy?"
"Không có, Harry!" Ron lắc đầu mà nói, "Tuy tụi mình đều vô cùng sợ hãi nhưng ngoài bồ ra thì không ai ngất xỉu cả. Tristan ngồi phịch xuống sàn sau khi bọn giám ngục rời đi coi như là ngoại lệ đi."
Harry không thể hiểu nổi. Nó cảm thấy nó cũng run rẩy, yếu ớt, như thể nó vừa qua một cơn sốt cúm tệ hại. Nó cũng bắt đầu cảm thấy ngượng. Không ai bị sao hết trong khi nó lại ra nông nỗi thảm hại như vậy!
Thằng Draco Malfoy lúc này đã hồi phục lại sau cơn sốc vừa nãy với bọn giám ngục, mắt thằng đó long lên sự gian xảo độc ác khi hí ha hí hửng nói lớn:
"Đầu sẹo, chỉ có mình mày ngất xỉu thôi. Mấy tên giám ngục Azkaban già khú ghê tởm đó có làm mày tiểu trong quần không hả Potter."
"Câm ngay, Malfoy!"
Hai hàm răng của Harry nghiến chặt lại với nhau.
"Mày cũng không tốt đi nơi nào Malfoy." Ron liền lập tức đứng ra hỗ trợ Harry, "Tụi tao cũng chứng kiến bộ dáng run bần bật của mày khi tên giám ngục Azkaban bước vào."
"Nhưng mà ít nhất thì tụi tao không có ai ngất xỉu." Thằng Draco Malfoy kiêu ngạo nói.
"Có chuyện rắc rối gì đó?" Giọng nói nhẹ nhàng của giáo sư Lupin vang lên khi thầy quay trở lại toa tàu với tụi nó.
Malfoy ném một cái nhìn xấc láo vào giáo sư Lupin, cùng với bộ áo chùng vá víu như áo cái bang và cái va li cũ sờn te tua của ông. Malfoy nói, giọng đượm một chút châm chọc:
"Ô... Thưa giáo sư, không có gì ạ..."
Rồi nó nháy mắt cười khinh khỉnh với Crabbe và Goyle, dẫn hai đứa nó về lại toa tàu của mình.
Giáo sư Lupin quay sang Harry mà ân cần hỏi:
"Chúng ta sẽ đến trường Hogwarts trong vòng mười phút nữa. Trò có sao không, Harry?"
Harry không hỏi làm sao mà giáo sư Lupin biết được tên nó. Nó ngượng ngùng đáp lí nhí:
"Dạ, con khỏe ạ."