Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bánh Xe Vận Mệnh Tại Hogwarts

Chương 17: Lần đầu chạm trán với giám ngục Azkaban




Chương 17: Lần đầu chạm trán với giám ngục Azkaban

Cuộc trò chuyện của mấy đứa tụi nó kéo dài cho đến giữa trưa, nhưng thay vì là một bữa trưa ấm áp mùa thu thì khi chuyến tàu Tốc hành Hogwarts vẫn trực chỉ hướng bắc mà chạy, cảnh trí bên ngoài cửa sổ mỗi lúc một hoang dã thêm, và trở nên âm u hơn khi những đám mây trên mỗi lúc một dày.

Vào khoảng một giờ thì một bà phù thủy bép múp míp đẩy chiếc xe đồ ăn đến cửa toa của ba đứa. Ron hất đầu về phía giáo sư Lupin, lúng túng hỏi:

"Mấy bồ thấy có nên đánh thức ổng dậy không? Coi bộ ổng cũng cần ăn."

Tristan lắc đầu mà nói:

"Mình thấy không cần đâu Ron, nếu cần thì thầy ấy có thể liên hệ với bác gái đây, đúng không bác?"

Bà phù thủy thấy vậy liền nói:

"Đừng lo, cưng. Nếu thức dậy mà ông ấy thấy đói ổng có thể tìm được tôi ở toa đầu, chỗ người lái tàu."

Sau khi đã bán cho Harry vài cái bánh có hinh dáng giống như mấy cái vạc thì bà ta đi ra và đóng cửa lại, để bốn đứa tụi nó lại với ông giáo sư đang ngủ say như c·hết.

Vào xế chiều, trời bắt đầu mưa, làm mờ mịt hết những đồi núi chập chùng bên ngoài cửa sổ tàu lửa. Lúc đó bỗng nhiên tụi nhỏ nghe có tiếng bước chân đến bên ngoài cửa toa tàu của chúng. Và rồi xuất hiện tại cửa ra vào của toa xe của bọn chúng là người mà không có thèm chào đón: Đó là Draco Malfoy, và sát hai bên sườn nó là hai thằng bạn nối khố: Crabbe và Goyle.

Ngay lập tức cậu ấm nhà Malfoy liền buông lời trêu chọc mấy đứa tụi nó bằng cái giọng lè nhè thường ngày:

"Ủa, lại đây coi ai nè. Harry Cái Bô với lại Ron Mặt Chồn!"

Crabbe và Goyle hinh hích cười phụ họa Malfoy:



"Tao nghe nói rốt cuộc ba mày cũng vớ được tý vàng hồi mùa hè vừa rồi hả, Weasley? Má mày có mừng đứng tim mà c·hết giấc không?"

Ron đứng phắc dậy làm hất văng cái rổ của con Crookshanks xuống sàn tàu. Tristan ngay lập tức níu giữ thằng anh họ của mình lại thì lại bị thằng Draco nói móc:

"Còn mày nữa Prewett, xem ra mày cũng bị cho ra rìa rồi à? Bọn họ đi du lịch cùng nhau mà bỏ mày lại một mình ứ hử"

"Câm ngay Malfoy, nếu như mày không muốn bị hạ đo ván như năm ngoái!" Tristan thủ sẵn đũa phép trên tay mà nói.

"Mày dám! Tao sẽ cho mày…"

Ngay lúc đó giáo sư Lupin ngáy một tiếng to. Malfoy tự động lùi một bước khi nhìn thấy giáo sư Lupin.

"Ai vậy?"

"Giáo sư mới năm nay, mày tính nói gì hả Malfoy?" Harry cũng đứng dậy nhằm có gì thì ngăn cản hai thằng bạn của mình lại.

Đôi mắt xanh xám của Malfoy nheo lại; nó không ngu đến nỗi kiếm chuyện đánh nhau ngay trước mũi của thầy giáo. Nó bực bội làu bàu với hai thằng bạn:

"Đi thôi."

Nhưng mà ngay vào lúc này đoàn tàu tốc hành Hogwarts chạy chậm dần với tiếng thắng gấp vô cùng chói tai, và khắp các toa vang lên tiếng ạch đụi của rương hòm rớt khỏi mấy ngăn để hành lý. Đồng thời, toàn bộ đèn đóm trong toa tàu đều bị tắt ngúm khiến cho tất cả đều rơi vào bóng tối.



"Cái chuyên quỷ quái gì đang xảy ra vậy? Tại sao tàu lại chạy chậm lại? Còn lâu mới đến nơi mà?" Giọng của thằng Malfoy vang lên trong bóng tối một cách đầy hoảng loạn.

Từ các toa tàu bên cạnh, tiếng của các học sinh khác mở cửa để xem chuyện gì vừa mới xảy ra liên tục vang lên.

"Kee… é… eet"

Cả đoàn tàu đột nhiên dừng hẳn lại với một tiếng thắng gấp khiến cho cả bọn chúi đầu về phía trước.

"Chuyện gì vậy trời!"

"Ron! Bồ dẫm chân mình rồi nè!"

"Có khi nào tàu bị hư không?"

"Ai mà biết?"

Nhưng mà Ron hoàn toàn không để ý đến lời phàn nàn của Hermione. Thằng bé đang cố chùi một mảng cửa kính cho trong để thử nhìn ra ngoài. Ron nói:

"Có cái gì đang di động bên ngoài. Mình nghĩ có lẽ người ta đang lên tàu."

"Lumos!" Tristan thắp sáng đầu đũa phép của mình nhưng mà không biết vì sao thứ ánh sáng này lại khiến cho mọi người càng ngay càng lạnh. Tuy ánh sáng từ đầu đũa phép của Tristan hoàn toàn không thay đổi nhưng lại cho cảm giác là càng ngày càng tối tăm hơn. Cả bọn đều có ảo giác rằng tất cả mọi người đều đang bị nhốt trong nhà xác bệnh viện, tối tăm và lạnh thấu xương cùng với sự rờn rợn đuổi không đi trong không khí.

Ngay cả tụi Slytherin: Malfoy, Goyle và Crabbe đều chui tọt vào trong toa tàu của tụi Tristan khi có tiếng động cổ quái vang lên từ bên ngoài hành lang.

Cửa toa tàu đã bị hoàn toàn mở ra, ánh sáng từ đầu đũa phép của Tristan soi ra một hình thù trùm áo khoác cao lừng lững gần đụng nóc toa, đứng ngay trên lối ra vào. Gương mặt của kẻ đó hầu như khuất lấp dưới cái mũ trùm đầu.



Ở chỗ tay áo của tấm áo khoác thò ra một bàn tay nhầy nhẫy, xám xịt, nhờn nhợt, ghẻ lở, và gớm ghiếc như một cái xác c·hết trôi đã trương sình.

Bàn tay chỉ lộ dạng trong tích tắc. Con vật nấp dưới tấm áo khoác dường như cảm nhận được cái nhìn trừng trừng của tụi nhóc, bàn tay chợt thụt vô trong nếp áo choàng màu đen.

Và cái khuất lấp dưới cái mũ trùm đầu, không rõ đó là cái gì, chỉ biết nó đang hít một hơi thở dài chậm rãi tạo thành những tiếng khò khè, như thể đang cố gắng hút cái gì đó từ trong không trung, chứ không chỉ hít không khí mà thôi.

Một luồng khí lạnh lẽo quét qua mặt tất cả mọi người đang có mặt trong toa tàu. Cái lạnh này không chỉ tác động đến làn da của tụi nó mà lạnh đến tận trong tim, trong phổi, giống như bị vùi vào dòng nước lạnh buốt và chảy xiết, khiến cho mọi cảm xúc vui sướng đều bị cuốn đi hết.

Tristan cảm thấy trời đất bắt đầu chuyển động quay cuồng chung quanh nó, vô số tiếng thét chói tai kết hợp với nói nhỏ vang lên trong tai thằng bé. Cả người dần trở nên vô lực, phải chống vào thành ghế mới có thể đứng vững được.

Một trong những cách mà Tristan đã luyện tập để đương đầu với tình huống hiện tại là phép Animagus cũng hoàn toàn không phát huy được năng lực vốn có mà thằng bé mong đợi.

Một phần bởi vì nơi đây có quá nhiều người, mà hình dạng thú hoá của Tristan có phần n·hạy c·ảm, với lại nó là một animagi chui, chưa từng đăng ký với bộ pháp thuật. Việc hoá thú ở nơi công cộng như thế này sẽ mang đến cho nó một đống phiền phức không đáng có.

Một phần bởi vì đây là lần đầu tiên thằng bé phải đối diện trực tiếp với thứ đáng ghê tởm như thế này khiến cho mọi thứ đều trở nên khó khăn hơn gấp nhiều lần. Đầu óc của Tristan lúc này giống như một đoàn hồ nhão khiến cho nó hoàn toàn không thể nào có thể tập trung vào niệm chú được. Trên thực tế nó đã phải khó khăn lắm mới có thể duy trì được nguồn sáng nhỏ bé trên đầu đũa phép của mình.

Đứng ở bên cạnh Tristan, sắc mặt của Harry trở nên trắng bệch, cả người thì run rẩy không ngừng, nét mặt thì vô cùng hoảng sợ dường như đang chứng kiến một thứ gì đó vô cùng đáng sợ.

Ở mọi người chưa kịp nhận ra thì thằng bé đã té cái rầm xuống mặt đất.

Ngay cả Draco Malfoy lúc này cũng không có hơi đâu mà châm chọc Harry, bởi vì lúc này nó cũng không khá hơn là bao, chỉ thiếu điều té xỉu tại chỗ thôi. Nó lắp ba lắp bắp chỉ vào bóng hình kinh tởm kia:

"Gi… giám… ngục… Azka… ban!"

Cùng với đó là tiếng hét thất thanh của rất nhiều đứa trẻ khác có mặt trong toa tàu. Và ngay cả giáo sư Lupin, người đã ngủ gục trên toàn chuyến đi cũng choàng tỉnh giấc.