Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bánh Xe Vận Mệnh Tại Hogwarts

Chương 16: Remus John Lupin




Chương 16: Remus John Lupin

So với khi Tristan Tristan trở về từ Hogwarts mấy tháng trước thì nhà ga 9 ¾ hoàn toàn không có gì thay đổi. Vẫn là chiếc đầu máy xe lửa màu đỏ tía quen thuộc, vẫn là sự ồn ào náo nhiệt như thường lệ với các gia đình phù thủy đưa đám con em mình đến trường.

Vừa mới bước vào nhà ga thì anh Percy liền nghe theo tiếng gọi của con tim mà sải bước tiến về cô bạn gái của ảnh, một cô gái có mái tóc xoăn dài. Cô ta chắc chắn không thể không nhìn thấy cái huy hiệu mới toanh sáng choang trên ngực áo Percy, vì anh bước đi với bộ ngực ưỡn ra trước một cách oai phong lẫm liệt.

Tristan, Harry, Hermione cùng với những người còn lại của gia đình Weasley đi về phía cuối đoàn tàu, ngang qua những toa đã đông nghẹt, tìm một toa trông có vẻ còn trống. Mọi người bèn chuyển hành lý lên tàu, nhét cái lồng con Hedwig và cái rổ con Crookshanks vô ngăn đựng hành lý, rồi quay ra cửa tạm biệt ông bà Weasley.

Tiếp theo đó hiển nhiên là màn ôm hôn tạm biệt của cô Molly đối với mỗi đứa tụi nó, bao gồm cả Hermione và Harry cũng được đối xử công bằng như Tristan cùng với những thành viên khác trong gia đình Weasley.

Bà căn dặn từng đứa phải tuyệt đối cẩn thận trong năm học sắp tới đồng thời mở cái túi xách tay khổng lồ của bà, vừa lấy ra cả một kho thực phẩm vừa nói:

"Má đã chuẩn bị bánh mì kẹp thịt cho tất cả các con nè; đây là phần của con, Ron... Không, đó không phải là thịt bò muối... Fred à, ủa, Fred đâu rồi? Phần của con đây, cưng…"

Trong khi đó dượng Arthur vẫn liên tục dặn dò Harry một cách thần thần bí bí đến nổi thằng bé suýt tí nữa là trễ xe lửa luôn.

Hơi nước đã cuộn lên sùng sục trong đầu máy. Đoàn tàu bắt đầu chuyển bánh. Harry hộc tốc chạy tới cửa toa, Ron bật mở cửa ra rồi lùi lại cho Harry leo vào. Bọn trẻ chồm qua cửa sổ vẫy tay chào ông bà Weasley vẫn còn đứng trong sân ga trông theo cho đến khi đoàn tàu mất hút ở khúc quanh.



Khi đoàn tàu tăng tốc, Harry quay sang thì thầm với Ron và Hermione:

"Mình và Tristan có chuyện này cần nói với hai cậu."

Ngay cả Tristan cũng có chút bất ngờ trước câu nói đột nhiên này của Harry nhưng rất nhanh nó đã hiểu thằng bạn của mình muốn làm gì nên liền gật đầu ủng hộ.

Ron bèn bảo Ginny:

"Đi chỗ khác chơi đi, Ginny!"

Ginny hờn dỗi bỏ đi:

"Nói hay dữ he!"

Cả bốn đứa tụi nó kéo theo mấy cái vali hành lý nặng chình chịch của mình dọc theo hành lang của con tàu Tốc Hành Hogwarts để tìm một toa tàu trống nào đó để tiện bề nói chuyện. Tuy nhiên rất tiếc cho tụi nó là ngay cả khi đến toa xe cuối cùng cũng không được toại nguyện bởi vì ngay cả toa tàu này cũng có một vị hành khách đang ngồi ngủ gật ở đó.

Đó là một người trưởng thành, chuyện tương đối lạ trên chuyến tàu Tốc Hành Hogwarts chuyên dành cho học sinh này. Vị hành khách xa lạ mặc một bộ đồ phù thủy cực kỳ thảm hại, te tua như xơ mướp, vá víu nhiều chỗ. Trông ông ta có vẻ bệnh hoạn và kiệt sức. Mặc dù ngó nét mặt hãy còn trẻ, nhưng mái tóc nâu nhạt của ông đã lốm đốm bạc.



Nhìn thấy người đàn ông này cùng với dòng chữ R.J. Lupin trên cái va li bị ràng chằng chịt bằng những sợi dây thừng thì một bộ phận nhỏ ký ức hiện ra trong đầu Tristan. Nó biết người đàn ông này, nếu nó nhớ không nhầm thì đây sẽ là giáo sư môn phòng chống nghệ thuật hắc ám năm nay của nó, một thành viên trong Hội Phượng Hoàng và quan trọng nhất, ông ta là một… người sói.

Tristan ngay lập tức sử dụng linh thị để quan sát kỹ hơn. Đúng như những gì mà nó dự đoán, khác với các phù thủy bình thường với hình dạng Ether giống như hình dáng bình thường của mình. Giáo sư Lupin thì lại khác, hình dạng Ether của ông là một sinh vật lai giữa người và sói vô cùng gớm ghiếc.

Như vậy thì nó đã hiểu được tại sao giáo sư Lupin lại trong các vẽ bơ phờ và mệt mỏi như vậy. Cũng dễ hiểu thôi bởi vì tối hôm qua là đêm trăng tròn mà, tuy hiện nay trong giới phù thủy có thứ thuốc gọi là Thuốc Kháng Sói (Wolfsbane potion) có thể giúp người sói giữ được một phần nào sự tỉnh táo trong hình dạng thứ hai của mình, tuy nhiên tác dụng phụ cũng vô cùng rõ ràng. Với lại, sao cả một đêm mất ngủ thì giáo sư Lupin muốn ngủ bù một chút cũng hợp lý thôi.

Cũng lạ là Tristan dù biết điều đó nhưng mà nó hoàn toàn không hề ghê gớm hay sợ hãi giáo sư Lupin. Điều này có thể là do bản thân nó cũng đang trên đường trở thành một con quái vật không hơn không kém cho nên nó chả có gì mà phải sợ hãi cả. Nó chỉ hy vọng rằng tiết học của giáo sư Lupin sẽ không nhàm chán như mấy tiết môn phòng chống nghệ thuật hắc ám năm ngoái của giáo sư Lockhart là được.

Nhưng mà bởi vì thằng bé cứ nhìn chằm chằm giáo sư Lupin như vậy thì cho dù là đang ngủ ông vẫn cảm thấy được điều đó. Giáo sư mở mắt ra mà cảnh giác nhìn xung quanh khi có cảm giác là mình đang bị một con rắn độc nhìn chằm chằm vào khi đang ngủ. Tuy nhiên, khi nhìn thấy được nơi xuất phát của cái nhìn đã đánh thức mình dậy kia chỉ là một thằng bé 12, 13 tuổi với mái tóc đỏ hoe, thoạt nhìn vô cùng hiền lành bởi cặp kính cận và bộ dáng thư sinh của mình thì giáo sư sư thở ra một hơi, có chút nghi hoặc nhưng vẫn mỉm cười thân thiện với Tristan trước khi tiếp tục sự nghỉ ngơi của mình.

"Lại đây Tristan, đừng có nhìn chằm chằm vào người ta như vậy, bất lịch sự lắm." Ron kéo Tristan về băng ghế xa cửa sổ nhất rồi tiếp tục thì thào: "Ông ta là ai vậy? Người quen của bồ à?"

Tristan nhỏ giọng đáp lại ngay: " Đó là giáo sư R.J.Lupin, đây là lần đầu tiên mình gặp thầy ấy? "



"Làm sao bồ biết? Mà làm sao cái gì mà bồ cũng biết vậy?"

Tristan chưa kịp trả lời thì Hermione đã chỉ lên ngăn để hành lý phía trên đầu vị hành khách, đáp ngay:

"Có ghi trên va li của ông ấy kìa."

Ron nhìn gương mặt nghiêng nghiêng xanh xao của giáo sư Lupin, hỏi một cách tiu nghỉu:

"Không biết ổng dạy cái gì?"

"Chuyện đó rõ ràng quá rồi! Ở trường Hogwarts chỉ còn mỗi một môn thiếu giáo viên thôi - môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám." Hermione tiếp tục thì thầm trả lời.

Ron tỏ ra nghi ngờ:

"Ờ, mình hy vọng ổng dạy nổi môn đó. Ngó bộ với ổng thì chỉ cần một lá bùa mê là đủ tàn đời rồi, đúng không? Ờ mà..." Nó sực nhớ ra, quay lại hỏi Harry:

"Nãy bồ với Tristan định nói gì với tụi này vậy?"

Tristan và Harry nhìn nhau gật đầu một chút rồi thay phiên nhau kể về cuộc đối thoại của ông bà Weasley mà tụi nó đã nghe lén được vào tối ngày hôm qua. Tiếp theo đó Harry bổ sung thêm những gì mà ông Weasley đã nói sáng nay cho nó nghe sáng nay cho ba đứa bạn của mình nghe.

Và có vẻ như cả Ron và Hermione đều tiếp nhận thông tin này bi quan hơn Tristan rất nhiều. Cả hai đều tỏ vẻ vô cùng sợ hãi Sirius Black. Ron có vẻ như vừa bị sét đánh, còn Hermione thì chặn cả hai tay lên cái miệng há hốc của mình.

Khi mà Harry vừa mới nói xong thì cả hai đều tỏ ra vô cùng lo lắng cho sự an toàn của thằng bạn trong năm học sắp tới. Nhưng mà rất nhanh, giống như mọi cuộc nói chuyện của bọn trẻ cùng lứa tuổi, cuộc nói chuyện của bốn đứa chúng nó nhanh chóng nhảy sang đề tài khác thú vị hơn đó là chuyến đi thăm làng Hogsmeade vào năm học này.