Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bánh Xe Vận Mệnh Tại Hogwarts

Chương 15: Không nghĩ ra được tên chương (2)




Chương 15: Không nghĩ ra được tên chương (2)

Nghe tới đây Tristan biết là nó tốt nhất là giả vờ không nghe thấy điều gì cả, nó nép mình trốn vào một cái tủ cạnh đó chờ cho tiếng chân của mọi ông bà Weasley rồi mới chui ra.

Nhưng mà thằng bé vô cùng bất ngờ khi thấy Harry lại chui ra từ quầy rượu. Nó nghi ngờ mà hỏi:

"Cậu làm gì ở đây vậy Harry?"

Thằng bạn của nó có vẻ vô cùng nặng nề mà chỉ vào chai thuốc Bổ Chuột nằm dưới cái bàn mà hồi tối tụi nó đã ngồi và nói:

"Ron bỏ quên chai thuốc Bổ Chuột dưới đây nên mình xuống tìm dùm bồ ấy." Chần chờ một chút rồi thằng bé mới ngập ngừng hỏi: "Có phải là vừa rồi cậu cũng nghe lỏm được hết những mà ông bà Weasley nói có phải không?"

Tristan miễn cưỡng gật đầu trong khi Harry nói tiếp:

"Vậy là Sirius Black đang săn đuổi mình. Mình đã hiểu ra rồi: ông Fudge tỏ ra khoan dung với mình bởi vì ông ấy đã nhẹ nhõm biết bao khi tìm được mình vẫn còn sống. Ông đã buộc mình hứa là chỉ chơi trong khu Hẻm Xéo mà thôi, vì ở đây có nhiều phù thuỷ và pháp sư để mắt trông nom mình. Và ông Fudge còn phái hai chiếc xe tới để chở cả đám nhà Weasley và mình đến nhà ga King's Cross vào ngày mai, để yên chí là gia đình nhà Weasley sẽ chăm sóc mình cho đến khi mình được an toàn trên tàu Tốc hành Hogwarts."

"Harry…"



"Yên tâm đi Tristan, mình không sao, mình hoàn toàn không hề sợ hãi Sirius Black. Với lại mình hoàn toàn đồng ý với mà Weasley, Hogwarts là nơi an toàn nhất cho mình bởi vì nơi đó có cụ Dumbledore. Chẳng phải lúc nào người ta cũng nói cụ Dumbledore là người duy nhất mà Chúa tể Hắc Ám Voldemort biết sợ sao? Đương nhiên là hạng tay chân của Voldemort như Sirius Black thì cũng phải biết sợ theo chủ hắn chứ! Nhưng mình không hiểu mấy tên giám ngục Azkaban là cái thứ gì mà hai bác ấy sợ dữ vậy, cậu có biết tụi nó không?"

"Biết chứ! Bất cứ ai lớn lên trong gia đình phù thủy đều biết đến mấy thứ đáng ghê tởm đó," Tristan có chút ngạc nhiên về phản ứng của thằng bạn trước thông tin này, quả không hổ là Harry Potter sao! Nó liền giải thích cho Harry nghe về sự nguy hiểm của tụi giám ngục này.

"Nghe nè Harry, Giám ngục Azkaban thuộc về những sinh vật ghê tởm nhất có mặt trên thế gian này. Chúng tràn vào những nơi bẩn thỉu nhất, tăm tối nhất, chúng vinh danh sự thối rữa và nỗi tuyệt vọng, chúng rút cạn sự yên lành, niềm hy vọng và hạnh phúc trong không khí chung quanh. Ngay cả dân Muggle cũng cảm thấy sự hiện hữu của chúng, mặc dù họ không thể nhìn thấy chúng. Người nào quá gần gũi với những viên giám ngục Azkaban thì mọi cảm xúc tốt đẹp, mọi ký ức vui vẻ đều sẽ bị chúng hút kiệt khỏi con người đó. Nếu có thể, những viên giám ngục Azkaban sẽ gặm nhấm kẻ đó cho đến khi chúng thâu tóm kẻ đó và biến kẻ đó thành một thứ tưởng tượng như chúng - vô hồn và ác độc. Trong lòng kẻ đó sẽ không còn gì khác hơn là những gì trải qua tồi tệ nhất trong đời.”

"Kinh khủng như vậy à?" Sắc mặt của Harry lúc này đây đã trở nên trắng bệch khi nghe những lời giải thích của Tristan về lũ giám ngục Azkaban.

Tristan gật đầu lia lịa mà nói trong sự chán nản: "Mình nói dối với cậu làm gì? Theo như những gì mà cô Molly và dượng Arthur đã nói lúc nãy thì trước sau gì cậu cũng gặp phải bọn chúng ở Hogwarts thôi. Mình chả muốn đối mặt với tụi nó chúc nào cả, chỉ tổ gây ra ác mộng cho mình mà thôi."

Thằng nhỏ lắc lắc đầu mà nói tiếp: "Kệ tụi nó đi Harry, mình mệt rồi, lên phòng ngủ thôi. Ron còn đang chờ chai thuốc Bổ Chuột của cậu đó."

Hai đứa tụi nó đi lên lầu thì bắt gặp Fred và George đang thập thò trong hành lang tối, ráng nín cười khi rình nghe Percy lục tung căn phòng của anh và Ron để kiếm cái huy hiệu Thủ lĩnh Nam sinh.

Fred thì thào với Harry:



"Tụi này đang giữ nó. Tụi này đang cải biên cái huy hiệu ấy."

Cái huy hiệu với hàng chữ Thủ Lĩnh Nam Sinh (Head boy) bây giờ đã thành ra Đầu To Nam Sinh (Big head boy).

Cả Harry và Tristan đều ráng nở một nụ cười gượng gạo trước khi ai về phòng nấy sau khi Harry đã trao tận tay chai thuốc Bổ Chuột cho Ron. Đêm hôm đó cả hai đều vô cùng khó khăn mới chìm vào giấc ngủ trước muôn vàn suy nghĩ cứ chực chờ hiện lên trong đầu tụi nó.

Sáng ngày hôm sau, khi Tristan đã đánh răng, rửa mặt, thay đồ đàng hoàng rồi mới bước xuống nhà ăn thì mọi người hầu như đều đã có mặt đầy đủ. Dượng Arthur đã ngồi sẵn và đang đọc tờ Nhật báo Tiên tri, hai chân mày châu đầu lại tạo thành một cái rãnh ở giữa. Còn cô Molly thì đang kể cho Hermione và Ginny nghe về món Tình dược mà bà đã bào chế hồi còn là một cô gái trẻ. Cả ba cùng cười khúc khích với nhau.

Trong khi đó, Ron thì đang kể lễ với Harry về t·ai n·ạn xảy ra giữa nó với anh Percy mới diễn ra vào sáng ngày đó:

"Tụi mình càng lên tàu lửa sớm được chừng nào càng tốt chừng nấy. Ít nhứt là ở Hogwarts mình còn có thể né được anh Percy. Bồ có tưởng tượng nổi không, bây giờ ảnh đang kể tội mình tới mục làm nhễu nước trà lên tấm hình của chị Penelope, bồ của ảnh."

Ron nhăn mặt làm điệu bộ, nói tiếp:

"Chỉ giấu cái mặt ra khỏi khung hình rồi, vì cái mũi của chỉ đã bị ố vết trà."



Hai anh Fred và George nghe vậy liền lao tới chúc mừng Ron vì đã chọc cho anh Percy tức điên một lần nữa, và hiển nhiên là điều này khiến cho anh Percy càng thêm nổi khùng lên.

Sau khi mọi người dùng xong bữa sáng thì bắt đầu luống cuống tay chân mà vận chuyển rương hành lý của mình xuống dưới lầu. Chẳng mấy chốc thì hai chiếc xe được bộ pháp thuật gửi đến để mà đưa tụi nó ra sân ga cũng đã đến trước cửa quán Cái Vạc Lủng.

Trong khi mọi người đang tất bật vận chuyển mớ hành lý của mình lên xe thì Tristan thấy dượng Arthur bí mật kéo Harry ra một góc rồi thầm thì to nhỏ cái gì đó mà nó không tài nào nghe được và nó cũng không muốn nghe trộm làm gì, chắc chắn là về Sirius Black rồi chứ còn cái gì nữa.

Mấy người tài xế được bộ pháp thuật gửi xuống thật là hết chỗ chê, chuyến đi của tụi nó đến nhà ga King's Cross hoàn toàn bình thường ngoại trừ việc có một tranh cãi nhỏ giữa Ron và Hermione về việc có nên thả con mèo Crookshanks ra khi bọn nó đặt chân lên chuyến tàu tốc hành Hogwarts mà thôi. Đó là bởi vì con mèo Crookshanks đang tỏ ra khó chịu vì lạ nước lạ cái mà phun nước miếng phì phì:

Hermione rù rì với cái rổ:

"Chịu khó một chút nào, Crookshanks. Khi nào lên tàu rồi chị sẽ thả cưng ra."

Ron la lên:

"Đâu có được! Còn con Scabbers của mình thì sao hả?"

Ron chỉ vô túi áo trên ngực mình, chỗ đó bị độn lên một cục, chứng tỏ có con Scabbers đang cuộn tròn ngủ bên trong.

Cả bọn đến nhà ga Ngã Tư Vua trước giờ tàu chạy hai mươi phút để kịp chuẩn bị. Hai ông phù thủy tài xế của bộ pháp thuật đi kiếm cho bọn trẻ mấy cái xe đẩy tay, đỡ hành lý của tụi nó xuống, sau đó giơ tay chạm vành nón để chào ông Weasley rồi lái xe đi; xong, chẳng biết bằng cách nào mà hai chiếc xe đã nhảy lên tuốt được lên đầu hàng của dòng xe đang nối đuôi nhau chờ đèn xanh đèn đỏ.

Kế đó mọi người theo thứ tự mà tiến vào sân ga 9 ¾ như thường lệ và theo từng cặp một để tránh sự chú ý của dân Muggle. Và trong suốt quá trình đó, dượng Arthur hoàn toàn không hề rời Harry nữa bước để đảm bảo sự an toàn cho thằng bé như những gì mà ông đã được phân phó.