Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bánh Xe Vận Mệnh Tại Hogwarts

Chương 14: Không nghĩ ra được tên chương (1)




Chương 14: Không nghĩ ra được tên chương (1)

"Tùy cậu thôi, Hermione. Nhưng mà mình thấy Ron sẽ không vui lắm đâu khi cậu ấy biết được điều này. " Tristan nhún vai mà trả lời, có hơi chút lo lắng đối với thằng anh họ của mình.

Hermione hoàn toàn tỉnh bơ mà ôm con mèo Crookshanks tới quầy tính tiền. Cô bé nói khi đi ngang qua Tristan: "Kệ bồ ấy chứ!"

Chờ cho đến khi Ron và Hermione quay lại cửa tiệm Magical Menagerie thì Hermione đã hoàn thành việc trả tiền mà bước ra khỏi tiệm cùng với Tristan.

Ron há hốc miệng ra:

"Bồ mua con quái vật đó hả?"

Mặt mày Hermione rạng rỡ:

"Hai bồ không thấy nó rất là dễ thương sao? Cả mình và Tristan đều rất là thích nó."

Đứng đằng sau lưng Hermione, Tristan chỉ có thể dùng ánh mắt vô cùng vô tội mà nhìn Ron rồi lắc nhẹ đầu để chứng tỏ rằng mình hoàn toàn không hề có bất cứ liên quan gì đến việc này.

Ron kêu:

"Hermione ơi, cái con vật đó suýt nữa làm tróc da đầu mình!"

Hermione bảo:

"Nó đâu có cố ý. Phải hông, hở Crookshanks?"

Chỉ tay vô cái cục cồm cộm trong túi áo mình, Ron hỏi:



"Rồi đây con Scabbers sẽ ra sao? Nó cần được nghỉ ngơi và thanh thản. Làm sao mà nó có thể yên thân được khi cái con quái đó vờn bên cạnh?"

"Ờ, chuyện đó làm mình sực nhớ ra. Hồi nãy bồ bỏ quên chai thuốc Bổ Chuột này."

Hermione dúi vào tay Ron một cái chai nhỏ màu đỏ." Cô bé nói thêm: "Tội nghiệp con Crookshanks, bà chủ tiệm nói nó đã bị đày ở đó mấy đời rồi mà không ai chịu mua nó hết."

Ron châm chọc:

"Hiển nhiên rồi, ngoài trừ bồ ai mà thèm bỏ tiền ra mà rước cái của nợ này chứ."

Tristan liền lên tiếng khuyên bảo:

"Mình cho rằng không sao đâu Ron, con Crookshanks sẽ ở trong ký túc xá nữ với Hermione còn con Scabbers thì ở trong phòng ngủ của cậu, như vậy thì không phải là được rồi sao?"

Nhờ sự khuyên nhủ của Tristan, cuộc tranh cãi này đã chấm dứt trước cả khi nó bắt đầu. Chúng nó đi dạo trong Hẻm Xéo vài vòng trước khi trở lại quán Cái Vạc Lủng để dùng bữa chiều

Bữa ăn tối hôm đó đúng là một dịp vui ra trò. Ông chủ quán Tom kê ba cái bàn sát với nhau trong phòng ăn để đủ chỗ cho bảy người trong gia đình Weasley, thêm Harry với Hermione cùng với Tristan thưởng thức bữa tiệc năm món ê hề.

Cho đến khi món bánh sô cô la xa xỉ được dọn ra thì dượng Arthur Weasley mới thông báo cho mọi người rằng ngày mai bộ pháp thuật sẽ đặc biệt cung cấp hai chiếc xe hơi để đưa đón mọi người đến nhà ga King's Cross.

Mọi người đều ngước nhìn ông. Percy tò mò hỏi:

"Sao mình được cấp vậy?"

"À, bởi vì mình đâu có chiếc xe nào nữa để đi... và bởi vì ba làm việc ở đó, nên họ giúp đỡ..."

Tuy giọng của dượng Arthur vẫn tự nhiên, nhưng mà Tristan không thể đừng nhận thấy hai tai của ông đang ửng đỏ, y như tai của Ron mỗi khi Ron bị một áp lực nào đó, đây rõ ràng là đặc trưng của gia đình Weasley khi nói dối.



Thằng bé nheo mắt vậy nhìn chăm chú ông Weasley và rất nhanh có một đáp án hiện lên trong đầu nó: Sirius Black. Nếu như theo những gì mà nó biết được về Sirius Black và đúng sự thật thì chắc chắn hắn ta đang truy lùng Harry Potter, tạo ra áp lực rất lớn cho bộ pháp thuật để bảo vệ cho thằng bạn của nó.

Cô Molly liền bồi thêm vô hỗ trợ ông chồng của mình:

"Cũng là việc tốt. Các con có biết chúng ta có bao nhiêu hành lý cả thảy không? Cứ tưởng tượng cảnh các con khệ nệ khiêng vác hành lý xuống ga xe điện ngầm của dân Muggle... mà ngán."

Cho đến khi tất cả mọi người đều hưởng dụng xong bữa chiều của mình thì cũng đã gần 10 giờ tối mất tiêu luôn rồi, cho nên sau một thời gian suy nghĩ Tristan quyết định sẽ ở lại quán Cái Vạc Lủng đêm nay để ngày mai cùng với Harry, Hermione và gia đình Weasley tiến về nhà ga King's Cross.

Trong khi những người còn lại lên phòng để sắp xếp hành lý của mình thì Tristan bước ra phía sau của quán để triệu tập Dobby và nhờ nó sắp xếp hành lý và mang chúng lại đây cho thằng bé.

Chuyện này cũng mất một chút thời gian cho nên khi Tristan thì hầu như mọi người đã trở về phòng của mình. Lúc nó đi qua hành lang lúc này đã được tắt đèn tối thui và nghe thấy được tiếng cãi nhau đầy tức giận bên trong nhà ăn và không khó để nó nhận ra các giọng nói quen thuộc này.

"... không nói cho nó biết thì thiệt chẳng khôn ngoan chút nào hết." - giọng ông Weasley nghe rất nóng nảy:

"Harry có quyền được biết. Anh đã thử thuyết phục ông Fudge, nhưng ông ta cứ khăng khăng đối xử với Harry như một đứa trẻ con. Nó nay đã mười ba tuổi và..."

"Anh Arthur, sự thật sẽ làm cho thằng nhỏ s·ợ c·hết đi mất!" - giọng the thé của bà Weasley.

"Bộ anh thiệt tình muốn Harry đến trường học với nỗi sợ hãi đe dọa lơ lửng trên đầu sao? Anh làm ơn làm phước, nó không biết gì chuyện đó thì nó mới được vui vẻ."

Ông Weasley cãi lại:

"Anh không muốn làm cho thằng nhỏ khốn khổ, anh chỉ muốn nó có được sự cảnh giác tốt! Em thừa biết Harry và Ron là loại trẻ gì: một mình đi lang thang trong đêm - Tụi nó đã vô khu Rừng Cấm đến hai lần rồi đó! Năm ngoái Tristan cũng bắt đầu tham gia với bọn chúng. Có Merlin mới biết là năm nay tụi nó sẽ gây ra chuyện động trời gì nữa."



" Mà năm nay thì Harry tuyệt đối không được làm mấy chuyện đó nữa! Anh cứ nghĩ lại chuyện gì có thể xảy ra cho nó vào cái đêm nó bỏ nhà trốn đi mà anh rùng mình! Nếu chuyến xe đò Hiệp Sĩ không đón được nó về đây, thì anh dám cá là nó đ·ã c·hết nghẻo trước khi ông Bộ trưởng Pháp thuật tìm được nó rồi."

"Nhưng mà nó đâu có c·hết! Nó vẫn khỏe re, vậy ý anh muốn nói gì?"

"Molly, anh đã nói với em rồi đó, Sirius Black là đồ điên. Và mặc dù hắn điên, hắn vẫn đủ khôn ngoan để trốn thoát khỏi nhà ngục Azkaban - một chuyện tưởng như không thể nào xảy ra được. Đã ba tuần lễ trôi qua rồi mà không ai thấy được một cọng tóc của hắn. Anh chẳng hơi đâu mà nghe những điều ông Fudge lải nhải với Nhật báo Tiên tri. Chuyện bắt được Sirius Black coi bộ còn xa vời hơn chuyện phát minh ra cây đũa phép tự đọc thần chú. Điều duy nhất mà bây giờ chúng ta biết chắc được là Sirius Black đang theo đuổi..."

"Nhưng Harry ở trường Hogwarts thì được an toàn tuyệt đối."

"Chúng ta đã tưởng ngục Azkaban là an toàn tuyệt đối. Nhưng nếu Sirius Black có thể phá được ngục Azkaban thì hắn cũng có thể đột nhập Hogwarts."

"Nhưng đâu có ai thực sự biết chắc là Sirius Black đang theo đuổi Harry…"

"Molly, anh phải nói với em bao nhiêu lần em mới chịu hiểu hả? Người ta không tường thuật điều đó trên báo là vì ông Fudge muốn điều đó được giữ kín. Nhưng ngay cái đêm mà Black vượt ngục, ông Fudge đã đến ngay nhà tù Azkaban. Cai tù đã báo cáo với ông Fudge là vào những ngày trước đó Black thường nói lảm nhảm trong lúc mê ngủ. Luôn luôn là những lời mớ giống nhau:

"Nó ở trường Hogwarts... Nó ở trường Hogwarts!" Molly, em nhớ cho, thằng Black bị loạn trí mà, nó chỉ muốn cho Harry c·hết. Nếu em hỏi anh thì anh nói à nghe, hắn tin rằng g·iết được Harry thì sẽ giúp cho Kẻ mà ai cũng biết là ai đấy trở lại nắm quyền lực. Sirius Black đã bị mất tất cả vào cái đêm mà Harry làm tiêu tán sức mạnh của Kẻ mà ai cũng biết là ai đấy. Nó đã ngậm mối căm hờn ấy trong cũi sắt nhà ngục Azkaban suốt mười hai năm qua…"

"Thôi, anh Arthur à, anh thấy cái gì đúng thì anh cứ làm. Nhưng anh quên mất giáo sư Dumbledore rồi sao? Em không tin là có cái gì có thể làm hại Harry ở Hogwarts một khi cụ Dumbledore còn là Hiệu trưởng của trường. Em chắc là cụ Dumbledore biết hết tất cả chuyện này."

"Dĩ nhiên là cụ biết. Bọn anh đã phải xin phép cụ để cho các cai ngục Azkaban đặt trạm thá·m s·át xung quanh lối ra vào trường Hogwarts. Cụ chẳng vui lòng chút nào về chuyện đó, nhưng cũng phải đồng ý."

"Không vui à? Sao cụ lại không vui khi mà các cai ngục đến đó để bắt Black?"

Giọng ông Weasley nặng nề:

"Cụ Dumbledore không ưa mấy tay cai ngục Azkaban. Anh cũng không ưa, nếu phải dây dưa với bọn họ... nhưng khi phải đối phó với một phù thủy điên rồ nguy hiểm như Sirius Black thì mình cũng phái liên kết với những lực lượng mà bình thường nếu tránh được thì tốt."

"Nếu họ cứu được Harry..."

"... thì anh không bao giờ nói lời gì chống đối họ nữa."

Giọng ông Weasley nghe ra chiều mệt mỏi:

"Khuya rồi, Molly à, chúng ta lên phòng ngủ thôi…"