Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bánh Xe Vận Mệnh Tại Hogwarts

Chương 13: Crookshanks cùng Scabbers




Chương 13: Crookshanks cùng Scabbers

Sau khi đã cùng nhau quây quần ăn bữa trưa ấm cúng cùng với gia đình Weasley, mấy đứa nhóc tụi nó cũng có thời gian mà ngồi lại với nhau để mà chia sẻ những cuộc phiêu lưu trong hè của riêng từng người.

Hermione hỏi lại Harry bằng một giọng hết sức nghiêm túc:

"Có thực bồ đã thổi phồng căng bà cô của bồ không, Harry?"

Harry cố gắng phân bua:

"Mình không cố ý làm vậy. Mình chỉ... mất tự chủ mà thôi."

Ron phá ra cười, nhưng Hermione đanh giọng lại:

"Chẳng có gì đáng cười đâu, Ron à. Thiệt tình mà nói, mình ngạc nhiên là Harry đã không bị đuổi học."

Harry nhìn nhận điều đó:

"Mình cũng thấy vậy. Đừng nói chuyện đuổi học, mình còn tưởng là mình sắp b·ị b·ắt nữa kia!"

Nhìn Ron thăm dò, Harry hỏi:

"Ba của bạn có biết tại sao ông Fudge vẫn để mình tự do không? Mình với Tristan đã nói chuyện này với nhau nhiều lần nhưng vẫn không tìm được đáp án."

Ron vẫn cười khúc khích,nhìn qua Tristan rồi quay lại nhìn Harry rồi nhún vai đáp:

"Có thể là nhờ chính tên tuổi của bồ - Harry Potter lừng danh, đại khái vậy. Chứ mình mà thổi phồng căng bà cô của mình lên thì thật là không dám tưởng tượng coi Bộ Pháp thuật sẽ làm gì mình. Nhưng mà, nói ấy bồ biết, trước khi họ định làm gì thì họ phải đào mình lên cái đã, bởi vì chắc chắn là má đã bóp mũi mình c·hết trước rồi. Dù sao thì tối nay bồ cứ hỏi thử ba mình xem."

Tristan cười khúc khích mà nói: "Mình hoàn toàn không nghi ngờ điều đó đâu Ron. Cô Molly sẽ làm điều đó cho mà xem."

Thế là cả bọn đều cười phá lên trước câu xác nhận của Tristan.

Sau khi đã cười to một lúc, Ron mới rút ra từ túi xách ra một hộp dài và mở ra:

"Mấy cậu coi nè!Đũa phép mới toanh, đồ gin nhé! Dài ba tấc mốt, làm bằng gỗ liễu có chứa một cái lông đuôi Bạch kỳ mã."

"Tuyệt cú mèo! Chúc mừng cậu!"

Tiếp đó cả bọn trao đổi với nhau về năm học sắp tới của mình. Cả Ron và Harry đều vô cùng ngạc nhiên khi biết được Hermione đã đăng ký toàn bộ các môn cho năm học sắp tới.

Ron vừa đảo mắt qua phía Harry, vừa hỏi Hermione:

"Bồ cần gì học môn Muggle-học chứ? Bồ dư sức biết mọi chuyện về dân Muggle ấy."

Hermione đáp một cách hăng hái:

"Nhưng nghiên cứu họ từ quan điểm phù thuỷ thì hấp dẫn lắm chứ!"



Trong khi Ron cười khẩy, thì Harry hỏi:

"Chứ bộ bồ không định ăn hay ngủ gì hết suốt niên học này sao, Hermione?"

Tristan phản bác:

"Lo gì Harry, giáo sư McGonagall không phản đối điều đó chứng tỏ điều này hoàn toàn có thể thực hiện được. Có thể năm sau mình cũng sẽ làm y như vậy."

Harry lắc lắc đầu mà nói:

"Thật không thể nào hiểu được bọn học bá các cậu nghĩ gì trong đầu!"

Tristan mặc kệ sự châm chọc của thằng bạn, nó quay sang hỏi hỏi mọi người:

"Tụi mình đi đâu đó tản bộ để tiêu hoá bữa trưa đi."

"Đi cửa hàng thú cưng đi." Hermione vừa nói vừa kiểm tra lại ví tiền của mình."Mình vẫn còn 10 đồng Galleon. Đây là tiền ba má mình mừng sinh nhật của mình vào tháng chín tới. Ba má nói đưa trước mình để mình tùy ý chọn món quà sinh nhật vừa ý."

Ron nói, ra vẻ ngây thơ:

"Vậy đi mua một cuốn sách đẹp đi!"

Hermione vẫn giữ vẻ bình tĩnh:

"Không, mình thấy không nên. Mình thiệt tình muốn có một con cú. Ý mình nói là Harry thì có con Hedwig, còn Ron thì có con Errol… Chỉ có mình với Tristan là không có cú thôi."

Ron cải chính:

"Nhưng mình đâu có con cú nào đâu, con Errol là cú của gia đình. Mình chỉ có mỗi con Scabbers thôi."

Thằng bé móc con chuột mập ra khỏi túi áo, đặt con Scabbers đó lên cái bàn trước mặt tụi nó, nói thêm:

"Mình phải kiểm tra nó lại mới được. Coi bộ khí hậu Ai Cập không phù hợp với nó lắm."

Con Scabbers trông có vẻ ốm hơn bình thường một tý, và mấy sợi râu của nó bị quặp xuống thấy rõ.

Đã lâu rồi Tristan mới thấy lại được con chuột Scabbers của Ron và nó vẫn không thể nào thích được nó. Nó nói mỉa mai:

"Chắc là do nó thiếu vận động đó Ron. Cậu thử tập thể dục cho nó xem."

"Tập thể dục? Là sao? Mình không hiểu?" Ron nghi hoặc hỏi lại.

Tristan nhún vai mad trả lời:

"Thì cậu cứ mượn con cú Hedwig của Harry ấy. Vừa tập khả năng bắt chuột của nó, vừa giúp con chuột của cậu vận động đôi chút. Hay là Hermione mua một con mèo cũng được, cho cả hai tập thể dục một thể luôn."



"Cậu đừng có mà điên, Tristan. Harry, bồ đừng có nghe những gì mà Tristan nói. Bộ Scabbers chưa đủ đáng thương sao?" Ron theo bản năng bảo hộ mà ôm con chuột của mình vào ngực.

Harry cũng không thèm để ý mấy lời giỡn chơi của Tristan. Sau cả tuần ngụp lặn ở Hẻm Xéo, thằng bé đã biết rất rõ mọi ngóc ngách của Hẻm Xéo như thể nó là một thổ công của xứ này. Nó nói:

"Ở đằng kia có một tiệm bán sinh vật huyền bí kìa. Tụi mình tới đó thử coi có thể tân trang con Scabbers lại không, và kiếm cho Hermione một con cú luôn."

Ron dặn dò một lần nữa trước khi đứng dậy:

"Mấy bồ có mà nghe lời Tristan đó nha. Đừng có mà mua mèo hù dọa con Scabbers đáng thương của mình."

Mấy đứa tụi nó cùng nhau đứng dậy và theo sự chỉ dẫn của Harry để đến tiệm Magical Menagerie, nơi chuyên bán thú cưng cho các phù thủy nhỏ của Hogwarts.

Bên trong tiệm thiệt là chật chội. Mọi ly mọi tấc của các bức tường đều bị chật kín những cái lồng. Mấy con vật trong lồng, mạnh con nào con nấy gào thét, rên rỉ, gầm gừ, rít sủa, hót hú... khiến cái tiệm ồn ào hết chỗ nói, lại còn bốc mùi nữa chứ!

Ron bèn tiến lại gần quầy. Nó nói với mụ phù thủy:

"Con chuột này của cháu. Từ hồi cháu đem nó đi chơi Ai Cập về, lông nó hơi bị bay màu một chút."

Mụ phù thủy bảo:

"Liệng nó lên quầy coi!"

Mụ phù thuỷ bốc con Scabbers lên xem:

"Hừm, con chuột này mấy tuổi rồi?"

Ron đáp:

"Ai mà biết được! Nhưng chắc hơi già, hồi xưa nó là của anh cháu mà."

Mụ phù thủy xem xét con Scabbers kỹ lưỡng hơn:

"Nó có tài năng gì?"

"Ơ..."

Ron ú ớ. Sự thật là con Scabbers chưa từng trổ ra một ngón nghề cỏn con nào để gọi là tài năng cho đáng. Đôi mắt của mụ phù thủy săm soi từ cái tai trái bị tét của con Scabbers đến cái chân trước bị cụt một ngón, rồi tặc lưỡi rõ to:

"Chà, con vật này đã từng kinh qua gian khổ và thử thách gay go đây!"

Ron chống chế:

"Hồi anh Percy cho cháu thì nó đã thân tàn ma dại như vậy rồi mà."

Mụ phù thủy vẫn nói tiếp:



"Một con chuột tầm thường, thông thường, hay cỡ như con chuột vườn này thì không trông mong gì sống nổi quá ba năm, hoặc cỡ đó là cùng. Bây giờ nếu cháu muốn kiếm một con khác thọ hơn một chút, thì ắt là cháu sẽ phải khoái mấy con này..."

Mụ phù thủy chỉ mấy con chuột đen, lũ này lập tức tái lập trò chơi nhảy dây đuôi. Ron lầm bầm:

"Bọn khoe mẽ!"

Mụ phù thủy bèn thò tay xuống dưới quầy lấy ra một cái chai nhỏ màu đỏ, nói với Ron:

"Nếu cậu không muốn đổi chuột thì cậu có thể thử món thuốc Bổ Chuột này xem sao."

Ron nói:

"Được. Bao nhiêu ạ?"

Thằng bé chưa kịp nói xong thì một thứ gì đó màu vàng to tướng đáp ngay xuống đầu của nó từ cái chuồng ở ở trên tầng cao nhất mà gầm gầm gừ gừ với con chuột Scabbers. Đó là một con mèo có kích thước của một con cọp nhỏ. Bộ lông hung hung của nó quả thực vừa dày vừa xù, nhưng chân cẳng nó hơi bị vòng kiềng, và mặt nó hơi cục cằn, lại tẹt bẹt một cách kỳ cục, như thể con mèo này vừa mới đâm sầm mặt vô một bức tường gạch vậy.

Mụ phù thủy quát lên the thé:

"ĐỪNG! CROOKSHANKS, ĐỪNG!"

Nhưng con Scabbers đã kịp thời bắn vọt đi, y như một cục xà bông vuột khỏi đôi tay của mụ phù thủy, rớt xuống đất trên bốn chân chè bè ra của nó, và nhanh nhảu chạy thoát ra cửa.

Ron kêu:

"Scabbers!"

Nó chạy ra khỏi tiệm, rượt theo con chuột. Harry cũng chạy theo.

Chờ cho đến khi con Scabbers cùng với Ron và Harry hoàn toàn biến mất khỏi cửa hàng thú cưng thì con mèo lại bắt đầu xoay qua nhe răng múa vuốt với Tristan giống như thằng bé là thứ gì đó cực kỳ nguy hiểm đối với nó.

Trong khi Tristan không biết làm sao thì mặt mày Hermione sáng lên rạng rỡ:

"Bồ không thấy nó đẹp lộng lẫy sao, Tristan?"

Cô bé không ngần ngại mà ôm chầm lấy con mèo Crookshanks, lúc ban đầu thì con mèo vẫn còn 10 phần cảnh giác rất nhanh món liền chấp nhận Hermione mà dụi dụi đầu vào ngực cô bé như tìm kiếm sự che chở khỏi Tristan.

"Biết nói làm sao đây, con mèo này không phải là gu Hoàng Thượng của mình, mình thích mấy con mèo chân ngắn mới được công nhận chính thức mấy năm gần đây mà thôi. Với lại con mèo này hình như không được thích mình cho lắm." Tristan đưa ra lời nhận xét của mình mà tránh nói thật rằng con mèo này quá xấu đối với thằng bé.

"Mèo chân ngắn? Giống mèo đã hiện giờ còn mới lắm cho nên tương đối hiếm thấy, cậu không dễ gì kiếm được bọn nó đâu." Hermione nói trong khi vuốt ve con mèo trong lòng ngực của mình.

Tristan gật gù mà nói: "Mình cũng biết điều đó mà!"

"Nếu cậu muốn thì tôi có thể kiếm cho cậu một con." Mụ phù thủy ngay lập tức chào hàng.

"Không cần thiết đâu ạ. Hiện giờ thì cháu không có hứng thú với việc nuôi thú cưng." Tristan lễ phép mà chối từ.

Đột nhiên Hermione lên tiếng:

"Được rồi, mình quyết định mua con mèo này!"