Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bánh Xe Vận Mệnh Tại Hogwarts

Chương 12: Mua sắm (2)




Chương 12: Mua sắm (2)

Sau khi đã rời khỏi tiệm sách "Flourish and Blotts,' cả hai đứa tụi nó đều xách theo mớ sách vở lỉnh kỉnh của mình tiến tới mục tiêu tiếp theo của cả hai trong ngày hôm nay là tiệm thảo dược để bổ sung kho nguyên vật liệu cho môn học độc dược. Nhất là sau vụ chế thuốc đa dịch năm ngoái, tụi nó đã xài gần cạn mấy cái nguyên liệu thường dùng mất rồi.

Và sau đó chính là tiệm trang phục của phu nhân Malkin. Chúng nó đang trong độ tuổi nhổ giò cho nên mấy bộ đồng phục học sinh phù thủy của tụi nó đều đã không còn vừa người nữa rồi.

Cũng may mà năm ngoái Tristan đã chọn bộ đồng phục rộng rãi hơn một chút nên còn du di được, nhưng mà Harry thì khác, bộ đồng phục của nó thì đã giật trên mắt cá chân cả tất, cho nên không thể nào không mua vài bộ mới được.

Sau khi Tristan đồng thời mua một cái găng tay bảo hộ bằng da rồng mới cùng với một cái khẩu trang phòng độc dành cho môn độc dược của giáo sư Snape. Cả hai rời khỏi tiệm "Trang phục cho mọi dịp của phu nhân Malkin" thì tụi nó phát hiện ra một đám đông đang bu lại trước cửa tiệm "Trang thiết bị Quidditch Chất lượng cao".

Và hiển nhiên, với tính tò mò sẵn có của nhà Gryffindor, cả Tristan và Harry đều không kiềm lại được mà chen lấn vô đám đông để xem thiên hạ đang xem thứ gì.

Đúng như theo tên gọi của mình, đây là một cửa hàng chuyên bán chổi bay và một mớ thứ liên quan đến Quidditch, điều này làm cho Tristan có hơi thất vọng một chút nhưng mà rất nhanh nó liền phát hiện ra thằng bạn của mình bị hớp hồn bởi một chiếc chổi lộng lẫy được trưng bày trên một cái bục mới vừa được dựng lên giữa cửa hàng.

"Firebolt, cây chổi đua đại biểu cho công nghệ sản xuất chổi đua tân tiến nhất hiện nay! Cây chổi đua đậm đà tính nghệ thuật này hãnh diện về cái cần thon thả siêu đẹp bằng gỗ tần bì, được đánh bóng bằng nước xi sáng như kim cương và được cẩn bằng tay số đăng ký của riêng từng cây chổi. Mỗi một cây chổi được chọn lựa riêng từ từng nhánh cây bạch dương để làm đuôi chổi và được chuốt giũa để đạt tới sự hoàn hảo khí động học, khiến cho Tia Chớp có được sự thăng bằng không gì qua mặt được, và sự định vị chính xác nhứt. Tia Chớp có thể tăng tốc từ 0-150 dặm một giờ trong mười giây và có cài đặt một lá bùa thắng không đứt. Giá cả thương lượng khi đặt mua."

Harry Potter tràn đầy hứng phấn mà đọc to tấm bảng treo cạnh cây chổi, mặt thằng bé gần như dán lên tủ trưng bày luôn vậy.

"Harry, cây Nimbus 2000 của cậu còn xài tốt chán mà! Câu đâu có nhu cầu để đổi chổi mới đâu." Tristan khuyên nhủ thằng bạn để tránh cho nó lãng phí một đống Galleon một cách vô ích.

"Nhưng mà Tristan, đây là Firebolt a, nhìn cái cán chổi sáng bóng như kim cương kia a, nhìn mấy cọng đuôi chổi được chải chuốt hoàn hảo kia a, đây chính là cây chổi nhanh nhất thế giới hiện tại a!"

"Đúng vậy, Harry, nhưng nó đồng dạng là cây chổi mát nhất thế giới a!"

Harry gật đầu đồng ý với điều đó, nó không muốn nghĩ xem cây chổi Tia Chớp đó trị giá bao nhiêu đồng vàng. Trong đời nó chưa từng ham muốn điều gì tha thiết đến như thế. Nhưng nó cũng nhớ là nó chưa từng thua trận Quidditch nào khi chơi trên cán chổi Nimbus 2000 của mình. Vậy thì mắc gì phải dốc hết vàng trong kho bạc của nó để mua cây Tia Chớp, trong khi nó đã có một cây Nimbus 2000 xịn vô cùng?

Tuy là như vậy nhưng mà Tristan vẫn phải dùng hết sức chín trâu hai hổ của mình để lôi kéo Harry ra khỏi cái bệ trưng bày kia. Nếu mà nó không làm như vậy thì chắc chắn là ngày mua sắm của cả hai đứa sẽ đi tong bởi vì Harry sẽ trồng cây si cả ngày tại chỗ này, ngây ngốc mà nhìn chằm chằm vào cây chổi Firebolt đang được trưng bày trong tủ kính kia cả ngày trời, Tristan quá hiểu niềm đam mê với bay lượn và Quidditch của Harry mà.

"Đi nào Harry! Đừng có ngoái lại nhìn nữa mà! Ra tiệm Florean Fortescue mà ăn kem với mình đi. Mình thèm ăn kem vani lắm rồi."

Dưới sự nỗ lực của Tristan, rốt cuộc thì tụi nó cũng có thể ngồi xuống, chủ cửa tiệm niềm nở đón tiếp cả hai đứa tụi nó và mang kem vani và kem trái cây lên như một thói quen. Tuy kem vani ở đây không ngon bằng ly kem chất lượng cao mà hệ thống đã cung cấp nhưng mà có còn hơn không, cũng đủ giải tỏa cơn thèm đồ ngọt của thằng bé.

Lúc này thì ngày tựu trường cũng đã cận kề cho nên nhìn quanh khắp Hẻm Xéo thì đâu đâu cũng thấy mấy đứa học sinh của Hogwarts mua sắm trang thiết bị học tập dành cho năm học mới. Cả Tristan và Harry đều phải liên tục chào hỏi mấy người bạn cùng lớp của mình khi vô tình bắt gặp.

Đột nhiên! Khi cả hai đứa tụi nó vừa mới bước chân vào quán Cái Vạc Lủng để dùng bữa trưa được phục vụ tại đây thì chúng nó liền bị một người phụ nữ thấp bé ôm chầm vào ngực.

"Tristan! Harry! Gặp lại hai cháu bác mừng quá đi mất!"

"Cô Molly (Bác Weasley)!"

Tụi nó nhìn thấy cả gia đình Weasley bơ phờ mệt mỏi chui ra từ bên trong lò sưởi trong tường. Tất cả mọi người đều đã kiệt sức sau chuyến du lịch dài ngày ở Ai Cập. Mấy bộ quần áo và phục sức pha trộn giữa áo chùng phù thuỷ và trang sức Ai Cập của họ thì còn dính đầy bụi bặm và cát của sa mạc Sahara.

Trong khi dượng Arthur đi đặt vài phòng trống cho cả nhà ở quầy tiếp tân thì anh Percy lại tiếp cận tụi nó mà bắt tay trang trọng như lần đầu gặp mặt. Dù là đang trong trang phục thường ngày nhưng Tristan vẫn thấy được huy hiệu Thủ Lĩnh Nam Sinh sáng choang trên ngực của anh ấy.

Và hiển nhiên cặp anh em sinh đôi Fred và George cũng không thể nào bỏ qua cơ hội giỡn chơi này, bọn họ không thể nào để cho Percy nói lâu lắm, cả hai nhanh chóng gạt Percy ra một bên rồi bắt chước bộ dáng của anh ấy, trang trọng mà bắt tay hai đứa tụi nó như là bắt tay thị trưởng vậy, chọc cả hai đứa tụi nó ôm bụng cười ngặt nghẽo.

Bà Weasley liền ngay lập tức ngăn cản trò đùa này của hai anh em sinh đôi, hiển nhiên là bà cảm thấy kiêu ngạo khi Percy trở thành thủ lĩnh nam sinh thứ hai và cuối cùng trong nhà.

Cô bé Ginny thì cực kỳ bẽn lẽn khi chào hỏi hai đứa, cô bé dường như chưa bước ra khỏi bóng ma của năm học trước khi suýt tí nữa gây ra c·ái c·hết của người tình trong mộng và người bạn thanh mai trúc mã từ nhỏ của mình. Nhưng mà như vậy thì đã tốt hơn năm ngoái nhiều, không có ôm cái mặt đỏ đỏ bừng mà chạy biến đi mất.

Vài phút sau, bác Tom chủ quán rượu phục bữa trưa cho tất cả mọi người. Ai nấy đều vui sướng ăn bữa trưa và nói chuyện với nhau vô cùng rôm rả trên một chiếc bàn dài trong quán rượu.

Tiếp đó, cả gia đình Weasley thay nhau kể về chuyến du lịch của họ ở Ai Cập, ai cũng nuối tiếc là Tristan đã không chịu đi du lịch cùng bọn họ nhưng thằng bé chỉ cười trừ để đáp lại mà thôi. Tuy có chút nuối tiếc nhưng mà Tristan vẫn cho rằng mình không đi theo là vô cùng chính xác.

Mọi người nói chuyện với nhau một lúc thì gia đình Granger cũng chạy tới quán Cái Vạc Lủng. Bởi vì có chút chuyện cho nên ông bà Granger bàn giao cô con gái rượu của mình cho gia đình Weasley nhờ bọn họ chăm sóc cho đến ngày nhập học.