Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bánh Xe Vận Mệnh Tại Hogwarts

Chương 9: Gặp lại




Chương 9: Gặp lại

"Cháu đây rồi, Harry." Trước khi Harry kịp quay đầu lại nó đã nhận ra có một bàn tay đặt lên vai nó.

Bàn tay của ông Cornelius Fudge càng nắm chặt vai Harry hơn, và Harry thấy mình bị đẩy vào quán Cái Quán Lủng.

Một bóng người khòm nhom cầm một cái đèn lồng đi qua cánh cửa đằng sau quầy rượu. Đó là ông Tom, ông chủ khô quắt và sún răng của quán. Ông Tom nói:

"Thưa ông Bộ trưởng, ông đã tìm ra thằng bé! Ông có muốn dùng chi không? Rượu Brandy hay bia bơ?"

Ông Cornelius Fudge nói:

"Có lẽ một ấm trà là đủ rồi."

Ông bộ trưởng thoạt nhìn có chút mệt mỏi. Ổng cởi tấm áo khoác sọc của ông ra rồi vắt nó qua một bên. Ông kéo cho thẳng hai ống quần của bộ đồ xanh ve chai mà ông đang mặc, ngồi xuống một cái ghế dựa bên cạnh lò sưởi mà nói với nó:

"Ngồi xuống đi, Harry. "

Harry ngồi xuống, cảm thấy da gà da ngỗng nổi lên khắp cánh tay, bất chấp ngọn lửa vẫn đang sáng bập bùng. Nó đảo mắt nhìn quanh và vô cùng ngạc nhiên khi phát hiện thằng bạn Tristan đang ngồi trong một góc phòng mỉm cười với nó.

"Tristan?" Harry kêu lên một cách đầy ngạc nhiên khiến cho ông bộ trưởng chú ý. Ông ta xoay qua hỏi nó:

"Cậu ta là bạn của cháu à?"

"Đúng vậy!" Harry gật đầu mà nói: "Tristan là bạn của cháu ở Hogwarts. Tuy cậu ấy nhập học trễ hơn bọn cháu một năm nhưng lại giúp đỡ cháu rất nhiều."

"Ta nhớ ra rồi!" ngài bộ trưởng gật nhẹ đầu mà nói: " Ra là cậu Prewett. Ta nhớ là cậu ta đã ở cùng cháu bên trong phòng chứa bí mật vài tháng trước đúng chứ?"

Harry liền xác nhận: "Đúng vậy, thưa ngài bộ trưởng."



Ông Tom chủ quán lại tái xuất hiện, đeo một tấm tạp dề bên ngoài cái áo ngủ, tay bưng một khay trà và bánh xốp. Ông đặt cái khay trên bàn, giữa Harry và ông Cornelius Fudge, rồi ông ta rời đi, nhường lại không gian riêng tư cho hai người nói chuyện.

Ông Cornelius Fudge rót trà vào tách và nói:

"Vậy đó, Harry. Cậu làm cho tất cả chúng tôi lo sốt vó lên; tôi không ngại gì mà nói với cậu điều này. Cậu chạy trốn khỏi nhà dì dượng cậu như vậy đó! Tôi bắt đầu lo là... nhưng mà thôi, cậu đã an toàn, đó mới là điều quan trọng."

Ông Cornelius Fudge trét bơ lên một miếng bánh xốp ình, và đẩy cái dĩa về phía Harry:

"Ăn đi, Harry. Trông cậu đờ đẫn cả người rồi. Bây giờ thì thế này... Cậu sẽ vui mừng mà nghe tin này: chúng tôi đã giải quyết xong t·ai n·ạn không may đã làm trương phình cô Marge Dursley. Hai chuyên viên của bộ phận Vãn hồi Tai nạn Pháp thuật đã được đặc phái đến đường Privet Drive cách đây vài tiếng đồng hồ. Cô Marge đã được châm xì hơi và điều chỉnh lại trí nhớ. Cô sẽ không nhớ gì hết về t·ai n·ạn vừa xảy ra. Vậy đó, và không có di hại gì cả."

Ông Cornelius Fudge mỉm cười với Harry, miệng ông ghé sát miệng cái tách trà. Trông ông giống như một ông bác đang thăm dò thằng cháu trai mà ông yêu thích. Harry không thể nào tin được vào tai mình. Nó há miệng định nói, nhưng lại không nghĩ ra điều gì để nói, nên ngậm miệng lại.

Ông Cornelius Fudge bèn nói:

"À, chắc là cháu đang lo lắng về phản ứng của dì và dượng của cháu hả? Thế này, tôi không chối là họ cực kỳ tức giận, Harry à, nhưng họ đã được chuẩn bị để vẫn tiếp nhận cháu trở về vào mùa hè tới, miễn là cháu ở lại trường Hogwarts vào kỳ lễ Giáng sinh và lễ Phục sinh."

Harry đằng hắng lấy giọng:

"Cháu luôn luôn ở lại trường Hogwarts vào kỳ lễ Giáng sinh và lễ Phục sinh. Và cháu không bao giờ muốn trở lại Privet Drive."

Ông Cornelius Fudge vội nói với giọng lo lắng:

"Thôi, thôi, tôi bảo đảm là cậu sẽ có cảm giác khác, một khi cậu đã bình tĩnh lại. Nói cho cùng, đó là gia đình của cháu, và tôi chắc chắn là mọi người trong gia đình yêu mến lẫn nhau... ờ... từ tận đáy lòng."

Harry không bận tâm lắm đến chuyện gia đánh chánh suy nghĩ của ông Cornelius Fudge, nó

đang lo lắng chờ đợi nghe cái điều sắp xảy ra cho nó đây.



"Thành ra tất cả vấn đề còn lại là quyết định xem cháu sẽ ở đâu trong hai tuần lễ còn lại của mùa hè này."

Harry lo lắng hỏi:

"Cháu có thể ở nhà của Tristan được không ạ? Cháu đã ghé thăm nhà cậu ấy rất nhiều lần vào năm ngoái."

"Đó cũng là một sự lựa chọn không tồi." Ông Cornelius Fudge lại trét bơ lên miếng bánh xốp thứ nhì: " Tuy nhiên ta sợ rằng lần này cậu ta không thể giúp được cháu điều gì, nhất là từ người kia… Trên thực tế là ta đề nghị cháu thuê một phòng ở quán Cái Vạc Lủng này và ở lại đây cho đến khi kỳ nghỉ hè kết thúc."

Harry buột miệng:

"Khoan đã, còn h·ình p·hạt của cháu thì sao?"

Ông Cornelius Fudge chớp mắt:

"Hình phạt gì?"

Harry đau khổ nói:

"Cháu đã vi phạm luật - Đạo luật Giới hạn Phù thủy Vị thành niên!"

"Ôi, con trai của ta ơi, chúng ta đâu nỡ trừng phạt con vì một chuyện cỏn con như thế."

Ông Cornelius Fudge kêu lên, tay vung vẩy miếng bánh xốp một cách nôn nóng:

"Đó chỉ là một t·ai n·ạn. Chúng tôi không tống giam người ta vô ngục Azkaban vì tội thổi phù to một bà cô bao giờ."

Nhưng điều này không giải tỏa được nỗi ám ảnh của Harry về vụ lôi thôi trong quá khứ của nó với Bộ Pháp thuật. Nó cau mày, nói:



"Năm ngoái, cháu nhận được một lời cảnh cáo chính thức chỉ vì một con gia tinh làm bể cái bánh kem trong nhà của dì dượng cháu! Bộ Pháp thuật nói là cháu sẽ bị đuổi khỏi trường Hogwarts nếu còn để xảy ra phép thuật gì nữa trong ngôi nhà đó."

Không lẽ đôi mắt của Harry đánh lừa nó, chứ rõ ràng nó thấy ông Bộ trưởng Pháp thuật bỗng nhiên đâm lúng túng hết sức:

"Tình thế đã thay đổi, Harry à... Chúng ta nên lưu tâm tới... trong không khí hiện nay... mà chắc chắn là cháu đâu có muốn bị đuổi hả?"

"Dĩ nhiên là không ạ."

Harry nói ngay. Và ông Cornelius Fudge cười vui vẻ:

"Vậy thì, làm cho om xòm nhặng xị lên mà làm gì? Thôi, ăn một cái bánh xốp đi Harry, trong khi tôi đi dàn xếp với Tom một căn phòng trọ cho cháu."

"Liệu vụ Black có tìm ra không bác?" Harry buột miệng hỏi.

Ngón tay của ông Cornelius Fudge trượt khỏi cái nút bạc trên chiếc áo khoác mà ông đang gài.

"Cái gì cơ? Thì ra, cháu đã biết tin. Chà, không, chưa, nhưng chỉ là vấn đề thời gian thôi. Những người gác ngục Azkaban chưa bao giờ thất bại trong việc truy lùng kẻ đào tẩu... Mà họ lúc này đang giận điên lên, tôi chưa từng thấy họ giận như thế bao giờ."

Ông khẽ nhún vai.

"Thôi, tạm biệt nhé."

Ông Cornelius Fudge sải bước ra khỏi căn phòng khách nhỏ, Harry ngồi tại chỗ trố mắt nhìn theo. Có một chuyện gì đó cực kỳ kỳ cục đang diễn ra. Ông Cornelius Fudge đứng chờ nó ở trước cửa quán Cái Vạc Lủng để làm gì nếu không phải để trừng phạt nó vì những điều nó đã làm? Và bây giờ Harry bắt đầu nghĩ là khi đích thân ông Bộ trưởng Pháp thuật phải xử lý những vấn đề pháp thuật vị thành niên thì nhất định không phải là chuyện bình thường lắm.

Nhưng mà dù sao đi nữa thì nó cũng mừng là mọi chuyện kết thúc tại đây mà không có bị bất cứ h·ình p·hạt gì cả. Thằng bé nhanh chóng bưng dĩa bánh xốp của mình mà chạy đến bàn của Tristan mà ngồi xuống:

"Tristan! Mừng quá! Mình cứ nghĩ là sẽ không gặp lại được cậu nữa chứ?"

"Không phải là tụi mình đã gặp lại nhau sao? Được rồi, Harry, có thật là cậu không có thổi căn phồng bà cô của mình không vậy?"

Harry cố gắng phân bua:

"Mình không cố ý làm vậy. Mình chỉ... mất tự chủ mà thôi."