Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bánh Xe Vận Mệnh Tại Hogwarts

Chương 10: Đêm đó




Chương 10: Đêm đó

Tristan và Harry tám chuyện với nhau một hồi lâu trước khi bác chủ quán rượu Tom đến và nói:

"Phòng mười một đang trống, Harry à. Tôi nghĩ cậu sẽ ở đây thoải mái thôi. Chỉ có một điều mà ngài bộ trưởng nhờ tôi chuyển lời cho cậu, chắc là cậu cũng hiểu phải không? Ngài ấy không muốn cậu đi lang thang trong thành phố Luân Đôn của dân Muggle, được chứ? Đi lại trong phạm vi Hẻm Xéo mà thôi. Và cậu phải trở về đây trước khi đêm xuống vào mỗi tối."

Harry nói chầm chậm:

"Dạ được, nhưng mà tại sao…"

Ông Tom nhún vai mà trả lời:

"Tôi cũng không biết tại sao. Nhưng mà ngài bộ trưởng không muốn lạc mất cậu một lần nữa. Mời cậu đi theo tôi, cậu Potter. Tôi đã đưa mọi thứ đồ đạc của cậu lên phòng rồi."

Tristan nói ngay:

"Bác Tom! Cháu có thể ngủ lại đây đêm nay với Harry không? Tụi cháu vẫn chưa tám đủ với nhau. Harry còn có nhiều chuyện để kể cháu nghe lắm."

"Được rồi, được rồi. Dù sao thì ngài bộ trưởng cũng đã chi trả tiền phòng cho cậu Potter rồi nên thêm một người vào đêm nay cũng không ảnh hưởng gì cả" Ông chủ quán rượu cười mà nói, "Toàn là khách quen cả mà. Cả hai đi theo tôi."



Tristan cùng với Harry đi theo ông Tom lên một cái cầu thang xinh đẹp bằng gỗ đến căn phòng có số mười một bằng đồng trên cánh cửa. Ông Tom mở khóa và đẩy cửa ra cho tụi nó bước vào. Bên trong phòng có một cái giường trông có vẻ êm ái, một số bàn ghế bằng gỗ sồi được đánh bóng láng e, và một ngọn lửa đang bí bép reo vui trong lò sưởi. Và trên đầu tủ quần áo là:

"Hedwig!" Harry há hốc miệng.

Tristan trầm trồ khen ngợi: "Hedwig thông minh thật đó Harry."

Con cú lông trắng như tuyết chíp chíp mỏ và vỗ cánh bay sà vào cánh tay của Harry. Tuy vậy, Hedwig lại cảnh giác mà đề phòng Tristan khiến cho thằng bé thương tâm không thôi.

"Sao vậy Hedwig? Bộ cậu không nhớ Tristan à?" Harry lo lắng hỏi.

Con cú mèo tuyết của Harry nghi hoặc nhìn Tristan và đánh giá thằng bé, đôi mắt màu hổ phách của nó tràn ngập sự cảnh giác đối với Tristan tựa như đang đối mặt với một sinh vật gì đó vô cùng nguy hiểm. Cũng phải mất một lúc thì nó mới nhận ra người quen mà kêu lên vài tiếng thân mật.

Con Hedwig liền bay đến đậu vào vai Tristan, dụi dụi đầu vào mặt Tristan nhưng để nói lời xin lỗi.

Tristan vuốt ve bộ lông trắng như tuyết của con cú mèo mà nói: "Cuối cùng mày cũng nhận ra tao hồi hả? Thật là đau lòng quá đi."

Ông Tom cười hì hì:

"Cậu có một con cú thiệt là thông minh. Cậu vừa đến được năm phút là nó cũng bay đến. Cậu đừng có ngại gọi tôi nhé, cậu Potter, nếu cậu thấy cần bất cứ điều gì."



Ông cúi chào lần nữa rồi đi ra.

Harry ngồi yên trên giường một lúc lâu, nhìn Tristan vuốt ve con Hedwig một cách lơ đãng. Nó thật khó mà tin được nó chỉ vừa mới rời ngôi nhà trên đường Privet Drive cách đây vài tiếng đồng hồ. Và nó không bị đuổi học. Và từ hôm nay nó sẽ hưởng trọn hai tuần lễ hoàn toàn không bị gia đình Dursley h·ành h·ạ.

Thằng bé tận hưởng từng giây từng phút trước mắt này, nhưng khổ nỗi sự mệt mỏi về cả thể xác lẫn tinh thần đã đánh gục thằng bé. Nó quên khuấy cả chữ ngồi tám chuyện với Tristan, quên luôn cả chuyện tháo cặp mắt kính ra mà nhắm mắt lại ngủ luôn.

Sáng sớm ngày hôm sau, khi Harry Potter tỉnh dậy vì cảm thấy có gì đó nằng nặng đè lên người, thằng bé đã bị giật mình không nhẹ khi phát hiện có một người khác đang cùng nằm trên giường với mình, thậm chí còn gác tay gác chân lên người nó nữa kia. Và người đó không phải là ai xa lạ mà chính là Tristan của chúng ta.

"Tristan, Tristan, mau tỉnh dậy đi, sao cậu lại nằm đây? Với lại cậu nằm đè hết lên người mình rồi nè!" Harry Potter lắc lắc Tristan để đánh thức thằng bạn đang ngủ say như c·hết rồi của mình.

"Ứ ừ! 5 phút nữa, chỉ 5 phút nữa thôi mà, Harry! Mình còn ngủ chưa đủ giấc nữa!" Tristan nói bằng một giọng ngái ngủ, thằng bé xoay người qua một bên và tiếp tục ngủ nướng trên giường của Harry.

Nhưng mà Tristan hoàn toàn không có cách nào tiếp tục ngủ được nữa khi mà Harry Potter cứ ngó nó trừng trừng như vậy. Thật sự là quá mức xấu hổ đi.

"Aaaaaaa… " Sau một cái ngáp dài, Tristan cựa mình vươn vai mà ngồi dậy. Thằng bé vừa gãi gãi đầu của mình vừa nói: "Buổi sáng tốt lành, Harry."



"Buổi sáng tốt lành, Tristan." Harry đáp lại câu chào buổi sáng của cái Tristan tuy nhiên ánh mắt của nó vẫn đang nhìn chằm chằm và thằng bạn của mình.

Cảm nhận được ánh mắt dường như đang mổ xẻ cơ thể nó của Harry Potter, Tristan biết rằng nếu mà nó không giải thích cho nhanh thì sẽ có chuyện không hay xảy ra tại căn phòng này. Chỉ cần đọc được sự căng thẳng trong không khí là biết.

"Nghe nè Harry, không phải là mình muốn leo lên giường của cậu rồi gác tay gác chân lên người cậu cả đêm đâu. Tất cả tại vì đây là phòng đơn mà Harry chỉ có một cái giường mà thôi, ngay cả một cái ghế dài cũng không có nữa là. Mà mình thì không muốn nằm cả bên trên sàn nhà vừa cứng vừa lạnh này đâu. cho nên anh phải cậu hiểu mà… mình đành phải xài ké giường của cậu thôi. Cậu sẽ không trách mình đâu ha?"

Lời giải thích của Tristan dường như đã thuyết phục được Harry Potter cho nên mắt của thằng bé dịu đi hằng. Nó quơ tay chụp lấy cặp kính của mình và của Tristan rồi đưa cho thằng bạn mà nói:

"Được rồi, cho mình xin lỗi. Vừa nãy mình đã phản ứng hơi bị thái quá một chút. chỉ là mình không quen có người nằm bên cạnh trong khi ngủ mà thôi."

Tristan nhận lấy cặp đít chai của mình mà nói: " không sao đâu, trên thực tế đây là lỗi của mình mà. cháu không thích mình leo lên giường của cậu mà không xin phép thì tốt rồi. Với lại tư thế ngủ của mình cũng không có được tốt lắm."

Cứ như vậy, cả hai đều quên béng mất chuyện xấu hổ hồi nãy mà nói chuyện với nhau vô cùng khí thế trên giường. Chúng nó tám đủ mọi chuyện trên trời dưới đất từ những chuyện xảy ra tối hôm qua đến cả những chuyện xảy ra trong suốt mùa hè vừa rồi, từ mớ bài tập về nhà cho đến cả việc nói xấu và phàn nàn về các giáo sư.

Chúng nó nói chuyện lâu đến mức khi hai cái bụng đói cồn cào của chúng nó đồng loạt lên tiếng b·iểu t·ình thì mới chịu đánh răng rửa mặt rồi xuống dưới lâu rồi ăn sáng khi đã trưa trờ trưa trật.

Quán Cái Vạc Lủng lúc này đã đông khách hơn hẳn ngày hôm qua với những thực khách khác: những mụ phù thủy nhỏ nhắn vui tính ở miền quê ra chợ mua sắm đồ dùng trong ngày, những lão pháp sư trông rất ư đáng tôn kính tranh cãi nhau ỏm tỏi về bài báo mới nhứt trên tạp chí Biến Hoá Thời Nay; những chuyên viên Ngăn chiến ngông nghênh, những chú lùn nói chuyện khào khào, và có lần, một kẻ rất đáng ngờ trông giống như một mụ phù thuỷ cực kỳ xấu xí, trùm đầu kín mít bằng một cái khăn len, đã đến quán kêu một dĩa gan tươi.

Sau khi đã cùng nhau thưởng thức bữa sáng, Tristan đành phải nói lời tạm biệt với Harry:

"Bái bai, Harry. Mình phải về nhà đây. Ráng mà tận hưởng những tháng ngày hạnh phúc cuối cùng của kỳ nghỉ hè đi, và nhớ hoàn thành mớ bài tập hè nếu không giáo sư McGonagall sẽ cạo đầu cậu đó. Yên tâm đi, cậu không cô đơn đâu. Mình sẽ thường xuyên tới đây thăm cậu trong hai tuần này."

"Bái bai, Tristan. Cậu hứa với mình rồi đó nha. Nhớ đến đây chơi với mình đó."

"Mình hứa rồi mà!" Tristan nói trước khi biến mất trong ánh lửa màu xanh của bột Floo khi về nhà thông qua lò sưởi của quán.