Chương 8: Ngài bộ trưởng và Sirius Black
Phải mất một lúc thì Tristan mới có thể thoát khỏi thiên đường tuyệt đẹp về mùi vị mà ly kem đã thể hiện ra thông qua các giác quan cho thằng bé. Lần này Tristan thật lòng vô cùng hối tiếc mà xin lỗi hệ thống tuyệt vời của nó. Phần thưởng lần này hoàn toàn xứng đáng với thời gian mà nó đã bỏ ra.
Rất nhanh, Tristan lại một lần nữa bị kéo vào thiên đường của mùi vị.kia chỉ bằng mùi hương còn sót lại trong khoang mũi của thằng bé,
Nhưng mà Tristan rất nhanh bị kéo về thực tại khi lão bộ trưởng bộ pháp thuật Cornelius Fudge. Lão ta là thuộc tuýp người thoạt nhìn đều biết là một chính khách giàu kinh nghiệm với một thân hình thấp bé và mập mạp cùng với một mái tóc xám rối bời.
Từ khi lão bộ trưởng bước ra từ trong lò sưởi trong tường của quán Cái Vạc Lủng liền đi ra ngoài cửa một cách gấp gáp giống như là có hẹn trước vậy. Lão ta còn không thèm nhìn những người khách khác trong quán một cái.
“Một phần bánh bít tết và một ly bia bơ của cháu đây, cậu chủ nhỏ nhà Prewett.” Chủ quán rượu Tom phục vụ cho nó phần đồ ăn mà thằng bé đã yêu cầu từ trước.
Tristan lễ phép đáp lại:”Cảm ơn bác nhiều!”
“Không có chi!” Rồi lão chủ quán rượu liền bước ra ngoài cửa mà nói gì đó với ngài bộ trưởng bộ pháp thuật đáng kính của chúng ta. Hai người nói chuyện gì đó với nhau một lúc lâu rồi bác Tom liền gấp rút đi lên lầu không biết để làm gì.
Tristan vừa chậm rãi thưởng thức món bánh bít tết cùng với ly bia bơ của mình trong khi chờ thằng bạn, đương nhiên là nó chả có cái quái gì để lo lắng cho Harry Potter rồi, không kể đến người chống lưng cho Harry là thầy hiệu trưởng Dumbledore lúc này còn đang trên đỉnh cao quyền lực, chỉ mỗi danh tiếng của “Đứa bé còn sống” của Harry là đã quá đủ để bảo vệ cho Harry trong vụ thổi phồng bà cô này rồi.
Lão bộ trưởng bộ pháp thuật Cornelius Fudge đã bỏ trăm công nghìn việc của mình để tự mình đến đây là đã đủ hiểu rồi, nhất là khi vụ lùm xùm về chuyện vượt ngục của Sirius Black hiện nay đang chễm chệ trên trang nhất của tờ Nhật Báo Tiên Tri mấy tuần liên tiếp đã khiến đã khiến cho danh dự của bộ rơi xuống thẳng tắp trong mắt của giới phù thủy nước Anh.
Nếu mà ngày mai tờ Nhật Báo Tiên Tri mà đăng tin: “Đứa bé còn sống - Harry James Potter vừa mới b·ị b·ắt vào nhà tù phù thủy Alsaban bởi vì bơm phồng bà cô của mình!” thì vui phải biết. Lúc đó mà không có hàng tá thư sấm gửi về bộ thì mới là chuyện lạ. Có khi b·iểu t·ình và c·ướp ngục sẽ diễn ra luôn ấy chứ. Biết đâu được, nước Anh là nước dân chủ và tư bản chủ nghĩa mà. Không thấy tấm gương là nước Pháp ở ngay bên kia bờ eo biển sao? Biểu tình và đình công đã trở thành đặc sản luôn ấy chứ.
Tóm lại mà nói, Harry Potter chả có cái quái gì để mà Tristan lo lắng vào lúc này cả, cho nên nó chỉ việc tận hưởng bữa tối ngon lành của mình trong khi chờ thằng bạn của mình đến mà thôi.
—--------------------------------------------
Trái ngược hoàn toàn với Tristan có thể tận hưởng bữa ăn tối của mình trong yên bình, Harry lại bị nhồi nhét, va đập, quăng quật như một cục bột để làm bánh trong chuyến xe đò hiệp sĩ khi chiếc xe này lạng lách đánh võng trên khắp các khung đường của nước Anh. Một hung thần xa lộ đúng nghĩa, thậm chí chạy lấn lên cả lề đường, nhưng may mà nó không đụng trúng cái gì hết. Những cột đèn đường, hộp thư, rào chắn, thùng rác... chỉ việc nhảy ra khỏi chỗ để tránh đường mỗi khi chiếc xe trờ tới. Rồi khi chiếc xe chạy qua, chúng lại nhảy trở về vị trí cũ.
Thằng bé cứ bồn chồn trong suốt chuyến đi, chẳng hề nghỉ ngơi được miếng gì cả, một phần nhỏ là vì trải nghiệm tệ hại trên chuyến xe mà cứ nổ đùng đùng và mỗi lần phóng một cái là nhảy qua hàng trăm dặm dài. Mà ở đây, bao tử nó cứ quặn lên mỗi khi nghĩ không biết điều gì sắp sửa xảy ra, và liệu ở nhà Dursley, dì dượng nó có xoay sở được cách nào để đem cô Marge xuống đất hay chưa.
Mọi chuyện càng tồi tệ hơn khi mà Stan đưa cho nó xem tờ Nhật Báo tiên tri có bức ảnh truy nã của Sirius Black.mà nói:
"Hắn ngó thấy ghê quá ha? Dạo gần đây toàn là tin tức của hắn thôi. Sirius Black có lẽ là tù nhân khét tiếng nhất xưa nay từng bị giam cầm trong nhà tù Azkaban.”
"Ổng đã g·iết tận mười ba người?" Harry nhỏ giọng nói khi trả tờ báo lại cho Stain.”Với chỉ một lời nguyền à?”
Stan nói:
"Ừ. Trước mắt các nhân chứng và trước mặt mọi người. Giữa ban ngày ban mặt. Một vụ chấn động."
Anh ta nói tiếp: “Black vốn là tay chân thân cận của Kẻ mà ai cũng biết là ai đấy.Người ta nói... Nhưng dù sao thì khi anh nhỏ Harry Potter thanh toán ân oán với Kẻ mà ai cũng biết là ai đấy.hì tất cả đám tay chân của hắn đều bị truy ra, phải không anh Ernie? Đa số bọn họ biết vậy là xong rồi, Kẻ mà ai cũng biết là ai đấy mà tiêu tùng rồi thì họ khôn hồn nên im hơi lặng tiếng. Nhưng tên Sirius Black này thì không. Tôi nghe nói hắn tưởng hắn sẽ là phó thủ lãnh một khi Kẻ mà ai cũng biết là ai đấy nắm quyền bá chủ.”
"Rồi, người ta dồn Black tới giữa đường đầy dân Muggle. Hắn đã rút ra cây đũa phép và làm nổ tung một nửa con đường, khiến một phù thủy bị toi mạng, và mười hai dân Muggle khác xui xẻo bị vạ lây. Dễ sợ há? Vậy mà chú mày có biết lúc đó Black làm gì không?"
Stan thì thào với Harry bằng giọng đầy kịch tính. :
"Làm gì?" Harry khẩn trương hỏi
"Cười to! Hắn chỉ đứng đó mà cười. Và khi nhân viên công lực của Bộ Pháp thuật đến hiện trường, hắn chỉ lặng lẽ đi theo họ như một thằng ngốc, vẫn cười như điên như khùng. Tại hắn điên mà. Nếu lúc hắn vô nhà ngục Azkaban mà hắn chưa điên, thì bây giờ hắn cũng phát điên được rồi. Tôi thà tự nó nổ tung mình còn hơn phải bước chân vô nhà ngục đó. Kể ra, hắn cũng đáng bị tống vô đó... vì những gì hắn đã làm... "
Stan thấp giọng nói, “Neville, em biết Azkaban đi. Trước nay chưa bao giờ có một vụ phá ngục nào ở Azkaban. Chịu c·hết, không hiểu nổi sao hắn làm được điều đó. Dễ sợ thiệt há. Thiệt tình anh không thể nào tưởng tượng nổi làm sao hắn lại có thể qua mặt được mấy tên cai ngục Azkaban!"
Với mớ kiến thức vừa mới tiếp thu được, Harry càng lo lắng hơn cho tương lai của nó. Thằng bé bất an mà gật đầu, tựa người vào cửa sổ của chuyến xe Hiệp sĩ với đầy những suy nghĩ đen tối về tương lai đang chờ đợi nó.
Kế tiếp, ai cũng không nói gì.
Chiếc xe đò Hiệp sĩ cứ xuyên suốt bóng đêm, làm dạt tán loạn ra khỏi lộ trình của nó những bụi cây, cột mốc, hộp thư, cây cối... Và Harry, với tâm trạng bồn chồn lo âu và khốn khổ, cứ nằm thao thức trên cái giường lót lông chim.
Cuối cùng chỉ còn Harry là hành khách duy nhứt trên xe. Stan vỗ tay hỏi:
"Bây giờ đến chú mày, Neville, chú mày muốn tới chỗ nào ở Luân Đôn?"
Harry đáp ngay:
"Hẻm Xéo."
Stan nói:
"Ngồi yên nha. Tới luôn bác tài!"
ĐÙNG!
Bác tài đạp thắng và chiếc xe trượt bánh thẳng tới trước một cái quán rượu nhỏ bề ngoài vô cùng nhếch nhác - quán Cái Vạc Lủng. Phía sau quán này có một cánh cổng huyền bí để vào Hẻm Xéo.
Harry nhảy xuống bậc tam cấp ở cửa xe, giúp Stan hạ cái rương của nó và cái chuồng của con Hedwig xuống lề đường.
Vào lúc này đây, một giọng nói vang lên từ phía sau thằng bé, nó phát ra từ cái cổng âm u của quán Cái Vạc Lủng.
"Cháu đây rồi, Harry."
-----------------------
8/3 vui vẻ nha mọi người, hy vọng mấy anh em hôm nay không bị viêm màng túi.