Chương 7: Quay về quán Cái Vạc Lủng
Trong tích tắc, Harry tự hỏi không lẽ mình bị mụ người đi vì té đau quá? Nhưng lúc đó nó nghe được một lời rao to từ một người lơ xe mặc đồng phục màu tía nhảy ra khỏi chiếc xe.
"Chào mừng quý khách đi xe đò Hiệp sĩ, vận chuyển khẩn cấp dành cho những phù thuỷ và pháp sư bị lâm vào thế kẹt. Chỉ cần giơ tay cầm đũa phép lên là chúng tôi có thể đưa quý khách đến bất cứ nơi nào quý khách muốn. Tên của tôi là Stan Shumpike, và tôi sẽ là lơ xe của chuyến xe đêm nay..."
Nhìn gần hơn, Harry nhận thấy Stan Shumpike chỉ lớn hơn nó vài tuổi, mười tám hay mười chín là cùng, có hai cái tai to vểnh ra và một cái mặt lấm chấm mụn cám. Stan bỏ thái độ lơ xe chuyên nghiệp, tò mò hỏi:
"Chú mày làm trò gì ở đây vậy?"
Harry đáp :"Té."
"Mày té làm chi vậy?" Stan cười khúc khích:
Harry hơi khó chịu: "Tôi đâu có cố ý té."
Stan lại hỏi:
"Chú mày ngó cái gì vậy?"
Harry chỉ tay mơ hồ vô cái khoảng không đó:
"Hồi nãy có một con rắn màu trắng cùng với một cái gì đen thui bự lắm, giống như một con chó... nhưng mà bự khủng kh·iếp lắm..."
Harry muốn hỏi xem Stan có thấy những gì mà nó vừa thấy hay không, nhưng khi mà thằng bé quay lại thì cả con chó đen và con rắn trắng kia đã hoàn toàn biến mất như chưa hề tồn tại vậy.
Stan đột ngột hỏi:
"Không có! Trên trán chú mày có cái gì vậy?"
Harry vuốt tóc mình xuống che phủ vết thẹo, cố đáp tỉnh bơ:
"Có gì đâu." Nó nghĩ nếu đây quả thật là Bộ Pháp thuật đang lùng kiếm nó thì nó cũng không nên tạo cho họ điều kiện tìm bắt nó một cách quá dễ dàng.
Stan vẫn cứ nằng nặc hỏi:
"Chú mày tên gì?"
"Neville Longbottom." Harry buột miệng nói ngay cái tên đầu tiên hiện ra trong trí nhớ của nó. Rồi thằng bé cố đánh trống lảng:
"Vậy ra chiếc xe này... Anh nói là nó có thể chạy đến bất cứ nơi đâu à?"
"Đúng vậy!" Stan nói với vẻ tự hào:
"Đến bất cứ đâu mà chú mày muốn, miễn sao nơi đó còn trên mặt đất. Xe đò không thể lặn xuống nước được."
"Này, có phải chú mày đã ngoắc xe xuống, phải không? Chính chú mày đã giơ đũa phép lên ngoắc xe hả?" Nhưng Stan lại tò mò nữa:
"Phải.” Harry nói ngay: “Anh cho hỏi, đi Luân Đôn tốn bao nhiêu tiền?"
"Mười một Sickl·es.” Stan đáp: ”Nhưng nếu trả mười ba thì được phục vụ socola, và với mười lăm Sickl·es thì có thêm chai nước nóng và bàn chải đánh răng có màu tùy chọn."
Nó lại cố gắng nhìn về hướng hồi nãy, và lần này nó thấy một đôi mắt mắt đỏ tươi như máu đang ngó chừng nó. Harry kêu lên và chỉ về hướng đó:
“Kia kìa, anh có thấy cặp mắt đỏ bừng kia không?”
Stan ngó ra và trả lời: “Có cái gì đâu? Chắc chú mày nhìn lầm rồi.”
Harry lại cắm đầu vô cái rương của nó lúi húi lục lọi, moi ra cái túi đựng tiền, trút ra mấy đồng cắc bằng bạc đưa cho Stan. Sau đó Stan và Harry cùng khiêng cái rương to tổ nái của nó lên bậc tam cấp của xe. Cái chuồng của Hedwig cũng được yên vị ngay ngắn trên nắp rương.
—-----------------------------------
“Nhiệm vụ chính tuyến: Cuộc đào tẩu của Harry Potter!.
Bánh xe luôn quay và cuộc sống luôn trong trạng thái thay đổi không ngừng. Nếu bạn đang trải qua một thời gian khó khăn, hãy yên tâm rằng nó sẽ trở nên tốt hơn từ đây. May mắn và vận may sẽ quay trở lại đúng lúc.
Sau một thời gian b·ị b·ạo h·ành, Harry Potter đã quyết định lần bỏ trốn đầu tiên, đây là một sự kiện đáng ghi nhớ, thỉnh túc chủ có mặt gần căn nhà số 4 đường Privet Drive trước giờ ăn tối ngày hôm nay, 6 tháng 8.
Quan sát cuộc đào tẩu của Harry Potter: 1/1
Chú ý: Thỉnh túc chủ chú ý đến những gì xảy ra xung quanh, vận mệnh luôn ẩn chứa bất ngờ ở phía trước.”
Phần thưởng: Một ly kem siêu siêu ngon từ đầu bếp chuyên về đồ ngọt của gia đình công tước Hall! ( món khoái khẩu của Will Auceptin)”
[Râu của Merlin! Ông đây cực cực khổ khổ cả đêm chỉ được một ly kem?] Tristan nhìn trân trân vào dòng chữ phần thưởng trên giao diện hệ thống, sau đó chán nản nói:
[C·hết tiệt! Đúng là không nên tin tưởng cái hệ thống dỏm này!]
Từ chỗ trốn của mình trên nhánh cây, Tristan đành phải buồn rầu mà ngó theo Harry bước lên chiếc xe đò Hiệp Sĩ rồi chiếc xe nhanh chóng chạy mất tiêu sau một tiếng “Đùng” vang dội với một tốc độ không tưởng.
Con chó đen to tổ bố kia đã biến mất từ khi nào không biết nhưng Tristan vẫn chờ một chút cho an toàn trước khi trở lại hình người. Nó nói nhỏ:
“Dobby, cậu có biết Harry đi đâu không?”
Con gia tinh xuất hiện và trả lời: “Thưa cậu, Prewett, Dobby không biết cậu Harry Potter đi đâu cả, nhưng hướng chiếc xe là về hướng London, thưa cậu.”
“London?” Tristan trầm ngâm: “ Chắc là Harry tính đến Hẻm Xéo thông qua quán Cái Vạc Lủng rồi, ngoài chỗ đó và nhà mình ra thì cậu ấy còn chỗ nào để đi đâu. Được rồi, Dobby, dẫn mình đến quán Cái Vạc Lủng đi.”
“Vâng thưa cậu!” Và sau một tiếp crack nhỏ, cả hai chủ tớ nhà Prewett đã xuất hiện ở cổng sau quán Cái Vạc Lủng, ngay trước lối vào của Hẻm Xéo. Dobby biến mất ngay sau đó trong khi Tristan tiến vào quán rượu:
Một bóng người khòm nhom cầm một cái đèn lồng đi qua cánh cửa đằng sau quầy rượu. Đó là ông Tom, ông chủ hói đầu và sún răng của quán. Ông Tom nói:
“À cậu chủ nhỏ của nhà Prewett, cháu làm gì ở đây vào giờ này?”
“Chào bác Tom. Cháu thèm món bánh bít tết ở đây cho một bữa tối tuyệt vời. Thêm một ly bia bơ nữa thì tuyệt, bác Tom nhỉ?” Tristan nở một nụ cười hồn nhiên nhất có thể của nó.
“Bia bơ? Vào giờ này?” Ông chủ quán rượu kinh ngạc hỏi lại:.
Tristan gật đầu lia lịa trong khi nói “Đúng vậy, bác Tom, mới 8 giờ thôi, còn sớm mà.”
“Được rồi, được rồi! Khách hàng là trên hết mà. Cháu kiếm chỗ mà ngồi xuống đi trong khi bác xuống bếp chuẩn bị bánh bít tết cho, tầm nửa tiếng là cùng.” Bác chủ quán rượu mỉm cười mà nói.
“Cảm ơn bác nhiều!” Tristan lựa chỗ ngồi ở một nơi tương đối kín đáo rồi mới nhìn xung quanh. Nó mới nhận ra là lúc này có hơi trễ thiệt, quán rượu Cái Vạc Lủng giờ vắng hoe, chỉ còn lèo tèo vài vị khách, và ai đấy đều không để ý đến thằng bé.
Nhân lúc không ai để ý, Tristan cũng nhận lấy phần thưởng từ nhiệm vụ vừa nãy của mình. Nó giả bộ moi ra từ tay áo một ly kem nhỏ nhưng thoạt nhìn vô cùng ngon lành và đẹp mắt, tựa như một tác phẩm nghệ thuật vậy.
Tristan đút thìa kem đầu tiên vào miệng của mình. Kết cấu và độ mịn của kem giống như không khí lỏng vậy. Trong khi mùi hương của nó thì hoàn toàn tuyệt vời. Mũi của Tristan ngập tràn mùi hương của mọi thứ mà nó từng mơ ước. Thằng bé gần như có thể nghe thấy tiếng tim mình đập trong khi mắt của nó sáng lên rực rỡ như đèn pin. Và hương vị... chà, giống như một thế giới hoàn toàn mới mở ra trước mặt thằng bé vậy.
Nó nhấp thêm một ngụm nữa, gần như miễn cưỡng, cố gắng tận hưởng từng khoảnh khắc của trải nghiệm. Đây thực sự là sự hoàn hảo.
Khi Tristan ăn nốt thìa cuối cùng, thằng bé đặt cái ly rỗng xuống và thở dài. Nó ngồi đó một lúc, ngẫm nghĩ, chỉ để chắc chắn rằng nó đã thực sự tận hưởng trải nghiệm này. Thằng bé mỉm cười, và nhắm mắt lại. Đây đúng là hương vị của thiên đường mà.
Tristan sẽ không bao giờ quên hương vị hay hương thơm của món kem vani hoàn hảo đó.