Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bánh Xe Vận Mệnh Tại Hogwarts

Chương 6: Cuộc đào tẩu của Harry Potter! (2)




Chương 6: Cuộc đào tẩu của Harry Potter! (2)

Harry đã lê bước qua nhiều con đường, cuối cùng gục xuống bên bức tường thấp ở đường Magnolia, thở hổn hển vì đã dốc sức kéo cái rương khổng lồ. Lửa giận vẫn còn đang tuôn trào trong người Harry bởi vì những lời xúc phạm của cô Marge với cha mẹ của nó, những người hùng thực sự đã hi sinh cả tính mạng của mình để bảo vệ đứa con vừa tròn một tuổi vào cái đêm định mệnh ấy. Cô ấy xứng đáng bị thổi phồng vì những lời ấy và nó hoàn toàn không hối hận vì đã làm điều đó.

Nhưng sau 10 phút ngồi một mình trên đường khuya vắng lặng tối đen, một cảm xúc mới xâm chiếm Harry, đó là: hoảng loạn. Nó thấy mình chưa từng rơi vào một tình thế gay go tồi tệ hơn thế này bao giờ. Nó đã gói ghém tất cả đồ vật của mình rời khỏi căn nhà của gia đình Dursley, và giờ đây nó đã bị mắc kẹt rồi, một thân một mình mà thôi, trong cái thế giới Muggle tối tăm, tuyệt nhiên không có chỗ nào để mà đi tới.

Và càng tuyệt vọng hơn nữa là vừa rồi nó đã làm một phép thuật nghiêm trọng, nghĩa là nó gần như chắc chắn sẽ bị đuổi khỏi trường Hogwarts. Nó đã vi phạm quá tệ Đạo luật Giới hạn Phù thuỷ Vị thành niên, và hiện giờ nó còn ngạc nhiên là vì sao đại diện Bộ Pháp thuật vẫn chưa nhào xuống bắt nó, ngay tại chỗ nó đang ngồi đây.

Vô số các câu hỏi xuất hiện ngổn ngang trong đầu của Harry: Chuyện gì rồi sẽ xảy ra cho nó đây? Nó có b·ị b·ắt không? Hay là nó chỉ đơn giản bị đặt ra ngoài vòng pháp luật trong thế giới Phù Thuỷ?

Rồi Harry nhớ đến những người bạn của mình, đầu tiên là Ron và Hermione. Harry biết chắc rằng dù nó có là t·ội p·hạm hay không thì Ron và Hermione vẫn sẵn sàng giúp đỡ nó vào lúc này. Nhưng hiện giờ cả hai cậu ấy đều đang ở nước ngoài, mà con Hedwig thì cũng đã được gửi đi rồi, Harry không còn phương tiện nào khác để liên lạc với bạn bè nó nữa.

Thằng bé cũng nhớ đến người bạn mới của nó vào năm ngoái: Tristan Prewett. Cậu ấy tuy cùng tuổi nhưng lại nhập học Hogwarts trễ hơn một năm so với nó.Một người bạn vô cùng tốt nhưng cũng tương đối lập dị cùng bí ẩn. Mới vài tháng trước đây thôi, cả hai đã cùng nhau đập tan âm mưu của Tom Riddle cùng với phòng chứa bí mật của Slytherin. Vậy mà cậu ấy lại không có gửi quà sinh nhật cho nó nữa chứ, thiệt là…

Nhưng mà Tristan lại là người duy nhất nó có thể tìm kiếm sự giúp đỡ trong trường hợp này.Harry nhìn xuống cây đũa phép mà nó vẫn còn nắm chặt trong tay. Nếu như nó bị đuổi học (trái tim nó lại đập dồn một cách nhức nhối) thì làm thêm một tý phép thuật nữa cũng không hại gì thêm đâu nhỉ?

Nó lại có tấm Áo khoác Tàng hình được thừa hưởng từ ba nó. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu nó phù phép làm cho cái rương nhẹ tựa chiếc lông, để cài được vô cán chổi thần, trùm tấm Áo khoác Tàng hình lên mình, và bay tới Luân Đôn? Lúc đó nó sẽ lấy ra hết tất cả số tiền vàng có được trong kho bạc của mình ở ngân hàng phù thuỷ Gringotts và…

Bắt đầu sống một cuộc đời của một người bị xã hội ruồng bỏ.

Đó là một viễn cảnh khủng kh·iếp, nhưng nó không thể cứ ngồi lì ở đây hoài. Thế nào rồi cũng sẽ có một ông cảnh sát Muggle đến và nó sẽ phải giải thích tại sao mà giữa đêm hôm khuya khoắt nó lại ở ngoài đường với một cái rương đầy những sách bùa chú cùng với một cây chổi.

Chần chừ một lúc, Harry nhận thấy rằng nó không còn thời gian để mà lãng phí nữa. Harry mở cái rương ra, dồn các thứ bên trong sang một bên để lục lọi tìm tấm Áo khoác Tàng hình. Nhưng chưa kịp tìm thấy thì nó đã thình lình bật đứng dậy, nhìn quanh quất một lần nữa.

Có một cảm giác nhột nhạt tức cười ở sau gáy Harry, khiến nó có cảm tưởng như đang bị ai đó quan sát. Nhưng đường phố hoàn toàn vắng lặng, không một tia sáng phát ra từ bất kỳ ngôi nhà to lớn vuông vức nào ở chung quanh.

Harry tiếp tục cúi xuống cái rương, nhưng lại bật thẳng dậy ngay tức thì một lần nữa, tay nắm chặt cây đũa phép. Nó không nghe thấy nhưng nó cảm nhận được: có ai đó, hay cái gì đó, đang đứng đâu đó ở cái khoảng hẹp giữa nhà để xe và dãy hàng rào ngay đằng sau lưng Harry. Không chỉ là một mà những hai ánh mắt đang dán chặt lên người nó.

Harry liếc mắt về phía con hẻm nhỏ tối đen cùng với cái cây gần đó. Giá mà cái đó nhúc nhích thì Harry mới có thể biết được rằng đó chỉ là một con mèo hoang hay lại chỉ là một cái gì khác.

Harry lẩm bẩm: "Lumos"

Một đốm sáng xuất hiện ở đầu cây đũa phép, làm cho Harry muốn lòa cả mắt. Nó giơ cây đũa phép lên cao quá đầu, và những bức tường tô đá rửa của ngôi nhà số Hai thình lình xẹt lửa. Cánh cửa nhà để xe ngời sáng và Harry nhìn thấy, rất rõ ràng, ngay giữa bức tường và nhà để xe là hình dáng lù lù của một cái gì đó vĩ đại, với những con mắt phát sáng chói lóa. Hình như đó là một con chó lớn màu đen thì phải.

Còn trên cái cây gần đó là một con rắn trắng toát đang lạnh lùng nhìn nó, cặp mắt đỏ như máu kia khiến cho Harry lạnh hết cả sống lưng. Kể từ khi đối mặt với con Basilisk mấy tháng trước đây là lần đầu tiên nó cảm thấy sợ hãi trước một con rắn nào khác.

“Không thể nào!” Harry lùi lại “ Chả lẽ đây là một sinh vật thần kỳ nguy hiểm như Basilisk hay sao?” Chân nó vấp phải cái rương và trượt té. Thằng bé cố gắng bảo trì thăng bằng nhưng vô dụng. Nó té mạnh, trúng vô ống máng xối.Cây đũa phép văng ra khi nó xoạc cánh tay chống đỡ lúc té xuống.

Đôi mắt của Harry dính chặt lấy con rắn nhỏ màu trắng bạc kia. Và kỳ lạ thay không biết là tại sao nó lại thấy con rắn đó dị thường quen thuộc, gương mặt lạnh băng của con rắn làm nó nhớ đến gương mặt của Tristan mỗi khi cậu ấy tập dợt bùa chú cùng với cả nhóm.

“Chắc chắn cú ngã làm mình hoa mắt rồi!” Harry lắc mạnh đầu của mình đồng thời lấy tay dụi dụi mắt, làm sao mà nó có thể thấy mặt của một con rắn giống với Tristan được cơ chứ? Nhưng mà nhìn kỹ lại thì hai gương mặt đó giống nhau thực sự a…

Harry duỗi thẳng tay để cái nguồn sáng từ đầu đũa phép của mình rọi sáng con rắn nhỏ một lần nữa,

Một tiếng "ĐÙNG" điếc tai nổ ra và Harry phải đưa hai tay bịt chặt mắt mình lại để tránh một luồng ánh sáng chói lọi thình lình bật ra. Cùng lúc, Harry la lên một tiếng, lộn mèo trên mặt đường.

Chỉ một giây sau đó, một luồng sáng đèn pha và một cặp bánh xe bành ki tô lăn sát tới và thắng rít lại, đúng ngay tại chỗ mà nó vừa nằm tức thì.

Harry ngóc đầu lên nhìn và thấy cặp bánh xe đó là của một chiếc xe buýt ba tầng, màu tía chói lọi, có vẻ như vừa từ trong không khí hiện ra. Trên tấm kiếng chắn gió của cái xe có mấy chữ vàng: Xe đò Hiệp sĩ.

"Chào mừng quý khách đi xe đò Hiệp sĩ, vận chuyển khẩn cấp dành cho những phù thuỷ và pháp sư bị lâm vào thế kẹt. Chỉ cần giơ tay cầm đũa phép lên là chúng tôi có thể đưa quý khách đến bất cứ nơi nào quý khách muốn. Tên của tôi là Stan Shumpike, và tôi sẽ là lơ xe của chuyến xe đêm nay..."

Trong tích tắc, Harry tự hỏi không lẽ mình bị mụ người đi vì té đau quá? Nhưng lúc đó nó nghe được một lời rao to từ một người lơ xe mặc đồng phục màu tía nhảy ra khỏi chiếc xe.