Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bánh Xe Vận Mệnh Tại Hogwarts

Chương 4: Animagus và sự nguy hiểm của nó




Chương 4: Animagus và sự nguy hiểm của nó

Biết nói làm sao đây, Tristan đã gặp phải một vấn đề nhức nhối khi cố gắng biến về hình người sau lần đầu tiên hoá thú bằng phép biến hình Animagus.

Thật ra thì vấn đề này cũng không có gì lớn, Tristan cũng không phải mắc kẹt trong hình dạng thú hoá hay là hình dạng nửa người nửa thú của mình mà là… (đỏ mặt).

Bởi vì đây là lần đầu tiên hoá thú của Tristan cho nên thằng bé không thể khống chế thuần thục phép thuật của mình như giáo sư McGonagall được. Cho nên… Cho nên… Xấu hổ quá đi mất… Khi trở về hình người… Tristan chỉ có thể mặc bộ “birthday suit” của anh ta. Và điều đau khổ nhất là cặp kính của Tristan đã bị vỡ tròng trong khi thằng bé lăn lộn biến hình.

Cũng may là ở đây chỉ có con gia tinh Dobby chân thành và tận tâm. Dobby nhanh chóng ôm bộ đồ của Tristan lại cho nó và giúp thằng bé mặc lại đồ của mình một cách tươm tất. Con gia tinh chu đáo đến mức sửa chữa tròng kính cho Tristan khi đưa lại cho nó.

“Cảm ơn cậu, Dobby.” Tristan nói một cách xấu hổ khi đeo lại cặp đít chai của mình.

Con gia tinh mỉm cười đáp lại trong khi giúp Tristan mặc quần áo. Cả hai không nói thêm bất cứ lời nào (chủ yếu là Tristan hiện đang quá mức xấu hổ để mà mở lời) trên đường trở về nhà.

Nhưng mà Tristan không biết rằng có một bất ngờ lớn đang chờ nó ngay trước cửa nhà…

_______________________

Tristan sững người khi thấy một con mèo mướp biến thành người phụ nữ khoảng chừng bảy mươi tuổi nhưng vẫn còn rất hoạt bát. Giáo sư McGonagall rất cao và mặc một bộ quần áo kẻ sọc màu ngọc lục bảo cùng với một chiếc mũ nhọn nghiêng sang một bên. Giáo sư trông vô cùng nghiêm nghị với hai tay chắp ở phía trước với một quyển sách nhỏ và đôi môi mím chặt

Và Tristan càng lo lắng hơn khi nó nhận ra rằng đó chính là quyển ≪Animagus, nhập môn và nâng cao≫ cái quyển sách mà nó dùng để nghiên cứu phép thuật Animagus. Thằng bé lắp ba lắp bắp:



“Giáo sư McGonagall, con…”

“Trò đã biết cô là một Animagus. Tại sao trò còn tỏ ra ngạc nhiên như vậy?” Giáo sư McGonagall nhìn từ trên cao xuống và nói bằng một giọng vô cùng nghiêm nghị với đôi môi mỏng dính, giáo sư thoạt nhìn vô cùng tức giận.

“Con chỉ… “

Nhưng mà Tristan chưa kịp hoàn thành câu trả lời của mình thì đã bị giáo sư McGonagall cắt ngang:

“Cô đã nghe Molly đã gửi thư nói cho tôi về những hành động kỳ lạ của trò trong một tháng người qua. Molly đã vô cùng lo lắng về trạng thái của trò cho nên hôm nay cô đã đến kiểm tra. Và cô đã tìm thấy quyển sách này trên bàn học của trò với rất nhiều ghi chú bên trong. Trò có gì để giải thích hay không?”

Tristan đảo mắt liên hồi, đầu óc nó lúc này đang hoạt động nhanh hết cỡ để tìm ra một lời giải thích cho thỏa đáng:

“Con chỉ… Con chỉ… tò mò mà thôi.“

“Tò mò? Trò cho rằng cô sẽ tin điều đó sau khi đã đọc từng ấy ghi chú của trò ư?” Giáo sư McGonagall nói bằng một giọng vô cùng nghiêm khắc.

Tristan lúc này đã không còn gì để nói ngoài việc cúi gằm mặt của mình xuống đất, dùng chân vẽ vòng tròn.



Giáo sư McGonagall đành phải thở dài, hiểu biết Tristan nhiều năm như vậy, giáo sư biết rằng ở sâu bên trong Tristan là một đứa vô cùng cứng đầu, khi thằng bé đã quyết định điều gì thì khó lòng mà thay đổi.

Giáo sư ra hiệu cho Tristan mở cửa vào nhà. Khi cả hai đã yên vị trong phòng khách, với chén trà Earl Grey nóng mà Dobby đã chuẩn bị cho hai người trước mặt. Lúc này giáo sư McGonagall mới nói bằng một giọng mềm mỏng hơn sau khi đã uống một ngụm trà:

“Như vậy, Tristan trò có thể cho cô biết trò biết bao nhiêu về Animagus?”

Với bao nhiêu công sức bỏ ra để nghiên cứu của nó về Animagus, Tristan tự tin mà trả lời:

“Animagus là từ để chỉ về một pháp sư hoặc phù thủy có thể tự do biến thành một loài động vật và biến trở lại mà không gặp bất cứ trở ngại nào. Phần lớn dùng cho tra xét hoặc là tránh né nguy hiểm, rất ít người sẽ cảnh giác với một con vật bình thường như chó, mèo, chim chóc......”

Giáo sư McGonagall im lặng lắng nghe Tristan trình bày về Animagus, bà gật đầu hài lòng với những gì mà Tristan đang nói. Tristan đã thể hiện rằng nó không chỉ nóng đầu lên mà đâm đầu tu tập Animagus mà đã nghiên cứu bài bản từ trước cùng với tìm đọc đại lượng tư liệu.

Chờ cho Tristan hoàn thành phần trình bày của mình, giáo sư McGonagall mới bổ sung:

“Rất tốt, cô đã thấy được trò đã bỏ ra rất nhiều công sức vào việc nghiên cứu thuật biến hình Animagus, nhưng mà trò còn bỏ sót vài điều như sau:

Đầu tiên, trò phải biết rằng phép biến hình Animagus là một phép thuật vô cùng nguy hiểm, nhất là trong lần biến hình đầu tiên, để hoàn thành nó trò không chỉ cần có thiên phú và nghị lực, may mắn là điều không thể thiếu khi tu tập phép thuật này, và tốt nhất nên có một vị phù thủy cao tay ấn giám hộ khi cần thiết.

Thứ hai là loài động vật trong phép biến hình Animagus thông thường đều là các con vật bình thường, nếu ráng cố gắng biến thành một loài sinh vật thần kỳ sẽ mang đến hậu quả không mong muốn.

Và cuối cùng, sau khi tu tập thành công phép biến hình Animagus, chúng ta phải thông báo với bộ pháp thuật. Từ đầu thế kỷ 20 đến nay, chỉ có 7 Animagus đã đăng ký với bộ pháp thuật, như vậy là đủ để biết rằng phép thuật này nguy hiểm đến nhường nào.



Đây là những phù thủy đã thất bại trong khi tu tập Animagus thất bại, cho đến nay chưa có ai tìm được cách chữa cho những vị phù thủy xấu số này.”

Đồng thời giáo sư McGonagall lấy ra một cuốn tập tranh nhỏ đưa cho Tristan, bên trong là những hình ảnh những người tu tập Animagus nhưng thất bại để cảnh cáo cho nó không được xằng bậy mà không biết rằng cậu học trò nhỏ của bà đã là một vị phi pháp Animagus.

Khi nhìn thấy những hình thù quái dị trong tập tranh mà giáo sư McGonagall đưa cho với đầy hình ảnh những hình thù quái dị của những người nữa người nửa thú với gương mặt cực kỳ thống khổ mà mồ hôi lạnh chảy không thôi. Lúc này nó mới biết là mình đã may mắn đến thế nào khi tu tập Animagus thành công mà không gặp bất cứ trở ngại nào trong khi nó đã vi phạm vào việc biến hình thành một loài sinh vật thần kỳ. Không, Thủy Ngân xà phải nói là một sinh vật thần thoại mới đúng, dù là con con đi chăng nữa.

Nhưng mà giáo sư McGonagall lại hiểu lầm là Tristan đã hiểu lời cảnh cáo của mình mà từ bỏ việc lén lút tu tập Animagus cho nên bà hài lòng mà gật đầu. Bà uống thêm một ngụm trà rồi mới nói:

“Tóm lại, từ đây về sau trò nếu có thắc mắc gì về phép biến hình Animagus có thể tùy thời tìm ta. Tuyệt đối không thể tò mò ma nếm thử biết chưa?”

“Vâng, thưa giáo sư McGonagall.” Tristan điên cuồng mà gật đầu,nhưng mà theo ý nghĩa hoàn toàn khác với những gì mà giáo sư McGonagall đang nghĩ. Nó đã không còn cần phải tu tập Animagus nữa bởi vì nó đã thành công không phải sao. Giờ đây thứ nó cần là nâng cao độ thuần thục mà thôi.

Khi nhận được lời xác nhận của Tristan, giáo sư McGonagall hài lòng gật đầu mà để lại chén trà của mình lên bàn. Cô nói trong khi đứng dậy:

“Như vậy, buổi thăm ngày hôm nay kết thúc tại đây. Chúng ta sẽ gặp lại vào tháng 9 tới khi bắc đầu năm học mới.”

Tristan cuống quýt đứng dậy để mà tiễn giáo sư McGonagall ra về, trước khi rời đi, giáo sư McGonagall còn dặn dò nó một lần nữa:

“Nhớ đừng có tự tiện tu tập Animagus biết chưa, có gì thì liên lạc với cô trước.”

“Vâng, thưa giáo sư ~” Tristan ngoan ngoãn trả lời trước khi giáo sư McGonagall biến thành một con mèo mướp và biến mất trước mặt nó. Tristan thở ra một hơi thật dài trước khi đóng cửa lại vì biết nó đã quá quan, dấu diếm được giáo sư của môn biến hình lần này.