Chương 3: Thần thoại sinh vật (giả)
Trong một cơn bão sét tại một khu rừng nọ, ở sâu bên trong một hang động tối tăm và yên tĩnh, không có ánh sáng mặt trời cũng như dấu chân của con người, một thằng bé đeo kính tóc đỏ đang dùng một bộ mặt vô cùng nghiêm túc dặn dò con gia tinh của mình:
“Dobby, làm ơn nhớ kỹ và làm theo những gì mình dặn nha, lát nữa đừng có hoảng loạn và làm điều gì dại dột biết chưa? Và cấm tiệt việc tự trừng phạt nghe không? Nếu mà mình có bị bản năng của động vật khống chế thì hãy mang mình đến gặp giáo sư Dumbledore hay giáo sư McGonagall nhờ sự giúp đỡ của bọn họ. Cậu biết bọn họ ở đâu mà.”
Dobby lo lắng nhìn về phía Tristan nhưng vẫn gật đầu mà nói: “Dobby đã hiểu rồi thưa cậu Prewett. Nếu cậu bị mất khống chế, Dobby sẽ mang cậu đến gặp giáo sư McGonagall và giáo sư Dumbledore để nhờ giúp đỡ. Dobby sẽ không ngăn cản mà làm hết sức để giúp đỡ cho cậu Prewett.”
Tuy vậy, Tristan vẫn còn hơi bị lo lắng và không tin tưởng cho lắm vì thằng bé còn nhớ những gì mà Dobby đã từng làm để giúp đỡ cho Harry Potter vào năm học trước, và mấy chuyện đó toàn kết thúc bằng t·hảm h·ọa. Cho nên nó vẫn chưa thể thật sự yên tâm mà dặn dò Dobby một lần rồi lại một lần nữa.
Khi đã chắc chắn rằng Dobby sẽ làm theo những gì mà mình dặn,Tristan mới an tâm cầm lấy đũa phép của mình chĩa vào ngực mà niệm câu thần chú một lần cuối cùng nữa trước khi nốc cạn bình thuốc:
“Amato Animo Animato Animagus!”
Ngay khi dòng chất lỏng đỏ tươi như máu kia chảy qua yết hầu của nó mà đi vào cơ thể, Tristan có cảm giác lồng ngực của mình đau dữ dội, nó có cảm giác như là đang có thứ gì đang mọc ra kế bên trái tim nó vậy. Mà thật ra thì trái tim kia cũng đang đập liên hồi, gần như tiếp cận 200 nhịp một phút, gấp đôi nhịp tim lúc bình thường.
“XOẢNG!”
"Aaaaaaa…"
Cơn đau đớn khủng kh·iếp từ lòng ngực nhanh chóng lan ra khắp cơ thể của thằng bé khiến cho nó không còn có thể đứng thẳng được mà phải quỵ xuống mà nằm dài trên mặt đất. Cái lọ thủy tinh kia cũng đã vỡ tan không biết từ khi nào.
Nếu như so sánh mà nói, cảm giác đau đớn lần này hơn xa lần mà nó uống thuốc đa dịch năm ngoái. Lần này nó cảm thấy tựa như toàn bộ thân thể của mình bị hòa tan ra và đúc lại luôn. Nó cảm thấy mình giống như một đống bùn nhão đang bị nhào nặn bởi ma thuật.
Cảm giác đau đớn này suýt tí nữa làm cho nó ngất đi nhưng nhờ vào linh hồn cũng đã được cường hóa rất nhiều nhờ vào hai bình ma dược nên nó có thể chống đỡ được, nếu không thì kiếm củi ba năm đốt một giờ rồi.
Hình dạng của Tristan đang bắt đầu thay đổi thành hình dạng của một loài động vật nào đó.
Lúc này, trong hang động đã không còn có bóng dáng của thằng bé tóc đỏ nữa mà chỉ còn có con gia tinh đang run rẩy hết cỡ. Từng giọt nước to như hòn bi ve đang chảy ra không ngừng từ đôi mắt to như quả bóng bàn của Dobby.
Nhưng mà Tristan hoàn toàn không thể nào để ý đến chuyện này, con đau đớn đã khiến cho nó mất hết cảm giác với mọi thứ xung quanh. Rốt cuộc con đau cũng đã dịu bớt, trong đầu của Tristan dần dần xuất hiện hình hình bóng của loại động vật mà nó đang biến thành.
Bình thường thì loại động vật đó không thể nào lựa chọn được, nó hoàn toàn tùy thuộc vào hình dạng và tính cách của nam nữ phù thủy thực hiện phép thuật này. Ví dụ, Peter Pettigrew có vóc dáng nhỏ bé và do đó, dạng Animagus của hắn ta là một con vật nhỏ. Tuy nhiên, anh ta cũng là một kẻ phản bội lén lút, do đó kết quả là hắn ta biến thành một con chuột lẽ ra đó phải là một lời cảnh báo cho những người còn lại của nhóm.
Tuy nhiên, đối với Tristan thì lại khác, hình dạng thú hóa của nó đã được định sẵn từ năm ngoái, khi nó uống bình ma dược đầu tiên: Thủy ngân xà.
Một con rắn bạc không vảy khổng lồ với cặp mắt đỏ tươi và lạnh lùng được bao phủ bởi các hoa văn và biểu tượng dày đặc trên toàn bộ cơ thể, các hoa văn và biểu tượng này kết hợp với nhau tạo thành một chuỗi các bánh xe riêng biệt được kết nối với nhau. Riêng các bánh xe ở đầu và đuôi chỉ có một nửa, chỉ khi nào con rắn này tự cắn lấy đuôi mình tạo thành hình tượng Ouroboros thì bánh xe này mới hoàn chỉnh. Mỗi bánh xe đều khác nhau và chúng đại diện cho những tương lai khác nhau có thể xảy ra
Nhưng đó là hình tượng hoàn chỉnh của sinh vật thần thoại Thủy ngân xà, chỉ khi nào Tristan đạt đến danh sách 4 trở lên mới có thể thực sự thể hiện uy năng của mình. Lúc này đây, thằng bé chỉ có thể biến thành một con rắn con không có vảy dài không đến 2 feet, màu trắng bạc và hoàn toàn không có bất cứ hoa văn hay biểu tượng nào trên cơ thể.
Thứ duy nhất giống với hình dạng hoàn chỉnh chính là cặp mắt đỏ tươi và lạnh như băng nhìn chăm chú về phía trước. Không giống như đa số các loài rắn khác có thị lực rất kém, thị lực của Tristan lúc này vô cùng tốt, còn tốt hơn khi là con người nửa kia, kèm theo đó là khả năng nhìn hồng ngoại vô cùng lợi hại.
À còn một thứ nữa chính là bản năng của loài rắn, bản năng g·iết chóc lạnh lùng đó gần như đã kiểm soát hoàn toàn Tristan, lấn át phần người bên trong nó. Đầu óc của thằng bé lúc này chỉ còn lại có g·iết, săn mồi và chạy trốn, tất cả mọi thứ xung quanh chỉ còn có hai loại: có thể ăn và không thể ăn mà thôi.
Con rắn nhỏ cảnh giác nhìn xung quanh, tìm kiếm con mồi hay bất cứ mối nguy hiểm nào có thể đe dọa đến mình. Khi nhìn thấy Dobby, con rắn nhỏ cuộn người lại, ngẩn cao đầu đầy vẻ đe doạ. Cặp mắt đỏ tươi như máu chú ý đến mọi động tĩnh dù là nhỏ nhất của con gia tinh.
Nhưng ngay vào lúc này, một lượng lớn ma lực đổ dồn vào bộ não nhỏ bé của nó khiến cho Tristan cảm thấy mát lạnh và sảng khoái giống như vừa nhai hai viên Mentos vậy. Suy nghĩ của nó dần dần trở nên rõ ràng và rành mạch hơn, đẩy lùi bản năng động vật đang tác oai tác quái.
Con rắn nhỏ bật thốt lên những câu hỏi bất hủ trong triết học bằng xà ngữ:
[“Tôi là ai?” “Tôi từ đâu tới?” “Tôi biết những gì?” “Tôi có thể làm gì?”]
Đúng vậy, giờ đây Tristan không chỉ có thể nghe hiểu xà ngữ mà đã có thể nói xà ngữ trôi chảy như tiếng mẹ đẻ của mình. Điều này có cần phải giải thích không ta? Một con rắn thì hiển nhiên là có thể nói được xà ngữ rồi.
Và kèm theo đó là ký ức của phù thủy nhỏ có tên là Tristan Prewett cùng với phần người trong nó trỗi dậy mạnh mẽ. Và rất nhanh chóng, phần người của Tristan đoạt lại quyền khống chế thân thể.
Lúc này đây, nó cũng nghe thấy được giọng the thé chói tai nhưng đầy lo lắng của Dobby:
“Cậu chủ Prewett, cậu có ổn không?”
Con gia tinh lúc này đang run rẩy vô cùng lợi hại, nhất là khi Tristan nhìn nó bằng cặp mắt đỏ như máu của mình nhưng vẫn nhớ lời dặn dò của Tristan. Con gia tinh hỏi lại một lần nữa:
“Cậu chủ Prewett, cậu có ổn không? Cậu có cần Dobby mang cậu đi gặp giáo sư McGonagall với giáo sư Dumbledore không?”
Tristan gật đầu rồi sau đó lắc đầu để trả lời hai câu hỏi của Dobby rồi mới biến trở lại hình người. Nhưng mà ngay lúc này đây, vấn đề lại xảy ra…