Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bánh Xe Vận Mệnh Tại Hogwarts

Chương 2: Animagus




Chương 2: Animagus

“Cậu chủ Prewett, bữa sáng đã sẵn sàng rồi ạ.”

Giọng con gia tinh lanh lảnh đánh thức Tristan dậy vào lúc tờ mờ sáng. Đã hơn một tháng trôi qua từ khi kỳ nghỉ hè bắt đầu.

Tristan cựa mình nhưng vẫn còn đang ngái ngủ, thằng bé quấn lấy chăn, trùm kín phần đầu mà lầu bầu: “Đừng mà Dobby, cho mình thêm 5 phút nữa thôi. Mình còn muốn nướng thêm một chút nữa”

“Không được, thưa cậu, bình minh đến rồi và cậu cần thiết duy trì việc niệm chú hằng ngày của mình. Cậu chủ đã đặc biệt căn dặn Dobby về việc này.”

Dưới sự đánh thức của Dobby, Tristan không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc thức dậy. Thằng bé chộp lấy đũa phép trên đầu giường mà chỉ vào ngực của mình mà làu bàu niệm chú:

“Amato Animo Animato Animagus”

Lần niệm chú này khác với những lần niệm chú khác của Tristan. Không còn là cảm giác chả có gì dùng như trước đây, lần này nó cảm thấy có một sự thay đổi nhỏ trong cơ thể của mình.

“Bình bịch… Bình bịch… Bình bịch…”



Từng tiếng tim đập xa lạ vang lên từ trong lòng ngực thằng bé, những tiếng tim đập này chứng tỏ rằng quá trình chuẩn bị cho phép thuật Animagus đã đến những bước cuối cùng khiến cho nó vui mừng quá đỗi. Giờ đây nó chỉ còn phải chờ đợi thời cơ chín muồi là có thể thực hiện bước cuối cùng và cũng là bước nguy hiểm nhất trong phép thuật Animagus.

“Cậu chủ Prewett, dụng cụ vệ sinh buổi sáng đã được chuẩn bị sẵn sàng.” Con gia tinh Dobby vẫn ngoan ngoãn chờ sẵn ở bên cạnh.

Điều này làm cho Tristan cảm thấy có một chút xấu hổ, nó vẫn chưa quen với việc được chăm sóc chu đáo đến tận răng như vậy, dù là đã hơn một tháng trôi qua. Thằng bé gãi gãi đầu xấu hổ nói:

“Cảm ơn cậu, Dobby.”

“Cậu chủ không cần phải cảm ơn Dobby. Cậu chủ đã cưu mang Dobby, cho Dobby một công việc, thậm chí còn trả lương cho Dobby. Cậu chủ là một phù thủy vĩ đại và tốt bụng nên Dobby rất sẵn lòng được phục vụ cậu.” Con gia tinh nở một nụ cười rộng đến mang tai trước khi biến mất xuống dưới lầu để tiếp tục những công việc chăm sóc nhà cửa của mình.

Tristan không thể làm gì khác hơn ngoài việc lắc nhẹ đầu trước khi bước vào nhà vệ sinh để đánh răng, rửa mặt. Khi nhìn thấy ảnh phản chiếu của mình trong gương thì nó nhận ra rằng bản thân mình cũng đang cười toe toét giống như Dobby vậy.

Sau khi đã hoàn thành công việc vệ sinh cá nhân mỗi sáng cùng với thay bộ đồ mà Dobby đã chuẩn bị sẵn, Tristan đi xuống lâu để thưởng thức bữa sáng nóng sốt của mình.

Trên bàn ăn là một đĩa bữa sáng tiêu chuẩn của người Anh bao gồm vài miếng thịt xông khói, trứng bác, hai cây xúc xích rõ to cùng với một ly cà phê sữa ( ly cà phê này là do Tristan đặt biệt căn dặn Dobby làm theo kiểu cà phê phin bởi vì Tristan không khoái cách uống cà phê bên phương Tây, nhất là vị chua của cà phê Arabica, nó chỉ thích vị đắng đậm của Robusta mà thôi. Khẩu vị quen thuộc của người Việt mà.)

Dobby còn chu đáo chuẩn bị sẵn tờ Nhật Báo Tiên Tri bên cạnh phần ăn sáng của Tristan để cho nó có thể vừa nhâm nhi bữa sáng vừa đọc báo. Á mà khoan, sao việc miêu tả này giống với cách miêu tả của mấy ông bố trong Anime quá vậy?



Ở ngay trang đầu của tờ Nhật Báo tiên tri là ảnh của một người đàn ông có gương mặt hốc hác với đầu tóc dài rối nùi thoạt nhìn vô cùng nguy hiểm. Hắn ta có làn da trắng bệch như sáp với một cặp mắt âm u và sâu thẳm, thứ duy nhất còn sống động trên gương mặt tựa như ma cà rồng của hắn. Và trong đôi mắt của hắn ta, Tristan nhận thấy một thứ vô cùng xa lạ mà lại quen thuộc: Sự điên cuồng trên mức bình thường.

“BLACK ĐANG BỊ TRUY LÙNG

Sirius Black, có lẽ là tù nhân khét tiếng nhất xưa nay từng bị giam cầm trong nhà tù Azkaban, hiện vẫn còn đang lẩn tránh cuộc lùng bắt, Bộ Pháp thuật đã khẳng định như vậy vào ngày hôm nay.

"Chúng tôi đang làm tất cả những gì chúng tôi có thể làm để bắt lại Black." Ông Bộ trưởng Pháp thuật Cornelius Fudge nói vào sáng nay. "Và chúng tôi xin cộng đồng pháp thuật hãy giữ bình tĩnh."

Ông Fudge đã bị một số thành viên của Liên đoàn Ngăn chiến Quốc tế chỉ trích vì đã thông báo cho Thủ tướng dân Muggle biết về cơn khủng hoảng này. Ông Fudge bực bội nói:

"Vâng, quả thực là tôi phải làm như vậy, quý vị có hiểu không? Black là đồ điên. Hắn nguy hiểm cho bất cứ ai xui xẻo gặp phải hắn, dù là dân phù thủy hay dân Muggle. Tôi đã được ông Thủ tướng Muggle cam đoan là ông sẽ không hé một lời nào với bất cứ ai về lý lịch thật của Black. Và bây giờ thì tất cả chúng ta hãy đối mặt với chuyện này - bởi nếu ông ta tiết lộ thì còn ai tin ông ta nữa chứ?"

Trong khi dân Muggle được cảnh báo rằng Black có mang một cây súng (một loại đũa phép bằng kim loại mà dân Muggle dùng để g·iết lẫn nhau) thì cộng đồng phù thủy sống trong nỗi phập phồng lo sợ một cuộc t·hảm s·át như cuộc t·hảm s·át từng xảy ra cách đây mười hai năm. Lúc ấy, Black đã g·iết một lúc mười ba người, chỉ bằng một lời nguyền."



Tristan chặc lưỡi sau khi đọc xong bài báo trong khi thưởng thức bữa sáng và ly cà phê của nó. Thằng bé nói sau khi uống ngụm cà phê sữa cuối cùng:

“Chặc chặc! Sirius Black vượt ngục Azkaban! Coi bộ ông bộ trưởng bộ pháp thuật kỳ này phải sức đầu mẻ trán đây! Thật không ưa nổi cái ông bộ trưởng này.”

Trực giác của Tristan cũng xác nhận rằng Sirius Black là một nhân vật vô cùng nguy hiểm và chắc chắn rằng hắn ta sẽ có liên hệ với năm học sắp tới của nó, “Tên tù nhân vượt ngục Azkaban” đã xuất hiện không phải sao. Nhưng mà vấn đề ở đây là Tristan không tài nào nhớ được Sirius Black sẽ là nhân vật chính diện hay phản diện mà thôi. Nhưng mà dù gì đi nữa, với sự điên cuồng mà Tristan đã nhìn thấy trong mắt của Black, nó biết là nó phải đề chừng người đàn ông này.

“ẦM!”

Một tiếng sấm vang lên giữa buổi sáng mùa hè oi ả, trời đất nhanh chóng tối sầm lại báo hiệu một cơn bão sắp đến. Tristan hoàn toàn không hoảng hốt mà thay vào đó nó mừng quýnh lên, thằng bé hô lớn:

“Dobby! Nhanh nhanh! Cơn bão kéo đến rồi! Mau đem mình đến chỗ cất giấu lọ thuốc Animagus không thôi không kịp.”

“Vâng thưa cậu chủ Prewett!”

Con gia tinh nhanh chóng xuất hiện bên cạnh Tristan, nắm lấy tay thằng bé và Crack một tiếng, cả hai xuất hiện trong một cái hang ở sâu trong một khu rừng gần đó, nơi mà hoàn toàn yên tĩnh không có dấu hiệu hoạt động của con người và ánh sáng mặt trời không thể nào chạm đến.. Nơi này đã được con gia tinh che dấu khỏi tầm mắt của tất cả mọi người chung quanh.

Tristan nhanh chóng đào ở một vị trí đã được đánh dấu từ trước lên một lọ thủy tinh đã được chôn từ trước lên để mà kiểm tra. Chất lỏng bên trong đã hoàn toàn chuyển sang màu đỏ như máu chứng tỏ rằng bình thuốc Animagus này đã được điều chế thành công.

Tristan vui sướng nhìn dung dịch trong chất lỏng mà bao nhiêu ngọt bùi cay đắng trong hơn cả tháng vừa qua tái hiện trong mắt nó. Có trời mới biết làm sao mà nó có thể ngậm cái lá Mandrake trong miệng suốt một tháng mà không nhổ ra, may mà nó khả năng khống chế cơ thể thượng thừa của siêu phàm giả mới làm được điều đó.

Rồi còn phải tìm địa điểm thích hợp để lên men bình thuốc này nữa chứ. Một nơi tối tăm, yên tĩnh và không được làm phiền, không có ánh sáng mặt trời hay là dấu chân con người chạm đến đâu có phải là dễ tìm đâu, Nó và Dobby phải tìm rã cả chân trong suốt nửa tháng mới ra được cái hang này.

Nhưng mà rốt cuộc giờ phút mà gặt hái thành quả của hơn một tháng này rốt cuộc cũng đã đến.