Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bánh Xe Vận Mệnh Tại Hogwarts

Chương 1: Kỳ nghỉ hè bận rộn




Chương 1: Kỳ nghỉ hè bận rộn

“Crack!”

Dobby dẫn theo Tristan dùng di hình hoán ảnh xuất hiện trước căn nhà nhỏ bên kia sườn đồi của gia đình Prewett. Từ vị trí này có thể thấy đỉnh chóp của trang trại Hang Sóc ở đằng xa kia, không biết bọn họ có về đến nhà chưa nhỉ?

Tristan nhìn căn nhà nhỏ vùng đồng quê vô cùng quen thuộc trước mặt mà ngậm ngùi không thôi, đã 9 tháng rồi nó chưa về đến nơi này, ngay cả trong kỳ nghỉ lễ giáng sinh nó cũng ở lại trường. Dù sao thì ở đó cũng vui hơn thui thủi một mình trong căn nhà quạnh hiu này.

Tổ ấm của Tristan không có hình thù quái dị như trang trại Hang Sóc cũng không hào hoa phong nhã như dinh thự của gia đình Malfoy, nhưng mà thằng bé cảm thấy vô cùng thoải mái khi trở lại nơi mà.

Căn nhà của gia đình Prewett thoạt nhìn cũng giống như mọi căn nhà nhỏ vùng đồng quê nước Anh: một trệt, một lầu cùng với một khoảng sân nho nhỏ nhưng đã tan hoang từ lâu do thiếu sự chăm sóc của chủ nhân. Trong nhà thì bụi đã đóng một lớp dày cộm vì lâu ngày chưa quét dọn.

Và hiển nhiên những điều này là quá sức chịu đựng của một con gia tinh như Dobby. Không cần đến sự phân phó của Tristan, con gia tinh tự động bắt tay vào công việc quét dọn nhà cửa.

Tristan không thể làm gì khác ngoài việc cười mà nói:

“Từ bây giờ nơi này giao cho cậu nha, Dobby.”



“Cậu chủ Prewett có thể tin tưởng Dobby. Tuy Dobby là một con gia tinh tự do nhưng Dobby rất thích làm việc. ” Con gia tinh reo lên bằng một giọng the thé trong khi bỏ dỡ những gì mình đang làm để mà cúi đầu trước Tristan.

Tristan vừa xách vali đồ của mình lên phòng vừa nói: “Mình biết là mình có thể trông cậy vào cậu mà Dobby. Nếu cậu có thắc mắc gì thì cứ hỏi mình, đừng có ngại. Với lại, sau khi dọn dẹp hoàn tất thì chuẩn bị dùm mình bữa chiều luôn nha, cảm ơn nhiều."

“Dobby sẽ làm bữa chiều nóng sốt ngay lập tức cho cậu Prewett.”

Tristan nghe thấy chất giọng the thé của con gia tinh vang lên từ phía dưới lầu. Thằng bé không khỏi lắc đầu nhưng nụ cười trên mặt nó thì không giấu vào đâu được. Đã từ lâu lắm rồi căn nhà nhỏ này mới trở nên ấm cúng như vậy.

–----------------------------

Đã gần hai tháng trôi qua kể từ ngày Tristan trở về sau khi hoàn thành năm thứ nhất tại Hogwarts. Thằng bé đã dần quen với sự hiện diện của Dobby trong nhà của mình.

Kể ra thì cảm giác có một con gia tinh phục vụ cho mình thì hoàn toàn không tệ một chút nào cả. Ăn mặc thì khỏi lo, đồ đạc trong nhà lúc nào cũng sáng bóng, vườn tược thì lúc nào cũng gọn gàng và sạch sẽ. Tristan không thể nào phàn nàn về bất cứ điều gì cả, gia tinh hoàn toàn xứng đáng là tài sản đánh giá nhất của một gia đình phù thủy, hèn chi lão Lucius Malfoy tức giận đến như vậy khi bị Harry chơi mất Dobby.

Nhắc đến Harry mới nhớ, một tuần sau khi trở về trang trại Hang Sóc, Ron đã thử gọi điện thoại cho Harry và đó thực sự là một t·hảm h·ọa. Tristan đã cười đến rụng răng khi nghe Ron kể về cuộc điện thoại đáng nhớ đó.



“Vậy là cậu đã hét thật lớn vào ống nghe thật hả Ron. Cậu còn tính nhắc đến Hogwarts trước mặt dì dượng của Harry. Thật tình, mình đoán chắc rằng Harry sẽ bị phạt vì hành động lần này của cậu đó.” Tristan phải lựa lời mà an ủi thằng anh họ đang bị tổn thương trầm trọng này.

Ron cúi gằm mặt xuống đất, xấu hổ mà nói: “Mình đâu có biết cái thứ quái quỷ đó xài như thế nào đâu. Đồ của dân Muggl·es kỳ quái thiệt đó! Với lại mình cũng đâu ngờ người đang nói chuyện với mình đâu có phải Harry.”

Tristan vỗ vai thằng anh họ mà nói: “Được rồi! Dù sao thì mọi chuyện đã lỡ làng rồi, bây giờ cậu có hối hận thì cũng đã muộn rồi. Việc cần làm bây giờ là gửi cú cho Hermione báo cho cậu ấy đừng có dại mà gọi điện thoại cho Harry nữa. Năm nay không phải các cậu có tờ đơn xin phép đi thăm làng Hogsmeade sao, đừng có làm Harry khó xử nữa.”

“Cậu nói đúng.”

Nói xong, Ron liền đứng dậy lấy giấy bút ra viết thư cho Hermione, cô phù thuỷ thông minh nhất lớp Ron, là con gái của dân Muggle, cô bé quá rành việc sử dụng điện thoại, và cũng dư sức hiểu là khi gọi đến nhà Dursley thì chớ có hé lời nào về trường Hogwarts.

Tristan đứng bên cạnh nhìn Ron viết thư mà nói: “Lát nữa cậu về chuyển lời cám ơn với cô Molly và dượng Arthur dùm mình, nhưng mà hè này mình sẽ không đi đâu hết. Mình xin lỗi.”

Ron dừng bút lại mà nhìn Tristan một lúc, rồi mới lên tiếng:

“Thật sao Tristan? Cậu không đi Ai Cập thăm anh Bill cùng với bọn mình à. Chẳng mấy khi ba mình mới trúng Giải Thưởng Lớn cuộc xổ số Galleon hàng năm của Nhật báo Tiên Tri, tận 700 Galleon lận đó. Nếu cậu không đi thì bọn mình sẽ buồn lắm.”



Nhưng mà Tristan vẫn tiếp tục lắc đầu: “Không được! Mình đã có sẵn kế hoạch cho mùa hè này. Hè này mình bận lắm, không rảnh để đi Ai cập đâu.”

“Nhưng mà một thằng bé 12 tuổi như cậu thì bận cái …” Ron nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của Tristan thì biết rằng mình sẽ không tài nào làm thằng bạn đổi ý được. Nó đành phải gật đầu mà nói: “Được rồi, mình sẽ chuyển lời của cậu đến ba mẹ của mình. Nhưng mà mình không chắc là bọn họ sẽ đồng ý đâu nha.”

Tristan trả lời bằng giọng cảm kích: “ Chỉ cần cậu chuyển lời dùm mình là được. Mình tin rằng bọn họ sẽ hiểu cho mình mà.”

Ron ậm ừ gật đầu trong khi tiếp tục viết thư gửi cho Hermione.

—--------------------

Nhưng mà Tristan bận cái gì trong những ngày hè này cơ chứ. Chả là do nó nhớ được tên quyển thứ 3 của loạt truyện Harry Potter là : Harry Potter và Tên tù nhân ngục Azkaban. Mà nhắc đến ngục Azkaban là nhắc đến giám ngục: Dementor.

Tuy không còn nhớ nhiều, nhưng mà Tristan vẫn nhớ được mấy câu giới thiệu về bọn chúng:

“Giám ngục Azkaban thuộc về những sinh vật ghê tởm nhất có mặt trên thế gian này. Chúng tràn vào những nơi bẩn thỉu nhất, tăm tối nhất, chúng vinh danh sự thối rữa và nỗi tuyệt vọng, chúng rút cạn sự yên lành, niềm hy vọng và hạnh phúc trong không khí chung quanh. Ngay cả dân Muggle cũng cảm thấy sự hiện hữu của chúng, mặc dù họ không thể nhìn thấy chúng. Người nào quá gần gũi với những viên giám ngục Azkaban thì mọi cảm xúc tốt đẹp, mọi ký ức vui vẻ đều sẽ bị chúng hút kiệt khỏi con người đó. Nếu có thể, những viên giám ngục Azkaban sẽ gặm nhấm kẻ đó cho đến khi chúng thâu tóm kẻ đó và biến kẻ đó thành một thứ tưởng tượng như chúng - vô hồn và ác độc. Trong lòng kẻ đó sẽ không còn gì khác hơn là những gì trải qua tồi tệ nhất trong đời.”

Và theo như những gì mà Tristan hiểu được thì lũ giám ngục này đại diện cho căn bệnh trầm cảm, thứ tương đối phổ biến trong xã hội hiện đại. Và chỉ có một vài cách để đối đầu với chúng, một là thần chú “Expecto patronum” thứ mà có thể gọi thần hộ mệnh để mà đánh đuổi tụi giám ngục, hai là animagus, thứ bùa phép giúp cho các pháp sư và phù thủy biến thành động vật để mà né tránh tụi giám ngục.

Nhưng mà vấn đề ở chỗ cả hai thứ này đều là bùa phép cao cấp a.Nhiều phù thủy và pháp sư cao tay ấn cũng không thể sử dụng được (quan niệm thông thường của giới phù thủy là vậy). Nhưng mà Tristan là ai? Là người xuyên việt, là siêu phàm giả, cho nên thằng bé quyết tâm thử sức mình với mớ bùa chú này, đó chính là nguyên nhân cho sự bận rộn của Tristan.