Bàn về chuyện cún hư đã làm thế nào để lừa vợ yêu vào tròng
Tác giả: Dã Mân Côi Loan
Editor: Sặc Fructose
Chương 25: Kiều Bảo say rượu quậy phá, cún hư tặng cho Kiều Bảo một cái lồng bằng vàng, Kiều Bảo tự mình nắm lấy đầu vú đưa tới cho ông xã mút.
Phó Hành Chấp đặt Nguyễn Kiều lên ghế phụ, thắt đai an toàn cho cậu, bắt đầu lái xe đi. Ban đầu Nguyễn Kiều còn an tĩnh ngồi một chỗ, bị đai an toàn trói chặt, nghiêng đầu nhìn ánh đèn rực rỡ ngoài cửa sổ không biết đang suy nghĩ cái gì, chỉ thỉnh thoảng vươn một ngón tay gãi mặt một chút.
Ánh mắt Phó Hành Chấp liếc qua thấy cục cưng nhiều lần gãi mặt, Phó Hành Chấp nhân lúc chờ đèn đỏ kiểm tra cho cậu, phát hiện Nguyễn Kiều bị len trên cổ áo chọc ngứa, cho nên mới gãi nhiều như vậy.
Hôm nay Nguyễn Kiều mặc chiếc áo len màu vàng lạc đà mà Phó Hành Chấp mua cho cậu, cổ áp còn thiết kế hình lá sen. Lúc đi ra ngoài mẹ Nguyễn khoác cho cậu một cái áo khoác rất dày, lúc Phó Hành Chấp giúp cậu kéo khóa lên không chú ý chỉnh sửa lại cổ áo phía trong, nên nó cứ cọ xát vào má trái của cậu.
Phó Hành Chấp cúi người kéo khóa kéo áo khoác của Nguyễn Kiều ra, sửa sang lại cổ áo len cho đàng hoàng, sau đó lại kéo lên cho cậu. Sự chú ý của Nguyễn Kiều lúc này lập tức dời lên người đàn ông, đôi mắt xinh đẹp không chớp mắt nhìn chằm chằm vào hàng mi rậm của hắn.
"Nhìn gì đó?" Phó Hành Chấp ngẩng đầu hôn lên cái miệng nhỏ hồng hào của người đẹp một cái, xoa xoa đầu cậu, sau đó ngồi thẳng người, nhìn đèn xanh chuẩn bị lái xe đi.
Bây giờ Nguyễn Kiều không nhìn ra ngoài cửa sổ nữa, cậu nhìn sườn mặt Phó Hành Chấp. Một bàn tay nhỏ lén lút mò qua, túm chặt vạt áo của người đàn ông.
Phó Hành Chấp liếc mắt một cái, tiếp tục lái xe. Nhưng chưa được một lát, bàn tay nhỏ ấy càng lúc càng to gan. Đầu tiên là mò mẫm vào bên trong quần áo sờ soạng, sau đó lại mò xuống dưới háng người đàn ông.
Mới vừa đụng tới đã bị người đàn ông tóm lấy nhéo một cái, Nguyễn Kiều ngưng lại, Phó Hành Chấp thả tay cậu ra, dặn dò: "Cục cưng, anh đang lái xe, em đừng sờ loạn."
Nguyễn Kiều chỉ ngoan được một lát, rồi lại nhanh chóng quên mất lời hắn. Cậu lại vươn tay quậy phá lần nữa, lần này cả người cậu cũng nghiêng qua, muốn dán lên người đàn ông.
Phó Hành Chấp bị cậu châm lửa, đưa tay xoa nhẹ ngực cậu một cái: "Đừng trêu chọc anh, sắp về đến nơi rồi."
Bị xoa ngực, Nguyễn Kiều mê mang chớp mắt một cái, sau đó cái đầu chậm chạp của mình mới nhớ lại thường ngày chỗ này của mình bị người đàn ông đùa giỡn thế nào. Cảm giác qua lớp áo cũng không rõ ràng, Nguyễn Kiều cúi đầu, kéo khóa áo khoác ra, rồi vén vạt áo của mình lên, lộ ra cái bụng trắng nõn cùng với bộ ngực hơi cong lên.
Phó Hành Chấp nghiêng đầu nhìn thấy cảnh đẹp như vậy, lập tức ánh mắt hắn trở nên sâu thẳm, hắn nhéo mạnh lên núm vú hồng phấn vài cái. Vì dùng sức không chút thương tiếc nên người đẹp đau đớn kêu lên thành tiếng, che ngực lại mắt rưng rưng nhìn hắn.
"Thả áo xuống, ngày đông muốn bị cảm hả gì?" Phó Hành Chấp quát lớn: "Không ngoan chút nào cả, nếu bị bệnh mỗi ngày anh sẽ đút thuốc đắng cho em uống!"
Đầu vú bị bàn tay to véo mạnh đến sưng lên, Nguyễn Kiều cắn môi nhẹ nhàng xoa xoa, trong miệng xuýt xoa hít hà. Nghe vậy lập tức thả áo xuống, nhân tiện kéo khóa áo khoác lên, ngoan ngoãn ngồi đàng hoàng lại, hai cánh tay nhỏ thẳng tắp đặt lên đầu gối, như một bé học sinh tiểu học đang lên lớp.
Vì giọng điệu của Phó Hành Chấp quá nghiêm khắc, ngực đau Nguyễn Kiều cũng không dám xoa nhẹ, cậu cũng không dám quay đầu nhìn người đàn ông, chỉ dùng khóe mắt lén ngắm hắn, như đang dò xét xem Phó Hành Chấp có phải đang tức giận không.
Thấy người đã an tĩnh lại, sợ sệt nhút nhát lén nhìn mình, Phó Hành Chấp tìm kẹo đút vào miệng Nguyễn Kiều: "Được rồi, anh không có giận, cục cưng ngồi đàng hoàng đừng lộn xộn, em ăn chưa xong cục kẹo này là chúng ta đã đến nơi rồi."
Nguyễn Kiều gật gật đầu, thả lỏng một chút, cậu mút mút viên kẹo trong miệng, híp mắt cười cười, kẹo vị đào, vừa thơm vừa ngọt.
Rất nhanh đã đến nơi, là khu nhà Phó Hành Chấp thường ở, chỗ này hắn có một cái biệt thự riêng. Hắn đậu xe vào gara, Phó Hành Chấp bế Nguyễn Kiều ngồi lâu có hơi buồn ngủ xuống xe.
Nguyễn Kiều vốn đang gục đầu xuống sắp ngủ mất rồi, bị Phó Hành Chấp chạm vào lại lập tức tỉnh dậy. Cậu mở mắt khuôn mặt người đàn ông đang kề sát mình, bờ môi duyên dáng ở ngay trước mắt, Nguyễn Kiều lập tức ôm cổ Phó Hành Chấp, hôn một cái lên môi hắn.
Cánh tay đang bế người của Phó Hành Chấp càng siết chặt, bước chân nhanh hơn, Nguyễn Kiều liếm vào khẽ môi hắn, đầu lưỡi bất chấp muốn len vào trong.
Người đàn ông hiểu ý hé miệng, để cậu tiến vào, hắn cảm giác được một viên cầu nhỏ nhỏ ngọt ngào bị đầu lưỡi mềm mại đẩy qua. Hắn liếm một cái, vị đào, là viên kẹo bị Nguyễn Kiều ngậm mút lại còn một chút, dần dần tan rã giữa môi răng triền miên của cả hai, chỉ để lại hương vị ngọt ngào của đào mật trong miệng.
Nguyễn Kiều lùi lại một chút, liếm liếm đôi môi ẩm ướt: "Kẹo này ăn ngon quá, Hành Chấp, ngọt không?"
Giọng Phó Hành Chấp khàn khàn: "Ngọt lắm."
Hắn bế người đến gian phòng ngủ lớn nhất trên lầu, ánh đèn sáng ngời, chỉ thấy chính giữa phòng thình lình đặt một cái lồng bằng vàng chiếm hơn nửa không gian trong phòng, như một cái lồng chim cực lớn. Tạo hình phục cổ, phía trên còn khắc hoa văn trang trí, bên trong là một cái giường lớn mềm mại, có thể để hai người lăn lộn vài cái trên đó.
Phó Hành Chấp đặt Nguyễn Kiều lên giường, người đẹp hiển nhiên đã bị cái lồng vàng này làm cho ngạc nhiên đến ngớ người ra rồi, cậu chớp mắt sờ sờ vào khung lồng.
"Cục cưng, đây là món quà anh muốn tặng cho em, thích không?" Phó Hành Chấp hôn hôn sau tai của Nguyễn Kiều, nhìn cậu nhột nhạt rụt người lại, sau đó quay đầu nhìn hắn, đôi mắt lấp lánh hàm chứa một chút hơi nước.
Tư duy hiện tại của Nguyễn Kiều hoàn toàn bay ra ngoài vũ trụ. Cậu nhìn ngó khắp nơi, cười hì hì ngồi quỳ trên giường, tò mò túm lấy hai thanh lồng lắc lắc: "Đẹp quá đi, em thích! Lồng chim lớn như vậy, Hành Chấp muốn tặng cho em thú cưng gì đó à? Có loài chim nào lớn đến vậy sao?"
Phó Hành Chấp khẽ cười: "Không phải, đây là tặng cho Kiều Kiều, tặng một cái lồng nhỏ rồi, bây giờ đương nhiên phải tặng thêm một cái lồng lớn, mới có thể nhốt cục cưng của anh vào... Kiều Kiều!"
Người đàn ông trơ mắt nhìn bé cưng lóc nhóc thò lại gần, cắn một cái vào thanh cột.
Có lẽ bị đau răng, sau khi cắn xong Nguyễn Kiều lập tức đỏ mắt, bụm miệng lã chã chực khóc: "Tại sao rõ ràng là vàng, nhưng lại cắn không được..."
"Ngốc quá, vàng có thể cắn ra dấu răng, nhưng cái cột to thế này hàm răng nhỏ của em có thể cắn đứt được sao?" Phó Hành Chấp nắm mặt Nguyễn Kiều xoay qua, dở khóc dở cười: "Miệng mở to một chút, để anh xem răng của em."
Nguyễn Kiều tủi thân mở hé miệng, Phó Hành Chấp cẩn thận kiểm tra một lượt, cảm thấy không có vấn đề gì lớn, lại dùng đầu lưỡi chen vào liếm qua từng cái răng, lượn lờ một vòng xong xác định không có vấn đề mới lui ra. Hắn vỗ mông Nguyễn Kiều, trầm giọng nói: "Thích vàng như vậy? Nếu răng em cắn hỏng rồi, anh sẽ trồng lại cái răng bằng vàng cho em."
Tưởng tượng đến hình ảnh đó, Nguyễn Kiều vội vàng lắc đầu, nói: "Em không cần răng vàng!"
Phó Hành Chấp búng trán cậu một cái, cảm giác được điều hòa đã sưởi ấm phòng lên rồi, hắn bắt đầu cởi quần áo cho Nguyễn Kiều.
.
Truyện chỉ được editor post tại w~p SacFructose và w.p Phượng Tần.
.
Nguyễn Kiều ngoan ngoãn để hắn cởi, trừ lúc cởi quần lót ra cậu có hơi thẹn thùng một chút, thì bảo cậu nhấc tay cậu liền nhấc tay, nâng mông lập tức nâng mông. Rất nhanh đã bị lột sạch trần truồng, thân thể trắng nõn mịn màng nằm gọn trong trên cái chăn mềm như bông, hai tay có hơi ngượng ngùng mà che chỗ giữa hai chân lại.
"Ngại ngùng gì chứ? Còn sợ không cho ông xã nhìn?" Phó Hành Chấp cố ý nhéo đầu vú phấn hồng lộ ra của cậu.
Lần này Nguyễn Kiều không so đo vấn đề xưng hô với hắn nữa, cậu mếu môi, đầu vú bị nhéo đau, tay che lên phía trên, lập tức bé trym ở giữa hai chân bị búng một cái. Cậu lại che xuống dưới, hai bên đầu vú lại bị ngón tay người đàn ông nhón lấy xoa nắn. Cuối cùng chỗ nào cũng không bảo vệ được, trên dưới đều bị đùa bỡn đến tội nghiệp.
"Đừng mà... hu hu... Đau..." Nguyễn Kiều từ bỏ thân dưới, cẩn thận che chở đầu vú sưng đỏ của mình, nơi đó đã sưng phì lên, như một quả trứng cá đỏ rực.
Phía dưới mất đi phòng hộ, lập tức bị bàn tay người đàn ông xâm nhập vào giữa hai chân, trêu đùa với hai cánh hoa thịt đã ướt đẫm, thong thả cọ xát âm đế nhòn nhọn hồng nhuận non nớt, chọc đến người đẹp rùng mình.
Thấy Phó Hành Chấp cứ tập trung xoa nắn huyệt nhỏ của cậu, Nguyễn Kiều dùng chân đạp một phát lên tay người đàn ông, lớn giọng quát: "Hành Chấp! Ngực em... ngực em đau lắm... Là bị anh làm cho đó!"
Phó Hành Chấp hứng thú ngó lên: "Đau chỗ nào?"
Nguyễn Kiều kẹp hai cái vú nhỏ xíu cho hắn xem: "Đây này, trên đỉnh..."
Phó Hành Chấp nhìn chằm chằm hai quả đỏ đang run rẩy, hắn nuốt nước bọt, đề nghị: "Để ông xã liếm cho em, sẽ không đau nữa, được không?"
Nguyễn Kiều ngẫm nghĩ, nhẹ nhàng gật đầu, đôi mắt chờ mong nhìn người đàn ông: "Ừa, liếm đi."
Trong ý thức hỗn độn, người đẹp mơ hồ nhớ ra một chuyện, nước bọt của Phó Hành Chấp là thứ rất hữu hiệu, hẳn là cũng có thể giúp cậu bớt đau.
Phó Hành Chấp không nhúc nhích, hắn ngồi dựa vào đầu giường: "Cục cưng, tự mình nhéo đầu vú đưa đến đây."
Cho dù thần trí không quá minh mẫn, nhưng Nguyễn Kiều cũng cảm thấy làm như vậy quá mắc cỡ. Cơ mà nhìn dáng vẻ lù lù bất động của Phó Hành Chấp, cậu do dự một chút, vẫn quỳ bước về phía trước vài bước, dựa vào người hắn, không dùng tay, ưỡn ngực đưa núm vú đỏ tươi đến bên môi hắn.
Phó Hành Chấp lặp lại lần nữa: "Cục cưng, dùng tay nắm lấy."
Nguyễn Kiều vừa thẹn vừa tức, gấp đến nổi chảy nước mắt: "Hành Chấp..." Thấy dáng vẻ lạnh lùng của người đàn ông, cậu đổi xưng hô: "Ông xã, giúp em liếm đi mà..."
Lại đợi một lát, người đàn ông vẫn vững như bàn thạch không chút động lòng. Nguyễn Kiều nào biết hắn đã sắp chịu không nổi, cậu hít hít mũi, cắn môi dùng tay nắm một bên đầu vú đỏ hồng, đưa đến bên miệng người đàn ông, đè lên đôi môi mỏng ấy.
Lúc này Phó Hành Chấp mới hé miệng ngậm lấy quả sữa ấy mà nhẹ nhàng liếm láp. Nguyễn Kiều thoải mái, phát ra tiếng hừ hừ mềm mại ngọt ngào.
Một bên đầu vú bị liếm ướt sũng, Nguyễn Kiều lại nắm bên kia đưa lên, lần này tự nhiên hơn nhiều.
Cảm giác được có cái gì đó nóng cứng đang chọc lên mông mình, Nguyễn Kiều đưa tay sờ sờ, sờ đến một cây gậy thô to, cậu ngẫm một lát mới nghĩ ra đó là cái gì.
Côn thịt của Phó Hành Chấp, thứ có thể làm cậu sướng tê người...
Nguyễn Kiều cọ tới cọ lui, bướm nhỏ mẫn cảm nhiều nước đặt ở quy đầu cọ xát, chỉ chốc lát sau đã bôi một lớp nước lấp lánh lên côn thịt của người đàn ông: "Hành Chấp, anh vẫn không cắm vào sao? Nhưng em muốn lắm..."
Phó Hành Chấp đỡ eo cậu, quy đầu nhắm ngay miệng huyệt ướt át, chà mạnh một cái: "Hôm nay sẽ cắm vào, đụ cho cục cưng của anh sướng chết."
Mắt Nguyễn Kiều sáng rực lên, gấp không chờ nổi mà hạ eo xuống, để quy đầu to béo xâm nhập vào miệng bướm ướt mềm của mình. Bởi vì đang say rượu, động tác của cậu rất mạnh, không chút bận tâm bướm nhỏ của mình có thích ứng kịp không. Cậu lập tức ngồi xuống, côn thịt cắm ngập vào trong, Nguyễn Kiều không chút chuẩn bị, đã bị đụ vào chỗ sâu nhất,
"Ứm á!" Nguyễn Kiều trợn mắt, há miệng, thân thể không ngừng run rẩy. Chỗ sâu trong hoa huyệt, cổ tử cung yếu ớt mẫn cảm bị quy đầu đục thẳng mở ra. Trong đầu Nguyễn Kiều trắng xóa một mảnh, vẫn không nhúc nhích như đóng đinh tại chỗ, như là bị đụ đến ngu người.
Phó Hành Chấp bị thịt non trong cơ thể Nguyễn Kiều kịch liệt co rút kẹp lấy hắn đến gân xanh nảy thình thịch, hắn cắn răng ôm lấy người đẹp bị đâm đến ngây ra, vỗ nhẹ lên lưng cậu.
Nghỉ ngơi một hồi lâu, Nguyễn Kiều mới hồi phục tinh thần, cậu hu hu gào khóc, thở dốc từng hơi từng hơi, vừa rồi cậu cảm thấy mình như bị thọc xuyên qua, thật đáng sợ.
Từng giọt từng giọt nước mắt của người đẹp rơi xuống, cậu khóc vô cùng tội nghiệp, Phó Hành Chấp ôm cục cưng vào lòng kiên nhẫn dỗ dành: "Ai bảo em gấp gáp như vậy làm gì, bị đâm đau rồi phải không, Kiều Kiều thật là to gan, cứ thế mà ngồi thụp xuống, có phải khó chịu lắm không..."
Người đẹp chôn mặt vào lòng người đàn ông rầm rì dần dần khóc đến mệt mỏi, cậu cứ ôm hắn như vậy mà ngủ thiếp đi mất. Đôi mi cong vút ướt bết lại, còn treo một chút nước mắt. Khuôn mặt nhỏ khóc đến đỏ bừng, đôi môi như cánh hoa khẽ nhếch, ngủ rất ngoan, quên sạch côn thịt vẫn còn đang nằm trong cơ thể của mình.
Phó Hành Chấp thở dài, sờ sờ khuôn mặt Nguyễn Kiều, ôm cơ thể cậu nhẹ nhàng đâm rút. Dù như vậy, người đẹp cũng không tỉnh lại, chép miệng ngủ ngon lành.
Người trong lòng đã ngủ rồi, Phó Hành Chấp cũng không có lòng dạ nào để làm nữa, hắn không khống chế, tốc chiến tốc thắng đụ một hồi rồi bắn ra.
"Nhóc yếu ớt dính người." Phó Hành Chấp véo mũi cậu, trong mắt tràn đầy ý cười: "Ngủ ngon."
__________
Tác giả có lời muốn nói: Phó cờ hó: Sau này trong nhà nên chuẩn bị nhiều rượu chút cũng không tệ.