Bàn về chuyện cún hư đã làm thế nào để lừa vợ yêu vào tròng
Tác giả: Dã Mân Côi Loan
Editor: Sặc Fructose
Chương 24: Hôn Kiều Bảo đến nhũn người, liếm sưng bướm nhỏ, moi móc hai lỗ nhỏ đến phun nước, cún hư trêu đùa Kiều Bảo say rượu.
Sau khi Nguyễn Kiều phát hiện Phó Hành Chấp thật sự không tức giận, mấy trò mèo của cậu càng lúc càng thành thạo. Ví dụ như lúc đang học thì trêu chọc hầu kết của hắn một chút, hoặc liếm liếm xương quai xanh của hắn, hay vào lúc Phó Hành Chấp đi WC thì cố ý chọc cho hắn cửng lên, sau đó vọt qua bên giảng viên để trốn người.
Thật ra mấy trò của cậu cũng không quá đáng, nhưng hai người đã tình đầu ý hợp, Phó Hành Chấp lại rất dễ dàng bị cậu làm ảnh hưởng, cậu chỉ đụng nhẹ vào hắn đã có phản ứng rồi. Cũng may mùa đông quần áo dày, Phó Hành Chấp lấy thêm một cái áo dày che lại, bên ngoài nhìn vào không thấy được.
Điều làm Nguyễn Kiều ngoài ý muốn chính là, Phó Hành Chấp vẫn luôn rất dung túng cậu, dù bị cậu trêu nửa vời như vậy, nhưng cùng lắm cũng chỉ túm lấy cậu hung hăng hôn mấy cái, không đòi lại cả vốn lẫn lời lúc lên giường. Ban đầu Nguyễn Kiều còn cảm thấy bạn trai thật là săn sóc, thật là biết hối lỗi. Nhưng sau đó đến khi cậu muốn, Phó Hành Chấp vẫn không chịu cho cậu, Nguyễn Kiều mới thật sự cảm thấy khó chịu.
"Ưm a..."
Tiếng hôn môi ướt át không ngừng vang lên trong căn hộ, Phó Hành Chấp ôm cục cưng trong lòng, ngậm môi cậu kiên nhẫn cọ xát đôi môi hồng phấn ấy, như đang nhấm nháp đồ ngon mà dùng đầu lưỡi đảo qua đảo lại, từ từ cọ xát kẽ môi, từng chút từng chút thăm dò vào bên trong.
Đôi mắt Nguyễn Kiều rưng rưng, hé miệng để Phó Hành Chấp hôn sâu. Người đàn ông câu lấy cái lưỡi mềm mại bên trong khoang miệng ướt nóng mà dây dưa, liếm qua hàm trên và gốc lưỡi mẫn cảm. Ngay cả hàm răng cũng không bỏ qua, càn quét khắp nơi, mút cho mỗi một chỗ thịt non đều ẩm ướt mềm mại.
Người trong lòng bị hôn đến mắt lim dim, lông mi run run, thân thể khẽ run, eo cũng nhũn xuống, cả người cuộn tròn trên đùi người đàn ông cao lớn.
Miệng người đẹp không khép lại được, ngửa đầu nuốt rất nhiều lần, chỉ chốc lát sau đã có hơi không thở nổi. Đầu lưỡi mềm đẩy thứ đang xâm nhập ra bên ngoài, nhưng không chỉ không đẩy ra được, ngược lại suýt chút nữa đã bị sặc nước bọt. Trông vô cùng đáng thương mà tiếp tục ngậm lấy đầu lưỡi người đàn ông nhẹ nhàng hút, một ít giọng mũi mềm ngọt tràn ra.
Đôi mắt Phó Hành Chấp hàm chứa ý cười, bàn tay to vuốt ve eo sườn Nguyễn Kiều, sờ soạng đến người ta run lên vài cái, sau đó lại tiếp tục thân mật hôn môi.
Ban đầu Nguyễn Kiều còn có thể đáp lại hắn, sau đó bị quấy loạn rối tinh rối mù, mơ màng bị hôn đến sưng cả môi, há miệng tùy ý để người đàn ông hoành hành. Đuôi mắt ửng đỏ, trên mặt cũng ửng hồng, dễ thương gần chớt.
Nụ hôn triền miên qua đi, Nguyễn Kiều thở hổn hển, cho rằng sau đó sẽ bắt đầu làm, nên thân mật ôm lấy Phó Hành Chấp cọ cọ: "Hành Chấp, em nứng rồi, em đã ướt rồi, ướt lắm luôn, anh vào đi..."
Nói xong, Nguyễn Kiều muốn cởi quần áo ra, Phó Hành Chấp ôm lấy cậu xoa nắn vài cái, hôn lấy cái cổ trắng nõn của cậu, trêu đùa: "Cục cưng nứng? Cái miệng nào nứng vậy?"
Nghe thế, Nguyễn Kiều đỏ mặt một chút, nghiêm túc suy tư một hồi, lấy chút dũng khí bảo: "Đều... nứng, hôm nay có thể làm hai lần."
Phó Hành Chấp cười cởi quần ra cho cậu, để cậu tựa lưng vào người mình, sau đó giơ hai ngón tay đút vào hoa huyệt đã ướt át trơn trượt. Thịt mềm lập tức ngậm lấy ngón tay mút nhẹ vào, tự động nuốt vào trong, như đang chứng minh nó thèm muốn đến mức nào. Phó Hành Chấp có thể cảm giác được, chỗ ướt mềm đó đang dịu ngoan lấy lòng hắn ra sao.
"Ưm... A a..." Nguyễn Kiều mềm giọng rên rỉ, lỗ thịt nhanh chóng được nhét vào thêm một ngón tay, lỗ nhỏ bị căng ra thêm một chút, thong thả thụt vào rút ra, lần lượt đâm thọc vào điểm G, lúc đâm vào còn phát ra tiếng nước phụt phụt.
Phó Hành Chấp vừa dùng ngón tay moi móc lỗ thịt của Nguyễn Kiều, vừa xoa nắn âm đế mẫn cảm, móc đến nước dâm chảy đầm đìa ướt cả hai cánh hoa. Kích thích liên tục nhiều chỗ làm người đẹp nhanh chóng nức nở một tiếng bắn ra. Lỗ thịt chèm nhẹp bao bọc ngón tay người đàn ông co rút liếm mút, từng dòng mật hoa phun vào lòng bàn tay hắn.
Bé trym đằng trước của Nguyễn Kiều vì bị kích thích mà đứng thẳng lên, lỗ nhỏ trên đỉnh rỉ ra một chút chất nhầy. Cậu giãy giụa xoay người, muốn kéo quần Phó Hành Chấp xuống, để côn thịt to lớn của người đàn ông đút vào bên trong. Nhưng Phó Hành Chấp không làm cậu như ý, chỉ đặt cậu lên giường, từ phía sau vạch bướm cậu liếm láp.
Cái mũi cao thẳng của người đàn ông để ở miệng huyệt, như có như không cọ xát vào đó, miệng ngậm lấy nụ hoa đang nhô lên, tinh tế nghiến lấy mút mát. Mặt lưỡi đè lên cánh hoa đánh qua đánh lại, bú đến môi hoa nho nhỏ ấy sưng to lên. Nước dâm không ngừng phụt ra, đều bị đầu lưỡi của người đàn ông cuốn lấy nuốt vào miệng.
"A a... Ha a a a..." Nguyễn Kiều quỳ bò trên giường, ngón tay mảnh khảnh trắng nõn nắm chặt ga giường, nói không nên lời, chỉ có thể há miệng rên rỉ cao thấp. Hoa huyệt ướt át nóng ấm bị bao bọc bú liếm nhai cắn, khóe mắt cậu rưng rưng. Sau nhiều lần điểm G bị đầu lưỡi người đàn ông đâm chọc đến, cậu lại lần nữa co giật kẹp lấy đầu lưỡi đang xâm lấn đó mà lên đỉnh.
Nguyễn Kiều nức nở khụt khịt, lập tức nằm sấp xuống giường, toàn thân phiếm hồng. Hoa thịt giữa hai chân bị bú liếm đến nước nôi giàn giụa, cánh hoa sưng đỏ, run rẩy không khép lại được, miệng huyệt đỏ tươi cũng co rút liên tục, ngay cả cái miệng nhỏ lỗ sau cũng mở ra một khe hở, mấp máy chảy nước.
Phó Hành Chấp tiến đến ôm người vào lòng, ngón tay đút vào lỗ sau moi móc, ngón tay mò mẫm đến chỗ tuyến tiền liệt mềm mại đó mà liên tục móc mạnh vào. Làm đến khi Nguyễn Kiều hai chân run rẩy, vùng vẫy muốn bò về trước tránh né, kết quả bị đè lại tiếp tục tiến hành một lần mát xa tuyến tiền liệt nữa, ngay cả bé trym đang đứng thẳng cũng sướng đến bắn ra.
Sau đó Phó Hành Chấp lại ôm người vào lòng, mềm nhẹ mút hôn, Nguyễn Kiều tựa vào lòng hắn nghỉ ngơi một hồi, đôi mắt ướt át ửng đỏ ngẩng lên nhìn hắn: "Hành Chấp, anh không đút vào sao?"
Phó Hành Chấp xoa xoa đầu của cậu: "Cục cưng, cuối kỳ rồi, em phải nghỉ ngơi một chút mới được."
Nguyễn Kiều à một tiếng: "Em dùng miệng bú cho anh bắn ra nhé?" Cậu cũng cảm nhận được thứ nóng bỏng dưới háng của người đàn ông.
Phó Hành Chấp ôm cậu vỗ vỗ, nhắm mắt lại: "Không cần, ngủ đi cục cưng."
Nguyễn Kiều tin, nhưng sau đó cậu tỏ vẻ làm một lần cũng sẽ không ảnh hưởng đến kiểm tra cuối kỳ, Phó Hành Chấp vẫn dùng tay hoặc dùng miệng làm cậu cao trào, lại không cắm vào, chỉ thỉnh thoảng để cậu dùng tay sục, mới nhận ra được không thích hợp.
Nguyễn Kiều vốn tưởng rằng đây là trừng phạt cậu trước đó đã tác oai tác quái, cậu còn đảm bảo sau này sẽ không đùa bỡn hắn lúc hắn đang làm việc nữa. Nhưng sau đó người đẹp tâm tư nhạy cảm lại nhịn không được nghĩ nhiều, có phải Hành Chấp đã không còn thích cậu nữa rồi không, cho nên không muốn thân mật thân thể với cậu nữa, vì thế cậu dần dần cũng không quá chủ động đi cầu hoan.
.
Truyện chỉ được editor post tại w~p SacFructose và w.p Phượng Tần.
.
Ngày cuối cùng của năm, Phó Hành Chấp về nhà, Nguyễn Kiều đến bệnh viện ăn cơm với cha mẹ. Sau cuộc phẫu thuật, sức khỏe của mẹ Nguyễn hồi phục không tồi, lại tĩnh dưỡng một thời gian là có thể xuất viện. Cả nhà quây quần vui vẻ ăn một bữa cơm, Nguyễn Kiều còn uống vài ly rượu với cha Nguyễn. Bữa cơm kết thúc, Nguyễn Kiều đỏ bừng mặt, ngồi một chỗ nấc cụt.
Cửa phòng bệnh đột nhiên bị gõ vài tiếng, cha Nguyễn đi đến mở cửa, thấy là Phó Hành Chấp đến thăm, hòa ái cười cười để hắn tiến vào.
Phó Hành Chấp xách theo mấy túi quà to bước vào, mẹ Nguyễn thấy vậy, phàn nàn: "Thật là! Tiểu Phó, con đến thăm là được rồi, đem đồ đến làm gì, khách sáo quá đi!"
"Cũng không phải mấy thứ đắt tiền gì, chỉ là mấy món mới để cô chú nếm thử thôi ạ." Phó Hành Chấp ôn hòa cười cười, ánh mắt nhanh chóng tìm được cục cưng mình mong nhớ.
Mẹ Nguyễn cầm lấy xem thử, là một ít trái cây và đồ ăn nên cũng nhận lấy, thấy hắn nhìn Nguyễn Kiều, cười nói: "Kiều Kiều uống say rồi, bây giờ còn chưa tỉnh rượu đâu."
Phó Hành Chấp đi qua xoa nắn khuôn mặt mịn màng mềm mại của cậu, Nguyễn Kiều ngơ ngác ngẩng đầu nhìn hắn, thấy được người quen thuộc, cậu cong mắt cười ngọt ngào: "Hành Chấp, anh đến rồi ~"
Ánh mắt Phó Hành Chấp dịu dàng hẳn đi, ừ một tiếng, xoa xoa đầu cậu, nói với cha mẹ Nguyễn: "Cô chú, con đã hẹn với Nguyễn Kiều nghỉ Tết dương lịch sẽ đi ra ngoài chơi, nhưng không ngờ Kiều Kiều bây giờ đã uống say rồi, nếu cô chú không ngại thì để con dẫn em ấy đi bây giờ luôn nhé?"
Cha Nguyễn ngập ngừng nói: "Kiều Kiều uống say, chăm sóc nó sẽ phiền phức lắm."
Phó Hành Chấp hơi mỉm cười: "Không đâu, Kiều Kiều rất ngoan, làm sao có thể phiền phức được, chủ yếu là rạng sáng mai chúng con sẽ xuất phát, ngày mai lại đến con sợ sẽ quấy rầy cô chú nữa."
Mẹ Nguyễn phất phất tay: "Con dẫn nó đi đi, mấy đứa trẻ tuổi chơi chung với nhau là được rồi, không cần cứ ở bệnh viện nhàm chán với cô chú đâu."
Cha Nguyễn không nói nữa, trơ mắt nhìn Phó Hành Chấp bế Nguyễn Kiều đang say đến ngây ngốc lên, ông không vui cho lắm: "Tiểu Phó này có hơi không thích hợp, có phải cậu ta với Kiều Kiều..."
Mẹ Nguyễn ngắt lời ông: "Ây da! Chuyện bọn nhỏ ông đừng xen vào làm gì, rút lại cái dáng vẻ tra hỏi đó của ông đi, Kiều Kiều còn chưa nói gì, ông đã ồn ào lên rồi, chỉ có ông thông minh thôi à? Không thấy hai đứa nó rất tốt với nhau đấy thôi? Từ khi quen biết Tiểu Phó, sắc mặt của Kiều Kiều tươi tắn hẳn lên...
"Không phải..." Cha Nguyễn bị cằn nhằn nhức cả đầu, ông cúi đầu gọt trái cây: "Ánh mắt của cậu ta lạ lắm, chắc chắn là có ý với con mình."
Mẹ Nguyễn nhíu mày, thở dài một hơi: "Tình trạng của Kiều Kiều đâu phải ông không biết, quan tâm cậu ta là nam hay nữ làm gì, con nó thích ai thì kệ nó đi. Khó lắm mới có được người bạn để nó tín nhiệm như vậy, nếu hai đứa nó mà thành đôi tôi còn mừng nữa là."
Cha Nguyễn không nói gì, ánh mắt của Phó Hành Chấp như một con sói đói, kiểu như không để ý một lát thôi thì đứa con cưng của ông sẽ bị cậu ta ăn sạch cả da lẫn xương vào bụng. Nhưng cậu ta quả thật cũng rất quan tâm đến Nguyễn Kiều, Nguyễn Kiều cũng thích cậu ta... Thôi bỏ đi, để về sau có cơ hội hỏi Kiều Kiều thử xem.
Chuyện của xấp nhỏ, quả thật không nên xen vào quá nhiều.
Phó Hành Chấp đang trêu đùa Nguyễn Kiều vô cùng đáng yêu sau khi say rượu. Hắn nắm mũi Nguyễn Kiều, Nguyễn Kiều sẽ cau mày hé miệng, sau đó hắn liếm vào khoang miệng mềm mại, đầu lưỡi nhẹ nhàng câu lấy, hung hăng nút một cái vào đầu lưỡi nhỏ mang theo hương rượu thơm nồng.
"Ưm..." Nguyễn Kiều ngửa đầu ra sau, né tránh bàn tay đang bóp mũi cậu, nhưng vẫn không né tránh nụ hôn nóng rực này. Đầu óc cậu mơ hồ, nhưng ký ức thân thể vẫn còn, dù không biết tại sao lại thế này, nhưng cậu vẫn theo thói quen mà ôm cổ Phó Hành Chấp, cái lưỡi thơm mềm nhút nhát vẫn nhè ra ngoài, môi lưỡi dán chặt lấy nhau cọ xát, mút mát.
Người đẹp bị hôn đến sưng mỏ vẫn ngơ ngẩn chớp mắt, trong nụ hôn dữ dội sau cùng cậu vẫn chịu không nổi mà hừ vài cái, nghiêng đầu né tránh.
Phó Hành Chấp nhả lưỡi cậu ra, trán cụng trán cậu: "Sao vậy, cục cưng?"
Nguyễn Kiều che miệng, nước mắt lưng tròng: "Miệng đau..."
Phó Hành Chấp thơm mấy cái lên mặt cậu: "Rồi, không hôn nữa, đừng che miệng nữa cục cưng".
Nguyễn Kiều buông tay, mếu máo: "Em không phải cục cưng của anh."
Ánh mắt Phó Hành Chấp lạnh lẽo, nhéo cằm cậu: "Kiều Kiều nói cái gì đó? Không phải cục cưng của anh, em còn muốn làm cục cưng của ai?"
Nguyễn Kiều bị hắn nhéo đau, cậu nắm lấy bàn tay khớp xương rõ ràng của hắn, tủi thân nói: "Hành Chấp không thích em hu hu..."
Phó Hành Chấp hơi sửng sốt, thả tay ra, bế cậu ngồi lên đùi hắn vỗ về: "Ngốc quá, sao anh có thể không thích em được? Anh thích em nhất..."
Người đàn ông nói, câu phía sau còn mang theo ái dục dày đặc.
Nguyễn Kiều nhìn chằm chằm người đàn ông, dường như đang phán đoán xem hắn có nói thật không. Một lát sau cậu dịu giọng, tựa đến dán vào bên cổ hắn: "Nhưng Hành Chấp không chịu đụ em nữa... Có phải anh đã không thích em nữa rồi không?
"Sau này em không bao giờ dùng app nữa, em trả lại cho anh, anh có làm thế nào em cũng sẽ không tức giận, Hành Chấp lại thích em đi được không?"
Đôi môi người đẹp hồng hồng, cái mũi cũng hồng hồng, đôi mắt tội nghiệp như chú cún con mềm mại không thể tưởng tượng nổi, làm trái tim Phó Hành Chấp cũng nhũn thành một hồ nước.
Hắn dịu dàng hôn hôn lên trán người đẹp, bất đắc dĩ nói: "Cục cưng, anh thích em, chỉ thích em, yêu em nhất, như vậy đã rõ chưa? Nhóc ngốc, anh làm như vậy là để em nghỉ ngơi, để sau này em có muốn nghỉ ngơi cũng không được. Thật là, chỉ giỏi làm nũng, muốn làm anh mềm lòng có phải không?"
Nguyễn Kiều say mèm, nghe không hiểu ý hắn là gì, chỉ biết hình như Phó Hành Chấp đã đồng ý lời cậu, còn nói rất nhiều lần thích cậu, vì thế cậu vui vẻ đáp: "Hành Chấp, em cũng thích anh nhất!"
Vẻ mặt Phó Hành Chấp dịu dàng: "Cục cưng, anh tặng em một món quà được không?"
Nguyễn Kiều gật gật đầu: "Quà? Em muốn có quà!"
Cậu ngẩng đầu lắc lắc cánh tay người đàn ông, đôi mắt nai xinh đẹp trông mong nhìn hắn.
Phó Hành Chấp khẽ cười: "Đừng gấp, món quà là một bộ với cái lắc chân của Kiều Kiều, rất đẹp, chắc chắn em sẽ thích."
"Hửm?" Nguyễn Kiều hơi giật mình, nhìn cái lồng sắt nhỏ lóng lánh rực rỡ treo trên chiếc lắc ở cổ chân, cho dù đầu đang choáng váng, trong lòng cậu cũng cảm thấy rất đẹp: "Cảm ơn Hành Chấp."
Cậu hôn chóc lên mặt Phó Hành Chấp một cái, Phó Hành Chấp xoa xoa đầu cậu: "Không cần cảm ơn, đó cũng là món quà anh rất muốn tặng cho cục cưng."