Bàn về chuyện cún hư đã làm thế nào để lừa vợ yêu vào tròng
Tác giả: Dã Mân Côi Loan
Editor: Sặc Fructose
Chương 20: Kiều Bảo đứng trước gương nới rộng lỗ sau nhét đuôi hồ ly vào để làm quà sinh nhật cho cún hư, phá zin lỗ sau, lỗ nào cũng tiết ra.
Ca phẫu thuật của mẹ Nguyễn diễn ra rất suôn sẻ, vì được phát hiện sớm nên hiệu quả điều trị rất tốt, sau khi phẫu thuật xong cũng không cần hóa trị, chỉ cần chú ý uống thuốc và tĩnh dưỡng đàng hoàng là được. Tiến triển của mẹ làm Nguyễn Kiều hoàn toàn yên lòng, cũng khiến cậu cảm thấy thật sự may mắn, vào thời điểm khó khăn luôn có Phó Hành Chấp ở bên cạnh mình.
Mùa đông đã đến, không khí lạnh buốt, nhưng người đang chìm đắm trong tình yêu cuồng nhiệt vĩnh viễn sẽ không cảm thấy lạnh lẽo.
Hôm nay là sinh nhật Phó Hành Chấp, Nguyễn Kiều lướt mạng rất lâu, sau đó căn cứ vào sự hiểu biết của cậu với Phó Hành Chấp, chuẩn bị một kế hoạch gây bất ngờ cho hắn.
Nhưng cho dù cậu có lén lút đến đâu đi nữa, đã ở cùng một ký túc xá, vẫn rất khó để Phó Hành Chấp không phát hiện ra. Người đàn ông đã sớm đoán được cậu đang chuẩn bị sinh nhật cho hắn, chẳng qua hắn luôn mắt nhắm mắt mở, không vạch trần cậu, có đôi khi còn giúp cậu làm cho thuận lợi, chờ đến ngày đó tự nhiên sẽ biết thôi.
Đồng thời Phó Hành Chấp cũng đi ra ngoài mua quà, từ lúc xác định quan hệ đến nay, hắn vẫn chưa tặng quà gì cho Kiều Kiều đâu, hắn định mượn cơ hội sinh nhật này để tặng cho cậu. Người đàn ông lựa chọn kỹ càng ở vài cửa hàng, cuối cùng cũng chọn được một món quà hài lòng.
Nhưng Nguyễn Kiều lại không biết gì về chuyện này, còn lừa Phó Hành Chấp rằng cậu muốn đến thư viện nên không đi phòng thí nghiệm, thật ra thì cậu đang ở trong phòng vệ sinh của ký túc xá, đỏ mặt nới rộng lỗ sau của mình.
Bởi vì trước giờ chưa từng dùng qua, cho nên thậm chí cậu còn không mua gel bôi trơn, nếp uốn quá chặt khít khiến ngón tay cậu rất khó đi vào. Không còn cách nào khác, Nguyễn Kiều chỉ có thể cắn môi xoa xoa âm đế chỗ hoa huyệt, kích thích để nó rỉ ra càng nhiều dịch nhờn, sau đó dùng ngón tay quét lấy, bôi lên lỗ sau, từ từ đút vào bên trong.
"Ưm a..." Mắt Nguyễn Kiều rơm rớm, một bàn tay xoa nắn nụ hoa, một bàn tay dính đầy nước dâm không ngừng đâm thọc vào lỗ sau, chậm rãi làm cho cái miệng nhỏ đó mềm mại đi một ít, ngón tay thứ hai cũng đút được vào.
Vốn dĩ Nguyễn Kiều chỉ nhúc nhích ngón tay một cách máy móc, nới rộng lỗ sau một ít, nhưng giữa những động tác lung tung đó, đầu ngón tay chẳng biết đã chọc đến chỗ nào, khoái cảm như dòng điện từ lỗ sau nháy mắt lan khắp toàn thân, cậu giật mình thở dốc một tiếng, tay vịn tường, run rẩy tiếp tục thọc vào rút ra.
Lần này cậu có ý thức tìm đến điểm mẫn cảm đó, Nguyễn Kiều hơi nhíu mày mò mẫm, cuối cùng cũng ấn đến một chỗ thịt mềm hơi nhô lên. Cậu không biết chỗ đó mẫn cảm đến mức nào, ấn mạnh vào một cái, kết quả lập tức mềm eo, ngồi quỳ xuống đất, hô hấp dồn dập rên rỉ vài tiếng, hốc mắt không tự chủ được mà đỏ bừng.
"Ưm..." Dương vật Nguyễn Kiều bị cậu tự đâm chọc lung tung mà đứng thẳng lên, cậu đỡ tường đứng dậy, cầm một thứ lông xù xù đặt trên bồn rửa tay đến, đó là một cái plug đuôi hồ ly.
Nguyễn Kiều tựa vai vào tường, đưa lưng về phía gương, cố gắng nhón mũi chân, để cái mông vểnh lên càng cao, cậu quay đầu mình dáng vẻ dâm đãng của mình trong gương, vừa thẹn thùng vừa hưng phấn, cậu rũ mắt, một tay vạch cánh mông ra, một tay nhét plug đuôi hồ ly vào lỗ sau.
"Ư..." Phần nhòn nhọn phía trước rất dễ dàng đi vào, đến phần rộng nhất phía sau, Nguyễn Kiều có hơi cố sức. Cậu cố gắng thả lỏng miệng huyệt, ngón tay đẩy mạnh vào trong, lỗ sau hồng hào mềm mại bị căng thành một cái lỗ thịt nhỏ, lập tức rụt lại, bao bọc toàn bộ plug vào trong, chỉ chừa cái đuôi xù lông thật dài bên ngoài.
Nguyễn Kiều thở ra một hơi: "Cuối cùng cũng nhét vào rồi."
Cậu thử đi lại vài bước, plug vừa vặn kẹt ngay chỗ tuyến tiền liệt, mỗi một bước đi sẽ nghiền áp một chút, làm Nguyễn Kiều không thể không đi một hồi lại dừng một chút, phòng ngừa mình bị cọ đến cao trào.
Cậu không hề biết rằng, tất cả cảnh tượng vừa nãy đều đã bị người đàn ông thu vào đôi mắt.
Phó Hành Chấp đứng ở cửa ký túc xá, dựa vào tường cầm di động nhìn Kiều Kiều trên màn hình, đáy mắt như có sóng to gió lớn.
Người đẹp vừa đỏ mặt vừa dùng ngón tay nới rộng chỗ đó của mình, khi đâm đến điểm A thì mềm giọng hừ hừ, còn dáng vẻ bị plug làm cho mềm nhũn, đều khiến khóe môi người đàn ông mím chặt, hầu kết không ngừng trượt lên xuống, toàn thân tỏa ra khí chất nguy hiểm.
Vất vả lắm mới đi ra khỏi phòng vệ sinh, Nguyễn Kiều cởi sạch quần áo của mình, lấy một bộ đồ trong túi ra mặc, khẽ phát ra âm thanh sột soạt.
Ánh mắt của Phó Hành Chấp từ cái mông cong vểnh dời lên bả vai và bộ ngực mịn màng, phía trên còn lấm tấm vài vết hôn nhàn nhạt, không khó tưởng tượng trước đó cậu đã bị xem là thức ăn ngon miệng nhất để người nào đó từng chút mút liếm.
Ánh mắt người đàn ông càng thêm sâu thẳm, đặc biệt là khi Nguyễn Kiều mặc vào một một cái váy nhìn giống váy cưới, nửa người trên bị lớp vải quấn chặt, vòng eo được bao bọc vô cùng tinh tế, làn váy với vải ren hoa lệ phức tạp che đi hai cái đùi đẫy đà, đường cong nửa đoạn dưới tuyệt đẹp, cẳng chân bóng loáng trắng nõn lộ ra, bàn chân trần đạp trên mặt đất, ngón chân mượt mà hồng phấn cong lên vì sàn lạnh.
Hơi thở của Phó Hành Chấp càng thêm nặng nề, nhìn chằm chằm đôi chân trần như tuyết trắng ấy. Bởi vì chủ nhân của nó đang phiền não với những dây thắt phức tạp, cho nên nó cũng vô thức cử động theo.
Hai bàn chân này rất thích hợp để nắm trong tay thưởng thức, người đàn ông thờ ơ nghĩ, nắm lấy mắt cá chân mảnh khảnh đó, ôm trọn vào lòng bàn tay vỗ về ngắm nghía.
Hiện tại vẫn thiếu chút gì đó, chờ phối với món quà của hắn rồi sẽ hoàn mỹ thôi.
Nguyễn Kiều loay hoay một hồi lâu cũng không rõ những cái dây đó nên buộc thế nào, cuối cùng dứt khoát để chúng rối thành một cục, không để ý đến nữa. Sau đó mang chiếc cài đôi tai hồ ly lên đầu, dùng di động xem bộ dạng hiện tại của mình.
"Hình như cũng đẹp lắm." Cậu cảm thấy đôi tai này khá đáng yêu.
Đột nhiên di động vang lên, là Hành Chấp gọi điện đến, Nguyễn Kiều hoảng sợ, sau đó nhanh chóng bắt máy: "A lô, Hành Chấp?"
Giọng nói của người đàn ông nghe có vẻ hơi khàn khàn: "Kiều Kiều, em đã chuẩn bị xong chưa?"
Nguyễn Kiều đơ người: "Hả? Chuẩn bị cái gì?"
Phó Hành Chấp: "Quà sinh nhật của anh."
Nguyễn Kiều sửng sốt, ngượng ngùng nói: "Thì ra anh biết hết à, em còn tưởng em đã giấu kỹ lắm rồi."
Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười khẽ khiến người ta nhộn nhạo.
"Còn không cho anh vào, anh sẽ nhịn hết nổi đấy." Phó Hành Chấp khẽ nói, hắn híp mắt lại: "Cục cưng, anh muốn em."
Tuy rằng không biết tại sao Phó Hành Chấp đột nhiên nói những lời khiến người ta đỏ mặt tía tai như vậy, nhưng Nguyễn Kiều vẫn dỗ dành hắn trước: "Hành Chấp, khoảng mười phút nữa anh có thể trở về rồi."
"Được." Phó Hành Chấp vuốt ve di động: "Đừng để anh chờ quá lâu."
Cúp điện thoại, Nguyễn Kiều nhanh chóng lấy bánh kem và hoa tươi đã chuẩn bị sẵn ra, còn có món quà cậu đã mua trước đó, một cái cà vạt xám bạc, đóng gói rất đẹp.
Sau khi đốt ngọn nến cuối cùng, bên ngoài liền truyền đến tiếng gõ cửa.
Nguyễn Kiều lớn tiếng nói: "Là Hành Chấp sao? Có thể vào được rồi."
Cửa mở ra, Phó Hành Chấp đi vào, sau đó nhanh chóng đóng cửa lại, khóa kỹ.
.
Truyện chỉ được editor post tại w~p SacFructose và w.p Phượng Tần.
.
Nguyễn Kiều đứng trước bánh kem khẩn trương nhìn hắn, Phó Hành Chấp mỉm cười bước đến, dùng một giọng điệu cảm thán: "Đây là cô dâu của anh sao?"
"Ừm... dạ." Nguyễn Kiều gật đầu, dang tay về phía người đàn ông: "Em là cô dâu của Hành Chấp."
"Cục cưng." Phó Hành Chấp ôm eo cậu nâng lên quay một vòng: "Em đẹp quá, hôm nay giả làm cô dâu hồ yêu sao?"
Nguyễn Kiều tựa lên vai người đàn ông, xác định sự ngạc nhiên vui sướng trong mắt Phó Hành Chấp, cậu mới thở phào nhẹ nhõm, mắt cong cong cười nói: "Em là yêu tinh chuyên hút tinh khí đó nha!"
Phó Hành Chấp thơm nhẹ lên má cậu, giọng nói tràn ngập ý cười: "Cầu còn không được."
Lúc được thả xuống, động tác của Nguyễn Kiều đụng đến nơi bí ẩn ở lỗ sau, cậu lơ đãng hừ một tiếng. Cậu đang định bảo Phó Hành Chấp thổi nến, thì cảm giác được hai bàn tay sờ soạng đùi mình, xoa nhẹ lên hai cánh mông thịt, sau đó vạch hai cánh mông ra, ấn xuống gốc đuôi hồ ly.
"Cái đuôi của bé hồ yêu có cho sờ không?" Phó Hành Chấp thấy cậu không tiện bước đi, nên bế cậu lên, bước đến gần bánh kem.
Anh đã sờ luôn rồi, còn sờ đến tận cùng bên trong rồi mới hỏi!
Nguyễn Kiều trừng mắt liếc hắn một cái, đỏ mặt gật đầu.
Vì để tiện cho cái đuôi, Nguyễn Kiều mặc một cái quần lọt khe, cái mông căng mềm bị chà đạp, bộ đồ cậu đang mặc đây cũng rất mỏng, cũng may có điều hòa mở ấm áp dễ chịu, không đến nỗi mùa đông bị lạnh đến cảm mạo.
"Mau ước rồi thổi nến đi!" Nguyễn Kiều không thể không lên tiếng nhắc nhở Phó Hành Chấp, sợ tiếp theo lập tức lăn lên giường mà quên mất chuyện chính.
Phó Hành Chấp ôm người lắc lắc: "Nguyện vọng của anh đang ở trong tay anh rồi, đã có được, không cần ước nữa."
"Anh..." Nguyễn Kiều nằm gọn trong lòng người đàn ông, bị lời đường mật của hắn làm nóng cả người.
"Cục cưng ước giúp anh đi?" Phó Hành Chấp nhẹ giọng nói.
Nguyễn Kiều nghĩ nghĩ: "Được thôi."
Cậu nhắm mắt lại, rất đứng đắn ước nguyện: Hy vọng Phó Hành Chấp vĩnh viễn khỏe mạnh hạnh phúc, chúng ta có thể bên nhau thật dài lâu.
"Ước xong rồi, anh mau thổi nến đi, sắp cháy hết rồi!" Nguyễn Kiều ước xong lập tức thúc giục hắn.
Phó Hành Chấp cúi người thổi tắt nến, sau đó tiến đến bên tai Nguyễn Kiều hỏi: "Ước gì đó?"
Nguyễn Kiều đảo mắt: "Không nói cho anh biết đâu ~ nói ra sẽ không linh nữa."
Ăn bánh kem xong, Nguyễn Kiều đưa quà cho Phó Hành Chấp, nhìn cái cà vạt đó, khóe môi Phó Hành Chấp cong cong: "Rất hợp để trói cổ tay Kiều Kiều lại, đè lên giường."
Nguyễn Kiều khiếp sợ nói: "Em mua để cho anh mang! Không phải để anh chơi kiểu đó!"
Phó Hành Chấp lắc đầu: "Đừng câu nệ hình thức của một vật nào đó, nó hoàn toàn có thể dùng với nhiều cách khác nhau."
Nguyễn Kiều trợn trắng mắt, Phó Hành Chấp lấy từ trong túi ra một thứ: "Anh cũng có quà tặng cho em."
"Thật không?" Nguyễn Kiều vui vẻ nhìn qua: "Sinh nhật của anh mà còn tặng quà cho em?"
Phó Hành Chấp mở hộp ra: "Anh ăn sinh nhật còn không phải vì để vui vẻ sao? Chỉ có Kiều Kiều vui vẻ mới khiến anh vui vẻ."
Nguyễn Kiều xoa xoa mặt: "Hành Chấp, anh quá phạm quy rồi."
Phó Hành Chấp cười cười, lấy dây xích vàng tinh xảo kia ra, nửa quỳ trên mặt đất, nâng một bàn chân trắng nõn của người đẹp đặt lên đầu gối của mình, sau đó mang sợ dây xích kia lên.
"Đây là cái gì? Nguyễn Kiều nhìn vật trang trí trên sợi dây xích: "Tạo hình kỳ quái quá."
Trong mắt Phó Hành Chấp cất giấu chút hưng phấn và khoái cảm chiếm hữu, thâm thúy bảo: "Đây là cái lồng chim nhỏ, bằng vàng."
Lồng chim? Nguyễn Kiều nhìn kỹ, quả thật là một cái lồng chim, chẳng qua bị những cành hoa hồng quấn quanh, cho nên nhất thời không nhìn ra được.
Nguyễn Kiều khó hiểu nói: "Tại sao lại là lồng chim? Có ngụ ý gì sao?"
Phó Hành Chấp ngẩng đầu, ánh mắt lộ liễu miêu tả gương mặt xinh đẹp tinh xảo của người đẹp, còn có bờ vai và chiếc cổ lộ ra ngoài.
Bàn tay to đang nắm mắt cá chân vuốt ve xoa bóp lên phía trên, người đàn ông than thở một tiếng: "Bởi vì Kiều Kiều quá đẹp, muốn mang em giấu đi, khóa lại, không muốn để người khác thấy, chỉ có thể là bảo bối của một mình anh."
Nguyễn Kiều à một tiếng: "Nhưng anh đưa cái lồng chim nhỏ thế này cũng đâu nhốt em vào đó được?"
Phó Hành Chấp kỳ dị nhìn cậu: "Kiều Kiều không cảm thấy anh kỳ quái lắm sao?"
Nguyễn Kiều nâng chân lên ngắm nghía lồng chim nhỏ: "Cái này rất đẹp mà, làm to lên chắc chắn cũng sẽ rất đẹp, nhưng mà sẽ đắt lắm đó ha ha..."
Phó Hành Chấp bất đắc dĩ nhìn cậu, đây là trọng điểm sao?
Nguyễn Kiều cong môi cười: "Dục vọng độc chiếm của tình yêu thôi mà, rất bình thường, em cũng có, em biết có rất nhiều người yêu thầm Hành Chấp, có đôi khi em cũng sẽ ghen."
Phó Hành Chấp nắm lấy bàn chân đang nâng lên của cậu, hôn nhẹ một cái lên mu bàn chân trắng nõn, vuốt ve khối xương mắt cá nhô lên: "Dục vọng độc chiếm của anh càng đáng sợ hơn..."
Nguyễn Kiều sợ hãi kêu lên một tiếng: "Anh hôn chỗ đó làm gì!" Cậu vèo một phát rụt chân lại, lông mi hoảng loạn run rẩy: "Lát nữa không cho hôn môi em!"
Lông mày Phó Hành Chấp giật giật, đành phải chùi chùi miệng, bế người lên giường: "Hiện tại có thể ăn Kiều Kiều rồi chưa?"
Nguyễn Kiều gật gật đầu, chủ động tách chân quấn lấy eo người đàn ông, nhẹ giọng nói: "Em nới rộng sẵn rồi, Hành Chấp muốn đụ lỗ sau không?"
Phó Hành Chấp nhìn cậu một cái thật sâu, bàn tay cầm lấy cái đuôi xù lông, rút mạnh ra ngoài: "Ừm, nếu Kiều Kiều đã chuẩn bị xong, anh làm sao có thể bỏ lỡ."
Sau khi lấy plug ra, lỗ sau mở ra một khe nhỏ, mơ hồ thấy được một chút mị thịt đỏ bừng, miệng huyệt mềm mại ẩm ướt co rút, khát vọng có thứ gì đó lấp đầy.
Phó Hành Chấp nắm đùi Nguyễn Kiều đẩy lên trên, để cái miệng nhỏ ở giữa kẽ mông cậu mở to hơn, sau đó móc dương vật đã cứng ngắc chờ tiến công ra, quy đầu chạm vào miệng huyệt hồng hồng, đang rỉ ra một chút chất lỏng, đâm thẳng vào.
Côn thịt nóng bỏng cứng rắn từng chút từng chút vuốt phẳng mị thịt tầng tầng lớp lớp bên trong, càng đâm càng sâu, Nguyễn Kiều cảm giác mình cứ như bị căng ra, lỗ sau chặt khít gian nan nuốt vào thứ to lớn ấy.
"Căng quá..." Nguyễn Kiều hừ nhẹ oán giận, anh to hơn cái plug đó nhiều."
Phó Hành Chấp hưng phấn đâm mạnh vào chỗ sâu nhất, để nguyên cây dương vật chôn hết vào bên trong, nựng cằm Nguyễn Kiều: "Nhưng cái miệng phía sau của Nguyễn Kiều cũng giỏi lắm mà, nhanh như vậy đã nuốt trọn côn thịt của anh rồi."
Để thích ứng một lúc rồi, Nguyễn Kiều dùng cẳng chân cọ cọ chân Phó Hành Chấp: "Em được rồi, anh di chuyển đi."
Phó Hành Chấp khiêng chân cậu trên khuỷu tay, eo hông dùng sức khích thích, côn thịt to dài đỏ tím ra ra vào vào nơi cái miệng nhỏ hồng hào. Quy đầu dạng xòe ô nhiều lần nghiền qua tuyến tiền liệt mẫn cảm, lại đâm mạnh vào chỗ sâu nhất, đụ người đẹp đầu tóc rối bời, tai hồ ly trên đầu cũng lệch qua một bên.
"A... A a! Nhẹ chút..." Ngón tay Nguyễn Kiều nắm chặt ga giường, đón nhận từng cú nắc mạnh mẽ của người đàn ông, làn váy rộng lật lên, lộ ra thân dưới nhớp nháp dâm loạn bên dưới.
Côn thịt đứng thẳng bị đâm cho lắc qua lắc lại, một lát sau vì khoái cảm ở lỗ sau mà co giật bắn tinh, hoa huyệt trống rỗng chảy nước ròng ròng, cũng co rút theo động tác đâm thọc ở lỗ sau, nó cũng muốn được thứ thô to kia cắm vào tàn nhẫn đụ nắc, đói khát run rẩy.
Phó Hành Chấp vừa đâm rút nơi lỗ sau ướt mềm, vừa dùng ngón tay moi móc bướm nhỏ chèm nhẹp của cậu: "Cục cưng có hai cái lỗ, thật đáng tiếc, anh không có cách nào chăm sóc cả hai một lượt, món quà tiếp theo tặng em là một cái dương vật giả có được không? Như vậy hai cái lỗ đều sẽ không trống rỗng..."
Nguyễn Kiều cao thấp rên rỉ, bướm nhỏ và lỗ sau cùng lên đỉnh, cậu run rẩy thở dốc, tiếng nói mềm nhẹ: "Không, không cần... một cái là đủ rồi..."
Một cái đã bị đụ đến chết đi sống lại, thêm cái nữa chắc cậu quy tiên luôn quá.
Thịt ruột co thắt khi cao trào làm gân xanh trên côn thịt của hắn nảy lên, Phó Hành Chấp thở hổn hển, eo hông dùng sức nắc mạnh vào lỗ sau ướt át đỏ bừng. Nơi đó đã căng ra thành một cái lỗ thịt, cố gắng chịu đựng côn thịt tùy ý xâm nhập. Mị thịt nơi miệng huyệt bị lôi ra một ít, rồi lại bị đâm mạnh vào, sức mạnh mười phần đâm thọc làm người đẹp nức nở rên rỉ, toàn thân nổi lên một sắc hồng.
"A a a ...! Nguyễn Kiều đột nhiên giật nảy lên, mấy chỗ mẫn cảm đều run rẩy bắn ra, vô lực ngã xuống giường, hai mắt thất thần thở dốc.
"Ưm..." Phó Hành Chấp kêu lên một tiếng, đâm mạnh vào chỗ sâu nhất, quy đầu to ra một vòng, bắn ra từng luồng tinh dịch đặc sệt, cọ rửa thành ruột non mềm.
Côn thịt đã bắn một lần vẫn chưa mềm xuống, không chờ Nguyễn Kiều hồi sức, Phó Hành Chấp đã đỡ cậu dậy, rút côn thịt ướt đẫm ra, đút vào bướm nhỏ, bóp eo cậu tiếp tục đụ nắc, làm nước dâm vung vẩy khắp nơi.
"A a... chậm một chút... hu..."
"Vừa mới bắt đầu thôi, cục cưng..."