Bàn về chuyện cún hư đã làm thế nào để lừa vợ yêu vào tròng
Tác giả: Dã Mân Côi Loan
Editor: Sặc Fructose
Chương 19: Nụ hôn vị kẹo, lời tỏ tình 100%, Kiều Bảo chủ động ngậm côn thịt, 69 trên giường, bị liếm đến phun nước.
Sau khi xác định phương án chữa trị, Nguyễn Kiều đã bị mẹ Nguyễn kêu mau về trường đi học, bảo cậu đừng cứ ở mãi trong phòng bệnh làm gì thêm phiền, hiện tại thân thể của bà vẫn rất tốt.
Nguyễn Kiều đành phải lưu luyến rời đi, định mỗi ngày đều sẽ đến đây thăm mẹ một hồi.
Ngồi lên xe rồi, Nguyễn Kiều cảm kích nói với Phó Hành Chấp: "Hành Chấp, thật sự rất cảm ơn cậu."
Phó Hành Chấp nhìn cậu, nắm chặt bàn tay cậu: "Không có chi, chuyện này với anh cũng chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì cả, vị bác sĩ đó là họ hàng nhà anh, anh hỏi trợ lý của ông ấy rồi, ông ấy nói một tuần sau có rảnh."
Nguyễn Kiều gật gật đầu, hốc mắt đỏ hoe.
Ngay từ đầu khi bị phân cùng Phó Hành Chấp ở chung một ký túc xá, bởi vì khí tràng của Phó Hành Chấp rất mạnh mẽ, tuy lịch sự nhưng nhìn qua có vẻ không dễ tiếp cận, Nguyễn Kiều còn tưởng hắn thuộc loại hình tượng lạnh lùng.
Nhưng sau khi chân chính tiếp xúc, Hành Chấp luôn dịu dàng kiên nhẫn nói chuyện với mình, chăm sóc mình, mỗi lần khi cậu gặp khó khăn, không biết phải làm sao, đều là nhờ Phó Hành Chấp đứng ra giúp đỡ cho cậu.
Nguyễn Kiều thừa nhận, cậu tham luyến cảm giác đó, cũng thích khi ở bên Phó Hành Chấp, cậu vĩnh viễn là người được thiên vị. Sự bao dung của Phó Hành Chấp, cùng với sự săn sóc và cưng chiều mà hắn dành cho cậu, làm khát vọng muốn quan hệ giữa hai người càng thêm thân mật hơn của Nguyễn Kiều càng lúc càng khó kiềm chế.
Cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, cậu đã thích Phó Hành Chấp, hơn nữa càng ngày, người này đều sẽ làm cậu càng thích nhiều hơn một chút.
Phó Hành Chấp xoa nắn mặt Nguyễn Kiều: "Lại muốn khóc nhè à?"
"Ăn chút đồ ngọt, vui vẻ lên." Hắn lấy một viên kẹo đậu phộng từ trong túi ra, đút cho Nguyễn Kiều, an ủi: "Đừng lo lắng, mẹ em sẽ không sao đâu."
Nguyễn Kiều ngậm viên kẹo đậu phộng ngọt ngào, mím môi cười cười, sau đó đảo mắt: "Cậu cũng ăn ngọt chút nhé."
Người đẹp sấn tới, dâng đôi môi thơm hồng hồng căng bóng, đầu lưỡi liếm qua phác họa hình dạng đôi môi của người đàn ông, sau đó linh hoạt chen vào bên trong, bắt chước động tác thường ngày của hắn, lung tung liếm mút giữa môi lưỡi.
Trong mắt Phó Hành Chấp hiện lên một ý cười, hắn bóp eo cậu kéo lên đùi mình, mút lấy cái lưỡi tinh tế của cậu đáp trả, lưỡi dán lưỡi ma sát mút mát, hôn người ta đến đôi mắt rơm rớm, trên mặt cũng hiện lên sắc hồng.
"Ừm, quả nhiên rất ngọt." Phó Hành Chấp nói, không biết đang nói đến kẹo hay cái gì.
Nguyễn Kiều ôm cổ hắn, trán dán vào hõm vai người đàn ông cọ cọ, tràn ngập quyến luyến và ỷ lại, dùng giọng điệu mềm mại ngọt ngào kêu một tiếng: "Hành Chấp ~"
Thật là muốn mạng người ta, Kiều Kiều cũng chỉ mới gọi hắn một tiếng như vậy, trái tim hắn đã như muốn nhũn cả ra.
Phó Hành Chấp nghiêng đầu cọ lên đỉnh đầu cậu, tiếng nói từ tính gần trong gang tấc: "Hửm?"
"Em nghĩ kỹ rồi, một trăm phần trăm." Nguyễn Kiều dùng một loại giọng điệu kiêu ngạo như mèo nhà ở ngoài đánh thắng được mèo hoang mà nói với hắn.
Phó Hành Chấp cúi đầu nhìn cậu: "Nhanh thế sao?"
"Không nhanh đâu!" Thật ra cậu đã sớm xác định tâm ý của mình, chỉ là không dám thổ lộ thôi, Nguyễn Kiều liếm liếm môi: "Hành Chấp, em thật sự rất thích anh, nếu anh cũng có chút gì đó thích em, có thể làm bạn trai của em không?"
Trái tim Nguyễn Kiều đập bình bịch, cậu vừa chờ mong vừa sợ hãi với câu trả lời của Phó Hành Chấp, cậu cảm nhận được hơi thở của người đàn ông phả sau gáy cậu, cảm giác tê dại lan tràn toàn thân, thân thể đang thân mật dán chặt của cả hai dần trở nên nóng bừng.
Phó Hành Chấp áp mặt cậu hôn một cái: "Có ngốc không hả? Anh không phải chỉ có một chút thích em, anh là vô cùng thích em."
Thấy con ngươi Nguyễn Kiều hiện lên một chút khiếp sợ và kinh ngạc, Phó Hành Chấp lần đầu tiên cảm thấy nhóc ngốc này thật sự khờ khạo khiến người ta muốn đánh cho mấy cái, vì thế hắn giơ tay vỗ nhẹ lên mông cậu: "Cái gì cũng làm hết rồi, còn tới hỏi anh có thích không? Em cảm thấy anh là người tùy tiện vậy sao?"
Nguyễn Kiều lúng túng nói: "Em... em làm sao dám nghĩ..." Chuyện người mình thích cũng thích mình thế này, có thể thân mật với Phó Hành Chấp cũng đã làm cậu rất vui vẻ.
Phó Hành Chấp nhướng mày: "Kiều Kiều thật sự chưa từng hoài nghi anh có tâm tư không thuần khiết hay sao?"
Nguyễn Kiều lắc đầu, chân thành đáp: "Hành Chấp đều là vì giúp đỡ em mà."
Phó Hành Chấp vừa bất đắc dĩ vừa vui sướng, người yêu tin tưởng mình vô điều kiện như vậy, là tốt hay là xấu đây? Hắn không muốn giấu chuyện cái app kia cả đời, sớm hay muộn gì cũng sẽ nói cho Kiều Kiều biết, nếu hình tượng hiện tại của hắn càng tốt, sau khi Kiều Kiều biết được sự thật sẽ càng tức giận hơn.
"Nếu người kia không phải em, anh mới lười nhúng tay, em tưởng anh là người thích giúp đỡ người khác lắm sao?" Phó Hành Chấp cạn lời.
Lời này Nguyễn Kiều nghe vào tai chẳng khác gì là thổ lộ, Hành Chấp cũng đã sớm thích mình, cậu vui vẻ cười cười, hôn hôn lên cằm Phó Hành Chấp: "Hì hì, không phải ~"
Phó Hành Chấp: "Biết rồi mà em còn không nghĩ theo hướng khác chút nào sao?"
Nguyễn Kiều ồ một tiếng: "Bởi vì Phó Hành Chấp trước mặt em chính là như vậy mà."
Phó Hành Chấp suy tư một chút, muốn từ từ thẩm thấu cho Nguyễn Kiều: "Nếu Kiều Kiều phát hiện, bản tính của anh có lẽ cũng không giống như em nghĩ, em có thể sẽ không còn thích anh nữa không?"
Nguyễn Kiều nhíu mày, sao Hành Chấp lại hỏi như vậy, liên tưởng đến lúc nãy hắn hỏi "Nhanh thế sao", Nguyễn Kiều nghĩ, có phải vì cậu thổ lộ quá nhanh, Hành Chấp vừa giúp mẹ cậu liên lạc với bác sĩ thì cậu nói đã nghĩ kỹ rồi, cho nên hắn cho rằng cậu không phải thật sự thích hắn?
Sao có thể như vậy! Hành Chấp không thể hiểu lầm cậu không thích hắn được!
Nguyễn Kiều lập tức ngồi thẳng dậy, như đối diện với quân địch, nghiêm túc nói: "Hành Chấp, có phải anh cảm thấy em suy nghĩ quá nhanh, nên tưởng rằng em vẫn chưa suy nghĩ kỹ đúng không?"
.
Truyện chỉ được editor post tại w~p SacFructose và w.p Phượng Tần.
.
Không đợi Phó Hành Chấp trả lời, Nguyễn Kiều đã nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, vô cùng nghiêm túc nói: "Hành Chấp, không phải hôm nay em mới thích anh, cũng không phải vì bệnh tình của mẹ em, mà em đã xác định tình cảm của mình từ rất sớm rồi."
"Nếu không phải vì thích anh, em mới không để anh hôn em, còn..." Nguyễn Kiều đỏ mặt: "Còn để anh đụ em..."
"Chỉ là, em không rõ Hành Chấp có phải cũng thích em hay không, em mới rối rắm do dự lâu như vậy..." Nguyễn Kiều vô thức nắm nhăn tay áo người đàn ông.
Phó Hành Chấp vốn chỉ muốn lộ ra với Nguyễn Kiều một chút, hắn có lẽ không tốt như cậu tưởng tượng, không ngờ còn thu hoạch được lời tâm tình ngoài ý muốn, trái tim tức khắc như được ngâm vào nước ấm, nóng hừng hực, chỉ muốn ôm người vào lòng hôn một hồi.
Nghĩ gì làm nấy, hắn bóp eo người đẹp hôn đến người ta choáng váng mềm nhũn cả ra, xoang mũi tràn ra tiếng hừ tinh tế ngọt mềm, cánh môi đỏ bừng hơi sưng, dáng vẻ vừa mới bị chà đạp xong.
"Khờ quá, sao lại không nhìn ra chút gì được chứ." Phó Hành Chấp oán giận nói: "Hơn nữa Kiều Kiều là nhóc ngốc thì cũng thôi đi, thế mà cũng có thể giấu đi sự yêu thích của mình, còn dám nói với anh chỉ là bạn giường, suýt chút nữa đã chọc anh tức chết, nếu em chịu để lộ ra một chút, anh đã tỏ tình với em sớm hơn rồi."
Nguyễn Kiều ngượng ngùng nắm cổ áo hắn, chôn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của mình vào lòng người đàn ông, giọng rầu rĩ: "Em không có ngốc."
Ồ, còn nói không có ngốc, bị lừa đến chẳng còn quần, lại còn ngoan ngoãn để đầu sỏ gây tội vuốt lông sờ soạng.
Phó Hành Chấp trìu mến xoa xoa đầu cậu, lại hôn hôn: "Lúc anh hỏi em, em là cô dâu của ai, em nên trả lời, em là cô dâu của anh mới phải."
Nguyễn Kiều cũng nghĩ tới, bây giờ nghĩ lại lúc đó cảm giác Phó Hành Chấp ghen tuông đúng là rất rõ ràng, lại ngẫm ngẫm thêm chút, chỉ cảm thấy mỗi một ký ức bình thường cũng đều mang theo vị ngọt.
Nguyễn Kiều cười ngây ngốc, chóp mũi nhẹ nhàng củng củng hắn: "Ừm, bạn trai."
Rốt cuộc cũng yêu đương với Phó Hành Chấp, Nguyễn Kiều cảm thấy, hiện tại trừ Phó Hành Chấp sẽ càng thân mật mà gọi cậu là cục cưng gì đó, còn sẽ không che giấu tình yêu của mình, ở bên ngoài cũng rất tự nhiên thân mật khăng khít với nhau, thì chẳng khác gì với trước đây.
Trước đây bọn họ cũng đã rất thân mật rồi, Nguyễn Kiều hậu tri hậu giác nhận ra, mình ở phương diện này, hình như, quả thật, có lẽ, có hơi ngốc.
Ý thức được mình là người ngu ngốc, người đẹp khẽ thở dài một hơi.
Cũng may kết quả đều tốt, cả hai không lãng phí thời gian quá lâu.
Bởi vì bệnh tình của mẹ Nguyễn, khoảng thời gian này cả hai không có làm tình, chỉ thường xuyên ôm ấp hôn hít. Trên thực tế, Phó Hành Chấp đã không còn dùng đến cái app đó nữa. Suy cho cùng thì người thật đã ở trước mặt rồi, không cần phải dùng thủ đoạn gì nữa, nếu không phải Nguyễn Kiều còn nhớ đến chuyện "truyền dương khí", có lẽ hắn cũng sẽ quên mất chuyện này.
Sau nhiều lần Phó Hành Chấp đã cứng rồi nhưng lại không chịu làm, Nguyễn Kiều dò hỏi hắn, Phó Hành Chấp đáp rằng: "Kiều Kiều đi qua đi lại giữa trường học và bệnh viện đã quá vất vả, anh vẫn luôn bên cạnh em, tạm thời không cần dùng cách cho tinh dịch, như vậy em cũng không quá mệt mỏi."
Nguyễn Kiều: "Nhưng như vậy cũng cực cho anh quá, anh có thể không cần đến bệnh viện cùng em."
Phó Hành Chấp nắm tay cậu: "Chuyện mẹ vợ, sao lại gọi là cực được chứ?"
Nguyễn Kiều đỏ mặt phỉ nhổ hắn một phen, kỳ thật trong lòng đã cảm động rối tinh rối mù, vì thế sau một lần hôn hôn sờ sờ đến cứng, cậu chủ động kéo khóa quần Phó Hành Chấp: "Em giúp anh làm một chút nhé? Cứ nhịn mãi cũng không tốt đâu."
Yết hầu Phó Hành Chấp trượt lên xuống một chút, ánh mắt sâu thẳm, giọng cũng khàn khàn: "Không cần..."
Nguyễn Kiều không nghe hắn, nắm côn thịt cứng nóng vừa bật ra, cúi đầu ngậm lấy quy đầu, vụng về liếm mút.
Cái miệng tinh xảo nhỏ nhắn ướt nóng của người đẹp cứ như thế mà bao bọc lấy quy đầu cực đại, ra sức mút vào, quai hàm bị côn thịt đâm ra độ cung nhàn nhạt, khi thì vì lực mút vào mà lõm đi một chút, vô cùng tình sắc.
"Ưm..." Phó Hành Chấp khẽ hừ một tiếng, con ngươi mang theo chút chịu đựng, kiềm chế bản thân, không thể chọc thẳng vào cổ họng yếu ớt của Kiều Kiều.
Nguyễn Kiều cố gắng an ủi côn thịt cứng ngắc, bàn tay vuốt ve khúc thịt bên ngoài mà miệng cậu không ngậm hết được, thậm chí cũng không bỏ qua cho hai quả trứng căng tròn phía dưới, chôn mặt sâu vào liếm mút. Tiếng nước chậc chậc phát ra giữa những lần liếm mút, nghe đến nỗi gân xanh trên dương vật người đàn ông cũng giật giật theo.
Chú ý đến Kiều Kiều vừa bú cho hắn, hai cái đùi quỳ gối trên giường còn không tự giác cọ xát vào nhau, Phó Hành Chấp liền biết, Kiều Kiều cũng rất muốn. Thân thể đang nếm đủ tình dục đột nhiên phải ăn chay, lúc này chịu một chút kích thích cũng không nhịn nổi.
"Đổi tư thế đi." Phó Hành Chấp xoa mặt Nguyễn Kiều, ý bảo cậu nhả ra, sau đó xoay người cậu lại, để cậu quỳ gối dang chân bên cổ mình, kéo quần Nguyễn Kiều xuống, hắn ngửa đầu ngậm lấy chiếc bướm nhỏ hồng hào đang phun sương sớm kia, đầu lưỡi mạnh mẽ liếm láp.
Không ăn được bữa tiệc lớn, nếm chút ngon ngọt cũng không tệ.
"Ưm a..." Thân thể Nguyễn Kiều run rẩy, cậu cảm giác được con bướm chèm nhẹp của mình được người đàn ông ngậm lấy toàn bộ, mặt lưỡi đè lên âm đế cọ xát qua lại, còn nghe được tiếng nhấm nuốt rõ ràng.
Nguyễn Kiều lại ngậm lấy côn thịt ướt át trước mắt, ra sức liếm mút, đầu lưỡi quét qua mã mắt, nặng nề hút vào.
Phó Hành Chấp dừng một chút, sau đó cắn nụ hoa mẫn cảm, đầu lưỡi nhanh nhẹn đánh qua trái phải, mang đến cho cậu càng nhiều kích thích phong phú hơn nữa, hút hết nước dâm ngọt ngào đang không ngừng trào ra vào miệng.
Thấy bắp đùi của Nguyễn Kiều không ngừng run rẩy, bướm nhỏ hồng hào đã bị liếm thành dáng vẻ đỏ bừng ướt át, cánh hoa run rẩy, béo núc ních, cái miệng nhỏ bên dưới cũng không ngừng mở ra khép lại co rút. Đầu lưỡi Phó Hành Chấp lập tức đút vào miệng huyệt, bắt chước động tác làm tình mà từng chút thọc vào rút ra.
"Ha a..." Nguyễn Kiều rốt cuộc cũng không nhịn nổi nữa, nhả côn thịt dính đầy nước bọt trong suốt ra, run rẩy rên rỉ.
Khi đầu lưỡi của người đàn ông nặng nề thọc vào, mị thịt bên trong đang xô đẩy đầu lưỡi đột nhiên co rút, chỗ sâu trong huyệt nhỏ phun ra một luồng mật hoa, Phó Hành Chấp nếm được hương vị tanh ngọt, từng chút mút sạch sẽ.
Nguyễn Kiều không chịu nổi, vòng eo mềm nhũn ngã xuống, huyệt nhỏ đè lên mặt người đàn ông, lưu lại một vệt ẩm ướt.
Phó Hành Chấp nâng Nguyễn Kiều dậy, Nguyễn Kiều nghỉ ngơi một hồi, chờ dư vị cao trào đi qua, mới tiếp tục bú cho Phó Hành Chấp, liếm đến miệng nhức mỏi cả ra, lại dùng tay sục cho hắn. Cuối cùng Phó Hành Chấp vẫn để cậu nằm sấp, dương vật hắn ra vào giữa hai đùi thịt mềm mại, thọc vào rút ra một hồi lâu mới đút vào bướm nhỏ đỏ bừng mà bắn tinh.
Người đẹp ánh mắt mê ly nằm trên giường, Phó Hành Chấp nựng cằm cậu: "Cục cưng, mới mấy ngày không ăn tinh dịch đã khó chịu rồi sao?"
Nguyễn Kiều bị hắn trêu, vẫn ngoan cường nói: "Phía dưới ăn nhiều, phía trên cũng muốn ăn..."
Sắc mặt Phó Hành Chấp thay đổi, đè người xuống nút lưỡi một hồi, giọng điệu hung hăng: "Nếu không phải thương em, anh cũng sẽ cho cái miệng phía sau của em ăn một lần."
"Cũng không phải không thể..." Nguyễn Kiều lẩm bẩm một câu.
Phó Hành Chấp tai thính mắt tinh: "Nói cái gì đó?"
Nguyễn Kiều lắc đầu, nhìn hắn đầy vô tội.
Phó Hành Chấp giật giật khóe môi, từ lúc hai người tỏ lòng với nhau, Nguyễn Kiều càng ngày càng chủ động.
"Em cứ chờ đó đi." Người đàn ông trầm giọng nói.
_________
Lời của ê đuýt tơ: Like và comt của mấy pà là động lực để tui ê đuýt ngồi gõ chữ ( ɔˆз ( ˆ⌣ˆc )