Bàn Về Chuyện Cún Hư Đã Làm Thế Nào Để Lừa Vợ Yêu Vào Tròng

Chương 21




Bàn về chuyện cún hư đã làm thế nào để lừa vợ yêu vào tròng

Tác giả: Dã Mân Côi Loan

Editor: Sặc Fructose

Chương 21: Cất chiếc váy Kiều Bảo đã mặc đi, Kiều Bảo vui mừng khi biết mình đã được yêu thầm bấy lâu, app bị bại lộ.

Hôm sau Nguyễn Kiều ngủ đến 10 giờ mới tỉnh, cậu ngồi trên giường, mặc chiếc áo len màu vàng kem Phó Hành Chấp mặc vào cho cậu, phối với đầu tóc bù xù màu nâu sẫm, trông cậu cứ như một đóa hoa bồ công anh mềm mại xù bông.

Cậu uống hộp sữa bò vị phô mai Phó Hành Chấp mua, xét thấy bây giờ ai đó đã trở thành bạn trai của cậu, Nguyễn Kiều càng yên tâm tiếp nhận hắn mua đồ cho cậu ăn.

Phó Hành Chấp đang dọn dẹp đống hỗn độn trên mặt đất, hôm qua làm lỗ sau, chiếc váy xinh đẹp của Nguyễn Kiều đã bị xé rách, toàn thân còn bị người đàn ông bôi một tầng bơ trơn trượt lên, lại từng chút từng chút liếm mút sạch sẽ, làm cả người cậu đỏ bừng, da thịt mịn màng trắng như sữa đầy những vệt đỏ mút ra.

Nguyễn Kiều tiếc nuối nhìn cái váy cưới rách rưới kia: "Cái váy đó đắt lắm, giờ không thể mặc nữa rồi."

Phó Hành Chấp hiền huệ lau sạch sẽ sàn nhà và giặt sạch ga giường, cái váy đó được hắn gấp lại bỏ vào túi: "Không sao, sau này anh sẽ mua thêm nhiều váy cho Kiều Kiều."

"Anh còn muốn em mỗi ngày mặc cho anh xem à? Đấy là phúc lợi sinh nhật thôi!" Nguyễn Kiều cắn ống hút, trừng mắt nhìn: "Cho nên anh phải quý trọng đi, đấy là quà giới hạn chỉ có lúc sinh nhật thôi đấy bạn trai ạ."

Phó Hành Chấp cười cười: "Kiều Kiều yên tâm, anh rất quý trọng, không buông tha một chút nào."

Hắn mở cửa tủ quần áo, cất chiếc túi đó vào trong.

Nghĩ đến hôm qua mình đã bị lăn qua lộn lại ăn sạch như thế nào, Nguyễn Kiều lại bắt đầu đau lưng mỏi eo. Cậu vươn một bàn chân trắng nõn ra, đạp đạp người đàn ông trước mặt: "Cái váy đó không mặc được nữa, anh còn giữ lại làm gì?"

Phó Hành Chấp nói như đúng rồi: "Đây là đồ Kiều Kiều đã mặc qua, làm sao có thể để người khác nhìn thấy, bên trên còn có rất nhiều..."

"Câm miệng!" Nguyễn Kiều đoán được hắn muốn nói gì, không gì khác ngoài những dấu vết dâm loạn, cậu đỏ mặt lại đạp hắn một cái nữa: "Dơ muốn chết! Biến thái!"

"Yên tâm, anh đã giặt sạch rồi." Phó Hành Chấp nắm lấy cổ chân của cậu, lòng bàn tay bóp nhẹ một cái.

Nguyễn Kiều kinh ngạc hỏi: "Anh giặt hồi nào?"

Phó Hành Chấp hơi mỉm cười: "Hôm qua sau khi Kiều Kiều mệt quá ngủ thiếp đi, anh giúp em tắm rửa xong, rồi thuận tay giặt sạch luôn, cho nên phơi đến sáng thì khô rồi."

Thuận tay... giặt sạch...

Nguyễn Kiều không dám tin hỏi: "Anh sẽ không giữ lại cái váy lần trước em mặc luôn đó chứ?"

Phó Hành Chấp cụp mắt nhìn cổ chân mảnh khảnh trắng nõn của người đẹp, dây xích vàng lấp lánh quấn quanh cổ chân dường như chỉ cần bóp nhẹ thôi cũng đã gãy, tựa như một kiểu giam cầm, lồng chim rũ xuống dưới, lắc lư theo động tác của chủ nhân.

"Ừ, đều được cẩn thận cất kỹ lại rồi." Phó Hành Chấp cũng không phủ nhận, muốn xem thử Kiều Kiều sẽ có phản ứng thế nào.

Nhưng Kiều Kiều chỉ cạn lời liếc hắn một cái: "Em đã ở trước mặt anh rồi, anh còn giữ mấy thứ đó làm gì?"

Phó Hành Chấp sững người một chút, sau đó mới khẽ cười nói: "Cục cưng nói rất đúng."

Người đàn ông giơ tay ôm lấy vòng eo mềm dẻo của Kiều Kiều, nhẹ nhàng vuốt ve lưng cậu, ngậm lấy cánh môi hồng hào căng bóng của cậu mà mút mát, đầu lưỡi nếm được chút vị sữa từ khoang miệng nhỏ nhắn ngọt ngào của người đẹp.

Một nụ hôn kết thúc, khi hai cánh môi tách ra, Nguyễn Kiều còn mang vẻ mặc mê ly hé miệng, đôi mắt rưng rưng vô tội nhìn người đàn ông, xinh đẹp đến nỗi làm đáy lòng Phó Hành Chấp nhũn ra thành một hồ nước.

"Nhưng mà, cho dù có Kiều Kiều rồi, anh vẫn muốn giữ lại tất cả những thứ của Kiều Kiều, không cho bất kì ai nhìn thấy, lòng dạ anh vốn hẹp hòi thế đấy." Phó Hành Chấp hôn lên mắt cậu: "Anh còn chụp những khoảnh khắc Kiều Kiều làm anh động lòng lại nữa, lưu cẩn thận lắm đó, nên cho dù là quà giới hạn thì cũng có thể lấy ra xem bất cứ lúc nào."

Nguyễn Kiều hồi hồn: "Lưu lại? Anh chụp ảnh? Chụp lúc nào?"

Phó Hành Chấp: "Chụp lúc Kiều Kiều lấy bánh kem ra, trước đó lần nào cũng có chụp lại."

"Nào có nhiều lần như vậy..." Nguyễn Kiều thò qua: "Em muốn xem, anh chụp em có đẹp không?"

Phó Hành Chấp thấy Nguyễn Kiều không để ý lắm đến việc này, hắn click mở album bảo mật trong điện thoại, đưa đến trước mặt Nguyễn Kiều: "Đương nhiên Kiều Kiều lúc nào cũng đẹp."

Nguyễn Kiều mím môi, không quá tin tưởng, rất nhiều con trai có kỹ thuật chụp hình tệ hại ok? Cho dù Phó Hành Chấp có giỏi đến đâu, chắc cũng không làm tốt tất cả mọi thứ nhỉ?

Thực tế chứng minh, Phó Hành Chấp chụp ảnh cũng rất đẹp.

Nguyễn Kiều lướt xem album, cậu trong mỗi bức ảnh ấy, mỗi cái nhíu mày, mỗi một nụ cười đều vô cùng động lòng người, khiến người khác vừa nhìn đã biết cậu trai này thật đáng yêu, khiến người ta rung động. Cậu khẽ cười, có thể nhìn ra được người chụp ảnh rất yêu thương người trong những bức ảnh này.

Quả thật tấm nào cũng đẹp, chỉ là... Nguyễn Kiều nhìn số lượng ảnh chụp hiển thị trong album bảo mật, tận mấy ngàn tấm. Cậu lướt lên trên, nhìn thấy rất nhiều ảnh chụp cậu lúc cả hai chưa chính thức yêu đương, thậm chí là trước khi cả hai thân thiết với nhau nữa.

Nguyễn Kiều trợn tròn mắt: "Hành Chấp, anh đã chụp em từ sớm như vậy à?"

Cậu ngẩng đầu nhìn về phía Phó Hành Chấp, Phó Hành Chấp không né tránh, nhìn thẳng vào mắt cậu khẽ gật đầu: "Đúng vậy, anh đã sớm thích Kiều Kiều, so với Kiều Kiều thích anh còn sớm hơn nhiều."

Nguyễn Kiều cười thầm một cái, bất kể như thế nào, biết được người mình thích đã thích mình từ rất lâu, vẫn luôn yên lặng chú ý đến mình, trong lòng dĩ nhiên rất vui vẻ. Cậu nhìn ảnh chụp nói dỗi: "Anh chụp cũng không lựa thời điểm tốt một chút, sao lúc em ngủ trong thư viện anh cũng chụp luôn vậy, em chỉ ngủ mỗi lần đó thôi!"

"A! Sao có cả hôm đó, vì em thức đêm viết báo cáo nên hôm sau gà gật mang hai chiếc vớ khác nhau, anh chụp em trông ngốc quá đi!"

"Em ăn đồ dính tùm lum lên mặt anh cũng chụp... Sao anh dám chụp ảnh xấu của em hả?!"

Đắm chìm trong cảm xúc đột nhiên phát hiện người mình thích đã yêu thầm mình từ lâu, Nguyễn Kiều lướt nhanh album, ngẫu nhiên nhìn đến một bức ảnh mà cậu cảm thấy chụp mình trông thật ngốc, cậu sẽ lẩm bẩm càu nhàu, thậm chí cậu không chú ý đến, cảnh tượng trong nhiều bức ảnh đều được chụp cùng trong một ngày.

Cứ như, mọi lúc mọi nơi mà cậu ở đấy, đều sẽ có nhiếp ảnh gia xuất hiện.

Cậu vẫn luôn ở trong tầm mắt của người kia.

.

Truyện chỉ được editor post tại w~p SacFructose và w.p Phượng Tần.

.

Ánh mắt Phó Hành Chấp lóe lóe, xoa xoa tóc Nguyễn Kiều: "Sao ngơ ra rồi? Không đáng yêu sao? Dù Kiều Kiều làm bất cứ thứ gì, anh đều cảm thấy đáng yêu muốn chết, chỉ muốn trân trọng lưu giữ lại, không để người khác nhìn thấy."

"Thật may không có ai yêu thầm em, nếu không chú ý đến em rồi, người biết mấy chuyện ngốc nghếch của em chẳng phải sẽ càng nhiều hay sao." Nguyễn Kiều lơ đãng nói.

Sao lại không có cơ chứ? Phó Hành Chấp cười thầm trong lòng, chẳng qua đều bị hắn ngăn lại mà thôi.

Hắn vuốt ve vành tai mượt mà tinh xảo của Nguyễn Kiều, dưới động tác của người đàn ông, vành tai trắng nõn dần dần đỏ lên: "Cục cưng, trừ anh ra em còn muốn ai yêu thầm em nữa hả?"

Nguyễn Kiều nghiêng đầu né bàn tay hắn, xoa xoa vành tai nóng lên của mình: "Không có không có, em có Hành Chấp là đủ rồi!"

Nhìn thấy người đẹp mỉm cười ngọt ngào với mình, dục niệm nặng nề trong lòng Phó Hành Chấp mới bớt đi vài phần: "Cũng không tệ lắm."

Nguyễn Kiều kéo thanh tiến trình bên cạnh, lập tức kéo xuống dưới cùng, cậu muốn biết Hành Chấp bắt đầu chụp mình từ khi nào, kết quả thấy được ảnh chụp cậu tham gia thi đấu vào năm ba đại học.

— Rõ ràng không phải ảnh chụp chính thức đăng trên diễn đàn trường học, mà là ảnh do người chụp tự chụp được.

"Ấy?" Nguyễn Kiều ngắm nghía cẩn thận, lúc này mới nhớ đến, cuộc thi ấy có rất nhiều trường học đến tham gia, có lẽ Phó Hành Chấp cũng có mặt ở đó. "Hành Chấp, đây cũng là anh chụp sao?"

Phó Hành Chấp tập trung nhìn vào, khóe môi cong cong: "Ừm."

Nguyễn Kiều kinh ngạc: "Lúc ấy anh đã..."

Lúc này Nguyễn Kiều đột nhiên nghĩ đến, Cù Tinh Dương đã từng nói với cậu, vào năm ba đại học Phó Hành Chấp có đến trường Sùng Sam tham gia một cuộc thi, sau đó vô cùng tán thưởng một người ở đó, rồi còn vì người ấy mà đến Sùng Sam học cao học. Trước đây Nguyễn Kiều luôn tưởng rằng là một vị giáo sư nào đó, bây giờ ngẫm lại...

Phó Hành Chấp tư thế lười biếng ngồi bên mép giường, tay đặt lên eo ôm cậu, giọng nói trầm thấp hấp dẫn khiến lòng người rung động: "Kiều Kiều, anh đã nhất kiến chung tình với em."

"Anh đã nói anh thích em từ rất sớm, rất lâu về trước đã bắt đầu thích em rồi."

Chỉ mới liếc nhìn cậu một cái, hắn lập tức quyết định, mình phải có được cậu.

Người đàn ông xác nhận suy đoán của cậu.

Nguyễn Kiều nhẹ nhàng hít một hơi: "Vậy chẳng phải là... hơn hai năm rồi?"

Cuộc thi đó tổ chức vào học kỳ một năm ba đại học của cậu.

Tính đến hiện tại, cũng đã hơn hai năm.

(Nhắc cho bạn nào quên, Phó cờ hó và Kiều Kiều đang học thạc sĩ năm nhất, mạch truyện đang ở vào đầu năm học đầu tiên của họ.)

Phó Hành Chấp đã yêu thầm cậu lâu như vậy?

Nguyễn Kiều tựa vào lòng người đàn ông, tay kéo áo hắn nắm chặt: "Sao anh lại không nói sớm cho em biết?"

Phó Hành Chấp thở dài một hơi: "Là ai, mỗi ngày anh tốn biết bao tâm sức để đến gần người đó, muốn thân thiết với người đó một chút, dùng mọi cách để có được nhiều thời gian ở chung hơn, kết quả người đó lại không nhìn ra được tâm tư của anh, còn xem anh là bạn bè, ai ấy nhỉ?"

"Hu hu... là em, em thật ngu ngốc." Nguyễn Kiều áy náy ôm cổ hắn cọ cọ: "Tại em không nhạy cảm lắm với phương diện này... em chưa từng nghĩ sẽ có người thích em..."

Thôi bỏ đi, không nhạy cảm với tình cảm của người khác cũng tốt, nhóc ngốc này còn nói không ai yêu thầm cậu nữa. Ngay cả trong khoảng thời gian này hắn theo sát bên người cậu cũng đã chặn được vài người. Những lúc hắn không ở bên cậu, chắc chắn cũng có rất nhiều người thích cậu, cuối cùng có lẽ đều bị sự ngờ nghệch bẩm sinh của cậu đánh bại rồi.

Không nói thẳng với Nguyễn Kiều, cậu sẽ không hiểu được, kết quả bây giờ lại hời cho hắn.

Phó Hành Chấp khẽ cười một tiếng, ôm người vỗ vỗ: "Không sao, dù sao thì chúng ta cũng đã ở bên nhau."

Nguyễn Kiều lại ôm hắn xà nẹo một hồi, di động Phó Hành Chấp đột nhiên vang lên, cậu cầm lên nhìn, phát hiện là cơm hộp hắn đặt đã được đưa đến.

"Hành Chấp, anh gọi cơm à?" Nguyễn Kiều đưa điện thoại cho hắn xem.

Phó Hành Chấp đứng lên: "Ừ, cháo xương hầm với rau cải. Tuy chỗ đó không bị thương, chỉ hơi sưng lên, anh đã bôi thuốc cho em rồi, nhưng ăn cháo vẫn tốt hơn."

Nguyễn Kiều mất mấy giây mới hiểu được hắn đang nói cái gì, cảm giác căng căng nơi lỗ sau chợt trở nên rõ ràng, hắn mất tự nhiên ừ một tiếng: "Vậy anh đi lấy đi."

Bên cạnh ký túc xá của họ có một nơi để lấy cơm hộp, chỗ đó đặt một dãy ngăn tủ, đưa số đuôi di dộng là có thể lấy, Phó Hành Chấp trực tiếp đi xuống.

Nguyễn Kiều có hơi buồn chán, cầm lấy di động tiếp tục chơi, phát hiện đây là điện thoại của Phó Hành Chấp không mang theo, cậu lại định click mở album xem tiếp, nhưng cậu lại chú ý đến một cái app không tên trên màn hình,

"Sao mà làm được vậy? Tên app có thể để trống được à?" Nguyễn Kiều tò mò nhìn nhìn, icon là một hình trái tim, thoạt nhìn rất giống mấy phần mềm tìm người yêu tìm bạn chịch không đứng đắn gì đó. Nguyễn Kiều không nghĩ nhiều, nhấn mở.

Chỉ thấy trên màn hình hiển thị hình ảnh của cậu đang ở trong ký túc xá, Nguyễn Kiều giật mình nhìn lên trần nhà: "Hành Chấp có gắn camera ở ký túc xá sao? An ninh ở trường mình đâu đến mức đó đâu nhỉ?"

"Không có mà..." Nguyễn Kiều ngó trái ngó phải cũng không tìm được sự tồn tại của camera, cậu lại cúi đầu nhìn màn hình, cảm thấy hình ảnh của mình trong đó cũng quá lớn rồi, gần như chiếm trọn toàn bộ màn hình. Phạm vi quan sát của camera bình thường phần lớn đều là cả phòng mới đúng, không gần đến thế này, lại còn vô cùng sắc nét.

Nguyễn Kiều đứng lên, phát hiện hình ảnh thay đổi theo động tác của mình, nhưng đều là hình ảnh kiểu người đứng bên cạnh nhìn cậu, cậu cau mày muốn thu nhỏ hình ảnh lại: "Tiên tiến đến thế sao?"

Đầu ngón tay chạm vào chính mình trên màn hình, Nguyễn Kiều đột ngột dừng lại.

Sao lại thế này? Giống như trên người bị đụng một cái.

Hơn nữa cảm xúc của ngón tay cũng rất kỳ lạ...

Tay cậu khẽ run, nhấn vào mặt mình trên màn hình, ấm áp, tinh tế, cảm xúc như khi chạm vào da người, chân thật đến không thể tưởng tượng nổi.

Đồng thời, trên mặt cậu cũng có cảm giác bị đụng vào, Nguyễn Kiều nhìn chằm chằm về phía trước, không một bóng người.

Cảnh tượng quen thuộc này...

Bộp một tiếng, di động rơi xuống mặt đất.

Nguyễn Kiều bụm mặt, trong mắt tràn đầy hoang mang.