Bàn về chuyện cún hư đã làm thế nào để lừa vợ yêu vào tròng
Tác giả: Dã Mân Côi Loan
Editor: Sặc Fructose
Chương 16: Dùng vải ren cọ xát, khống chế không cho bắn tinh, Kiều Bảo vừa khóc vừa viết bản kiểm điểm, bị cún hư đâm đến tử cung bắn vào trong.
Phó Hành Chấp cúi đầu, nắm ngón tay trắng nõn tinh tế của Nguyễn Kiều, túm lại xoa xoa: "Hôm nay Kiều Kiều chơi vui không?"
Nguyễn Kiều thấy bàn tay có hơi nhột, muốn rút ra, nhưng Phó Hành Chấp lại nắm chặt không buông, đành phải hơi dùng sức nắm lại bàn tay người đàn ông, nghe vậy khóe môi cậu trề xuống: "Không vui, bị quấy rầy!"
À, quấy rầy em chính là anh đây.
Lông mày Phó Hành Chấp giật giật, cắn lên đầu ngón tay trắng nõn của cậu một cái: "Câu trả lời này không được, cảnh cáo lần một."
Nguyễn Kiều đơ: "Hả? Tại sao?" Cậu đã nói sai cái gì... QAQ
"Nếu hôm nay em không chạy đến quảng trường, mà ở bên cạnh anh, sẽ không bị thứ vô hình đó quấn lấy." Phó Hành Chấp nhéo nhéo gương mặt mềm mại của cậu, lưu lại hai dấu tay trên đó: "Đúng không?"
Nguyễn Kiều lưỡng lự một chút, gật gật đầu.
"Phải rồi, hình như anh còn nghe thấy, có ai đó nhắc đến cô dâu gì đó, Kiều Kiều ăn mặc như vậy là muốn làm cô dâu của ai?" Phó Hành Chấp xoa chiếc cằm mềm mại đầy đặn của Nguyễn Kiều, nhìn có vẻ thờ ơ, hỏi: "Trải nghiệm thế nào?"
"Tớ là cô dâu của Ma Thần." Nguyễn Kiều tự cho là đúng đang nghiêm túc trả lời câu hỏi, thấy bàn tay Phó Hành Chấp đột nhiên dùng sức, xé rách bao tay bằng ren, đôi mắt cậu mở to: "A! Cái đó không phải của tớ! Tinh Tinh nói đắt lắm đó!"
"Tiền bồi thường bộ quần áo này anh sẽ chuyển lại cho nó." Phó Hành Chấp nở nụ cười làm Nguyễn Kiều thấy lạnh sống lưng: "Kiều Kiều, câu trả lời này, ghi lỗi lại."
"Hả?" Từ nhỏ đến lớn đều là bé ngoan, cụm từ "ghi lỗi lại" này dường như chưa từng xuất hiện trong từ điển của Nguyễn Kiều, cậu hoảng loạn theo bản năng: "Không được không được!"
"Alroya là cô dâu của Ma Thần mà, Ma Thần... Tớ lại không biết hắn tên là gì, tớ không có đọc bộ truyện kia..."
Thấy Nguyễn Kiều còn đang không nắm được trọng điểm mà miêu tả bổ sung, Phó Hành Chấp bế người lên, đặt cậu ngồi vào bàn, lấy giấy bút ra: "Anh hỏi em cơ."
"Tớ?" Nguyễn Kiều ngẩn người, mình đâu phải là cô dâu của ai đâu. Hoặc là nói, cậu muốn làm người yêu của Phó Hành Chấp thôi, vì thế cậu ấp úng nói: "Tớ... tớ không biết..."
Nhưng cậu lại đột nhiên nhớ đến mình hẳn là làm chú rể mới phải: "Tớ không phải cô dâu, tớ là chú rể."
Phó Hành Chấp nhét bút vào tay cậu, nhàn nhạt nói: "Được rồi, phạm lỗi lớn, viết kiểm điểm đi."
Nguyễn Kiều: "...?"
Vẻ mặt cậu đau khổ ngồi trên đùi người đàn ông, nắm bút không biết phải làm sao, gì chứ, cậu lại đáp sai rồi sao?
"Nhưng Kiều Kiều nói cũng có lý, tuy rằng có thêm một cái bướm nhỏ, nhưng tâm lý của Kiều Kiều nhà chúng ta vẫn nghĩ mình là con trai phải không? Cũng do anh, ngày thường chỉ đụ bướm của Kiều Kiều, không an ủi đến chú chim của em, bây giờ anh đã biết rồi." Phó Hành Chấp xé rách váy cưới từ đằng trước, làm lộ ra hai đùi của Nguyễn Kiều, kéo xuống cái quần lót đã ướt nhem của cậu.
Thân dưới trần truồng làm Nguyễn Kiều bất an nhúc nhích: "Có phải tớ không cần phải viết bản kiểm điểm nữa không?"
Phó Hành Chấp phủ định: "Phải viết chứ, anh muốn kiểm tra."
Nhưng cậu không biết mình sai ở đâu thật mà...
Nguyễn Kiều cau mày viết ba chữ "Bản kiểm điểm".
Không đúng, tại sao Hành Chấp bảo cậu viết thì cậu phải viết? Nguyễn Kiều đột nhiên phản ứng lại.
"Tớ không viết... A!" Thân thể Nguyễn Kiều giật nảy, bàn tay Phó Hành Chấp cuốn lấy mảnh vải từ bao tay bằng ren, chấm một chút nước nhờn từ bướm nhỏ ướt át đỏ bừng, sau đó nắm lấy đầu dương vật của Nguyễn Kiều, bắt đầu cọ xát.
"A a...! A! Đừng mà... A... A a...!" Nguyễn Kiều giãy giụa kịch liệt, phát ra tiếng rên rỉ cao vút, loại vải với hoa văn ren này, dù có làm mềm mại tinh xảo đến đâu, cũng sẽ mang lại cảm giác thô ráp, tràn ngập lực ma sát, vải ren thấm đẫm nước dâm cọ xát lên quy đầu non mềm yếu ớt, làm Nguyễn Kiều điên cuồng muốn thoát khỏi cảm giác đáng sợ này.
Một bàn tay Phó Hành Chấp đè lại Nguyễn Kiều đang không ngừng vặn vẹo giãy giụa, đồng thời dùng chân kẹp lấy đôi chân đang lộn xộn vẫy vùng của cậu, kiên nhẫn xoa nắn côn thịt hồng hào mẫn cảm cho cậu. So với da thịt mềm mại non nớt chỗ riêng tư, vải ren lại có vẻ vô cùng thô ráp, mang đến khoái cảm ngập đầu.
Cả người Nguyễn Kiều không khống chế được mà run rẩy, đôi tay đầu tiên đặt lên bàn muốn đứng lên bỏ chạy, lại phát hiện sức mình không so được với Phó Hành Chấp, liền dùng tay không ngừng đẩy hắn ra, muốn bảo vệ bé trym bị chơi đến cứng ngắc rỉ nước của mình.
Phó Hành Chấp bị cậu đẩy ra một chút, hắn vòng tay ôm cả người cậu lại, kẹp luôn hai cánh tay của cậu vào trong, siết cậu không cho nhúc nhích: "Kiều Kiều, trốn gì đó? Anh đang chăm sóc cho cái côn thịt nhỏ của em mà, em xem nó hưng phấn chưa kìa."
Người đàn ông nắm lấy dương vật xinh đẹp, sục lên xuống, thỉnh thoảng xoa nắn phần đỉnh của nó, Nguyễn Kiều dựa người vào lòng ngắn run bần bật, toàn thân biến thành màu hồng phấn, thở phì phò. Lúc thân thể cậu co rút chuẩn bị bắn ra, Phó Hành Chấp đột nhiên siết lấy khe mũ của bé trym hồng hào, bóp chặt không cho cậu bắn.
"Ư... Hành Chấp... Đừng bóp... hu..." Nguyễn Kiều bất lực chảy nước mắt sinh lý, run rẩy đến tội nghiệp, cậu khó chịu không ngừng vặn vẹo cơ thể.
"Sao không viết bản kiểm điểm đi?" Phó Hành Chấp áp sát cậu, nói ra lời nói vừa dịu dàng vừa vô tình: "Không viết xong không cho bắn."
Nguyễn Kiều sụt sịt mũi, vươn tay cầm lấy bút viết chữ sau khi người đàn ông thả lỏng ra một chút, bây giờ cậu đã không rảnh lo tại sao mình lại phải viết bản kiểm điểm nữa.
Phó Hành Chấp cảm giác được dục vọng bắn tinh của dương vật trong tay mình hơi biến mất, hắn lại bắt đầu dùng vải ren ma sát cái miệng nhỏ ở giữa đỉnh đầu bé trym, chấm chấm nước nhờn chảy ra từ đó, lại không ngừng xoa nắn bắp đùi và nụ hoa của cậu, liên tục dùng mọi cách để tra tấn cậu, khơi lên dục vọng của cậu, nhưng lại không cho cậu bắn tinh.
Nguyễn Kiều cảm thấy mình sắp sụp đổ, ngay cả hàm răng cũng hơi run lên lập cập, cậu ngắt quãng viết hai dòng, gì mà "Bởi vì không ở bên Hành Chấp nên tớ sai rồi", "Tớ mặc váy cưới nhưng không nên làm cô dâu" lung tung rối loạn không chút logic, cậu bật khóc, nước mắt rơi xuống làm ướt mặt giấy.
"Hành Chấp... Tớ viết, tớ viết rồi... Để tớ bắn ra đi được không... hu hu..." Người đẹp tội nghiệp liều mạng uốn éo cơ thể như rắn nước, muốn rời khỏi kiểu tra tấn mãn tính thế này, cậu ném bút xuống kéo tay người đàn ông, nhỏ giọng nức nở không ngừng rên rỉ xin tha.
Biết cậu lại muốn bắn, Phó Hành Chấp lại làm trò cũ, lúc bé trym co giật sắp bắn bóp chặt lấy nó, bé trym bị ma sát đến đỏ bừng giật giật thân mình, tuy rằng không bắn ra được cái gì, nhưng Nguyễn Kiều chợt thẳng eo, cả người co giật dữ dội, trợn trắng mắt thè lưỡi thét lớn.
Bé bướm nhỏ ướt đẫm giữa hai chân xối xả phun ra một dòng mật hoa, bé trym đáng thương cứng đến tím người, khoái cảm cực hạn nháy mắt cướp đi tất cả suy nghĩ và cảm xúc của Nguyễn Kiều, trong đầu chỉ còn lại cảm giác kinh khủng đó.
Phó Hành Chấp giật mình, không ngờ Nguyễn Kiều lại phản ứng lớn đến vậy, dù bắn không được cũng lên đỉnh, ngay cả bướm nhỏ cũng phun nước ra. Hắn vẫn không buông tay, tiếp tục an ủi bé trym đang co giật, Nguyễn Kiều vẫn đang liên tục run rẩy, nức nở rên rỉ, thân thể còn lưu lại dư vị khoái cảm ngập đầu lúc cao trào kia, lại bị đùa bỡn không chút tiếc thương lần nữa.
Cậu mềm giọng hừ một tiếng, bé trym hộc ra một tia tinh dịch, sau đó lại co giật bắn ra thêm vài tia, cuối cùng một chút tinh dịch còn sót lại gần như là rỉ ra, thậm chí còn rỉ thêm một chút nước tiểu. Kích thích to lớn làm hai mắt Nguyễn Kiều thất thần, không thốt nên lời.
.
Truyện chỉ được editor post tại w~p SacFructose và w.p Phượng Tần.
.
"Kiều Kiều?" Phó Hành Chấp ném miếng vải ren đã ướt đẫm qua một bên, ôm người đẹp gần như xụi lơ đứng lên ngồi xuống giường: "Sao rồi?"
Cảm thấy lần này ức hiếp người ta có hơi tàn nhẫn, Phó Hành Chấp hôn mút mặt cậu, hôn sạch nước mắt trên mặt cậu, dịu dàng dùng khăn giấy lau khô tinh dịch nước nhờn nước tiểu nhớp nháp giữa hai chân cho cậu: "Sao lại tội nghiệp đến thế này?" Người đàn ông thở dài một hơi: "Xin lỗi, Kiều Kiều, do anh không tốt, đừng khóc nữa."
Nguyễn Kiều khụt khịt một hồi lâu mới bớt, câu đầu tiên nói vẫn là: "Tớ... hu hu... Tớ không muốn viết kiểm điểm."
Phó Hành Chấp suýt chút bị cậu chọc cười, đưa tay lau nước mắt cho người đẹp đang nức nở, thấp giọng dỗ dành: "Rồi rồi rồi, không viết nữa, lúc nãy anh đã kiểm tra, em biết sai có thể sửa, hủy bỏ xử phạt lần này cho em."
Nguyễn Kiều lau nước mắt, ôm cổ người đàn ông làm nũng: "Sau này cũng không viết kiểm điểm nữa được không?"
Hu hu, viết kiểm điểm thật đáng sợ, thứ khoái cảm như muốn biến người ta thành nô lệ của dục vọng này, từ thân dưới lan đến toàn thân, cảm giác như cơ thể này không còn là của cậu nữa.
"Vậy phải xem sau này Kiều Kiều có còn bị ghi lỗi nữa hay không." Phó Hành Chấp hơi mỉm cười: "Không phải Kiều Kiều nói muốn làm chú rể sao? Chẳng lẽ làm như thế không sướng sao?"
Nguyễn Kiều vội vàng lắc đầu: "Muốn làm cô dâu! Tớ là cô dâu, sau này tớ không muốn bị làm như thế nữa..."
Phó Hành Chấp khẽ cười một tiếng: "Được rồi, cô dâu nhỏ."
Hắn kéo quần xuống, đỡ lấy dương vật dữ tợn đã cứng ngắc của mình, đụ vào lỗ thịt ướt mềm của người đẹp, côn thịt đẩy hai cánh hoa thịt đầy đặn ra, đột nhiên dùng sức đẩy mạnh eo, hoa huyệt ấm nóng tràn ngập nước nhờn sau cao trào, dễ dàng đâm vào chỗ sâu nhất.
"Ưm a..." Nguyễn Kiều ngẩng đầy lên, cảm giác được lỗ thịt chặt khít bị lấp đầy hoàn toàn, mang theo chút khó hiểu và tủi thân hỏi: "Không phải đã nói hủy bỏ ghi lỗi rồi sao..."
"Kiều Kiều vừa mới làm chú rể, bây giờ làm cô dâu không phải sao?" Phó Hành Chấp nắm lấy vòng eo của cậu đong đưa, côn thịt từng chút từng chút đưa đẩy trong huyệt thịt mềm mại, đụ bé bướm văng nước khắp nơi, lép nhép, bên trong hoàn toàn bị đụ mở, hai cánh hoa thịt dán vào hai bên, âm đế cũng bị lông mu của người đàn ông cọ xát sưng đỏ.
"Không phải Kiều Kiều sợ thứ đó sao? Bây giờ ăn tinh dịch nhiều một chút, nó sẽ không đến nữa."
Phó Hành Chấp xoa nắn vú nhỏ của cậu cách lớp vải, cảm thấy không thích lắm, lại kéo áo cậu xuống, trực tiếp túm lấy đầu vú mềm mại non nớt mà xoa bóp, ngón tay vân vê hai cánh hoa đỏ thắm ngắt véo thưởng thức, vừa dùng sức kích thích eo hông, va chạm bạch bạch vào giữa hai chân người đẹp, đâm bướm non đỏ bừng ướt át.
"Ha a... Hành Chấp nhẹ chút... A..." Nguyễn Kiều bị hai luồng khoái cảm trên dưới kích thích làm cậu rầm rì phát ra tiếng rên rỉ ngọt ngào, hoa tâm bị đâm đến mềm mại, bướm non ngoan ngoãn ngậm lấy dương vật to lớn mút vào liếm láp, tầng tầng lớp lớp thịt non run rẩy mấp máy bao bọc kẻ xâm lấp, ngoan ngoãn lấy lòng.
"Sao lại nhẹ chút? Bướm nhỏ của Kiều Kiều kẹp chặt như vậy, tham ăn gần chết, không được dương vật đụ cho sướng, sẽ không tha cho anh đúng không?" Phó Hành Chấp vỗ vào cánh mông đẫy đà của người đẹp, dương vật của hắn bị bướm nhỏ mút mát siết chặt như vậy, hắn cực kì sảng khoái.
Phó Hành Chấp đè cậu xuống giường, nâng chân cậu lên, nắc mạnh vào bướm nhỏ ướt mềm nhiều nước, đụ Kiều Kiều mơ mơ màng màng, mỗi lần nắc vào sẽ co giật một chút, lúc quy đầu dạng xòe ô cọ qua điểm G, Nguyễn Kiều kêu lên một tiếng, bướm nhỏ run rẩy cao trào.
Hai chân Nguyễn Kiều dang rộng, chân cong lại đặt trên cánh tay người đàn ông, bướm nhỏ ngậm lấy côn thịt thô dài co rút liếm mút, sắc mặt ửng đỏ, ánh mắt mê mang, mặt mày tràn ngập phong tình, làm Phó Hành Chấp không nhịn được mà áp tay ôm mặt cậu, hôn lấy cái miệng nhỏ hồng hào, ngậm cái lưỡi mềm mại ngọt ngào tận tình mút mát liếm hôn.
Bị hôn đã thành thói quen, Nguyễn Kiều vòng tay ôm lấy cổ Phó Hành Chấp há miệng ra, nuốt nước bọt của người đàn ông, khuôn mặt đỏ bừng thấm một lớp mồ hôi mỏng, ngay cả tóc cũng có hơi ướt bết lại, đầy mặt xuân tình.
Phó Hành Chấp không nói nữa, vừa mút hôn mặt, miệng, cổ và ngực của Nguyễn Kiều, vừa nắm cổ chân cậu giơ lên cao, thở hổn hển đâm thọc vào hoa huyệt của cậu. Quy đầu cực đại nhiều lần đâm vào cổ tử cung mềm mại, đâm cho lút cán rồi lại rút ra hoàn toàn, mỗi một lần va chạm đều khiến Nguyễn Kiều thấp giọng rên rỉ, chẳng được bao đâu lại run rẩy phun nước.
Bé trym vì trước đó đã bắn quá nhiều, nên giờ chỉ hơi đứng lên, gục gặc theo nhịp đâm. Phó Hành Chấp cảm thấy đáng yêu, cầm lấy nó xoa nhẹ một chút, Nguyễn Kiều lập tức giật mình, gạt tay hắn ra: "Không cho chạm vào đây!"
Phó Hành Chấp nhướng mày: "Ồ? Sau này cũng không cho chạm vào nữa?"
Bàn tay Nguyễn Kiều bụm lại bảo vệ bé trym nhỏ đáng thương, cảnh giác nhìn Phó Hành Chấp, bĩu môi: "Dù sao, hôm nay cũng không cho chạm vào nữa."
"Được rồi." Phó Hành Chấp đè xuống, lợi dụng trọng lượng cơ thể, hung hăng đâm vào cổ tử cung: "Vậy Kiều Kiều chỉ có thể bị anh đụ bắn."
"Hửm?" Nguyễn Kiều còn chưa nhận ra gió bão đang đến, cậu bị đè không thể động đậy, đành mềm giọng van xin: "Hành Chấp, cậu nặng quá à, nhẹ chút được không..."
Giọng Phó Hành Chấp khàn khàn: "Ngoan, chờ anh đụ mở tử cung của Kiều Kiều sẽ nhẹ hơn..."
Nói rồi, Phó Hành Chấp túm chặt lấy cậu, đụ càng lúc càng ác, nhiều lần đâm vào cái miệng nhỏ bên trong, từng chút mở ra cổ tử cung, đâm cho nó mềm xốp ướt át.
Nguyễn Kiều vuốt bụng, thân thể cứ như bị đâm vỡ ra thành từng mảnh, chiếc váy trên người cậu đã xộc xệch dúm dó, tay không khống chế được mà túm lấy tay áo của người đàn ông, kinh hoảng nói: "Không được, vào không được..."
"Được mà." Phó Hành Chấp khẽ hôn cậu: "Rót tinh dịch vào tử cung, có lẽ sẽ giữ dương khí lại càng lâu hơn nữa."
"Không cần dùng nút chai nhét vào bướm nhỏ để chặn tinh dịch, nếu bắn vào tử cung, sẽ bị khóa chặt lại..."
"Bắn đầy rồi, ăn nhiều tinh dịch như vậy, Kiều Kiều có thể sẽ mang thai hay không?"
Người đàn ông vừa nói những lời tục tĩu vừa đè cậu tàn nhẫn đâm rút, cuối cùng cũng mở được cổ tử cung non mềm dưới sự cố gắng không ngừng, kích thích người đẹp không khống chế được mà bật khóc cao trào.
Quy đầu cực đại từng chút từng chút nghiền vào thịt mềm, kẹt nơi cổ tử cung, lại đâm rút thêm vài lần nữa, rồi đâm mạnh vào chỗ sâu nhất co giật bắn tinh, từng luồng tinh dịch đậm đặc trắng đục cọ rửa vách trong của tử cung.
"A a a..." Đầu óc Nguyễn Kiều trống rỗng, ngọc hành vốn dĩ không còn gì để bắn cũng run rẩy phun ra chút tinh dịch, bụng nhỏ của cậu tê rần, không ngừng chảy nước từ tử cung ra ngoài, cảm thấy bản thân cứ như đã bị đụ chết.
Phó Hành Chấp nhìn Kiều Kiều bị mình đụ cho ngu người, ngay cả bướm non cũng đã không khép miệng lại được, hắn ôm cậu vào lòng vỗ nhẹ vào lưng cậu như trấn an, hôn hôn mặt cậu khen thưởng: "Được rồi, cái này không cần chặn, tinh dịch cũng sẽ không chảy ra nữa."
Nguyễn Kiều chậm rãi chớp mắt, ngoan ngoãn ôm lấy eo người đàn ông: "Tớ sẽ ngoan ngoãn ngậm hết, đừng làm nữa được không..."
Phó Hành Chấp vén vén tóc mái cho cậu: "Ừm, không làm nữa."
Nguyễn Kiều nhắm mắt lại: "Tớ ngủ một lát..."
Trải qua ngày hôm nay, sau này Nguyễn Kiều không còn dám tùy tiện đồng ý yêu cầu của người khác, dù có tỏ ra tội nghiệp đến đâu cũng không được, nói cách khác, dù sao người bị thiệt đến cuối cùng cũng chỉ có bản thân mình, được hời cũng là người ta.