Bàn Về Chuyện Cún Hư Đã Làm Thế Nào Để Lừa Vợ Yêu Vào Tròng

Chương 15




Bàn về chuyện cún hư đã làm thế nào để lừa vợ yêu vào tròng

Tác giả: Dã Mân Côi Loan

Editor: Sặc Fructose

Chương 15: Điên cuồng dùng tay đùa bỡn dưới làn váy cưới, Kiều Bảo ấm ức mách lẻo, bị cún hư bắt về bổ sung dương khí.

Lễ chào mừng kỷ niệm ngày thành lập trường, rất nhiều câu lạc bộ đều chiếm một vị trí nhỏ trên quảng trường, câu lạc bộ manga anime cũng muốn chiếm được một vị trí tốt.

Nguyễn Kiều ngồi trên một chiếc sô pha đơn được kéo ra từ phòng hoạt động, cúi đầu, đôi mi cong vút run rẩy, để vài người trong câu lạc bộ giúp cậu thắt dây lưng bằng ren lên.

"Tại sao còn muốn thắt mấy cái này..." Nguyễn Kiều trơ mắt nhìn eo, cánh tay và hai chân của mình đều bị dây ren trói lại, kéo đến một cái cột cách đó không xa rồi cột vào, khó hiểu hỏi.

Cô nàng trang điểm đang cảm thán hiện trường thật sự quá sắc tình trong lòng, cô vội hoàn hồn, giải thích: "Bởi vì anh cosplay một nhân vật trong truyện, người này là thiên sứ vô giới tính Alroya, là đứa con mà Phụ Thần yêu thích nhất, nhưng bị Ma Thần bắt đi, muốn kết hôn với thiên sứ ấy, Alroya không muốn, nên bị trói trong cung điện của Ma Thần, bọn em muốn diễn lại cảnh này, bởi vậy mới trói anh lại."

Nguyễn Kiều cái hiểu cái không gật đầu, được rồi, cậu không đọc truyện, chỉ biết đến Prometheus bị trói thôi.

*Prometheus là một vị thần trong thần thoại Hy Lạp, ông nổi tiếng với trí thông minh và chính ông đã tạo ra loài người. Ông bị Zeus trừng phạt bằng cách trói ông vào một tảng đá để một con đại bàng ăn gan ông mỗi ngày (gan ông có thể tự tái sinh).

Cậu sinh viên đóng vai Ma Thần đứng bên cạnh cảm khái: "Cô dâu của em đẹp quá, em cũng luyến tiếc trói anh ấy."

Cô nàng trừng mắt nhìn hắn: "Đàn em, mới vào câu lạc bộ đã get được cộng sự tốt như vậy, phải quý trọng cho thật tốt đó."

Cậu trai cười hì hì: "Đương nhiên đương nhiên, đàn anh, chúng ta tập lời thoại được không?"

Nguyễn Kiều gật gật đầu: "Được thôi."

Thấy Nguyễn Kiều chỉ ngồi đó, cậu trai lấy di động ra ngẩn người: "Đàn anh, anh không cần xem kịch bản sao?"

Nguyễn Kiều lắc lắc đầu: "Anh đã nhớ hết rồi, cũng đâu có nhiều câu lắm đâu."

Tận vài trang giấy, thế mà đã nhớ hết? Cậu trai không thể tin nổi, nhưng trong quá trình đối đáp sau đó, Nguyễn Kiều quả thật không hề mắc lỗi, chẳng qua ngữ điệu có hơi kì quái.

Nguyễn Kiều: "... Ngươi nói ngươi yêu ta, nhưng, người ta yêu chỉ có Phụ Thần."

"Tình cảm em dành cho Phụ Thần không phải là tình yêu chân chính."

Nguyễn Kiều: "Trong vòng tay của Phụ Thần, ta cảm thấy ấm áp."

"Rất nhiều người có thể cho em ấm áp, nhưng tình yêu là đau khổ."

Nguyễn Kiều: "Nếu là đau khổ, vậy tại sao còn muốn yêu?"

"Từ trước đến nay tình yêu luôn vô thức và không có đạo lý, chúng ta đều bị động bước chân vào, là ngã vào, là sa vào. Chúng ta không có cách nào tự khống chế, không cách nào biết trước, không cách nào ép buộc, cũng không cách nào cấm cản."

Nguyễn Kiều: "Ta... ưm, ta không hiểu..."

Cậu trai liếc nhìn Nguyễn Kiều một cách kỳ quái, cảm thấy giọng nói của Nguyễn Kiều dường như có hơi run rẩy.

Dưới làn váy to rộng, hai chân Nguyễn Kiều khép chặt vào nhau, cứ như thể làm vậy là có thể ngăn cản thứ thần bí đang xâm nhập vào giữa hai chân cậu.

Hai tay của cậu dùng sức đan chéo nắm chặt, đôi mắt rưng rưng, cả người tỏa ra hơi thở đẹp đẽ ngọt ngào.

Từ lúc cậu tập lời kịch với đàn em, thứ thần bí đã lâu không xuất hiện kia lại ngoi đầu thể hiện sự tồn tại của mình, không kiêng nể gì bắt đầu chà đạp bướm nhỏ của cậu, hung hăng ngắt véo nụ hoa, không ngừng cọ xát vào giữa khe thịt hồng hào, miệng huyệt bị kích thích, rỉ ra rất nhiều chất lỏng nhớp nháp.

Cậu trai bên kia lại nói tiếp vài câu.

Khuôn mặt Nguyễn Kiều không khống chế được bắt đầu đỏ ửng: "Ưm... Thứ ta muốn là... tín đồ trung thành, trong lòng vĩnh viễn tràn đầy tín ngưỡng với ta... vĩnh viễn thành thật với ta... không bao giờ khiến ta nghi kỵ, ngờ vực,...

Nụ hoa nhỏ bị xoa nắn mạnh mẽ, miệng huyệt bị nhét vào mấy ngón tay, nặng nề quấy vào vào lỗ thịt ướt nhem nước nhờn, đâm thọc vào điểm G mẫn cảm trong huyệt, cả bé bướm xinh bị chơi đến đỏ bừng sưng lên, phun ra nước dâm nhớp nháp lép nhép.

"Ha ah..." Cuối cùng Nguyễn Kiều cũng nhịn hết nổi, khuôn mặt đỏ như gấc chôn vào lòng bàn tay, muốn che khuất sự thất thố của mình.

Sao lại thế này? Không phải hôm trước mới ngậm tinh dịch rồi sao? Bụng nuốt vào rất nhiều, hẳn là đã hấp thu được rất nhiều dương khí mới phải, nhưng hiện tại vẫn chưa đến hai ngày, cậu lại bị thứ vô hình đó quấn lấy?

Nguyễn Kiều cảm giác rõ ràng, thứ đang dâm loạn nơi thịt mềm non nớt giữa chân cậu đang mang theo sự tức giận không cách nào che giấu. Cậu không biết có phải gần đây không để nó ra tay được, cho nên nó vất vả lắm mới tìm được cơ hội, lập tức hung tợn đùa bỡn cậu?

Nhất là lúc đàn em gọi cậu là "cô dâu của ta", bàn tay chỗ bướm nhỏ cứ như không nhịn được mà ấn vào phần thịt mềm mại nhạy cảm, đồng thời nhanh chóng chà xát âm đế đỏ tươi, làm bướm nhỏ không ngừng run rẩy, Nguyễn Kiều nức nở một tiếng, bướm xinh chèm nhẹp co giật lên đỉnh, hộc ra một dòng mật hoa, thấm qua lớp vải quần lót dính một chút vào váy.

"Alroya, cô dâu của ta, ta là tín đồ trung thành nhất của em, cũng là người yêu hoàn mỹ nhất của em..." Cậu trai đọc lời thoại, thấy Nguyễn Kiều đột nhiên cuộn người lại, dáng vẻ hình như hơi khó chịu, cậu ta hoảng loạn: "Đàn anh, anh sao thế? Thân thể anh chẳng lẽ cũng không được khỏe sao?"

"Chuyện gì vậy chuyện gì vậy?" Cô gái vội vàng chạy đến, thấy làn da lộ ra bên ngoài của Nguyễn Kiều đều phiếm hồng, vô cùng lo lắng: "Đàn anh? Không khỏe cứ nói với bọn em, tiết mục này bọn em có thể nghĩ cách khác."

Nguyễn Kiều thấp giọng thở dốc, mắt nai ướt át, mò mẫm tìm di động của cậu, muốn gọi cho Phó Hành Chấp đến đây, lại đột nhiên nhớ đến di động còn đặt trong phòng hoạt động của câu lạc bộ manga anime: "Di... di động của anh..."

"Có chuyện gì thế?" Cù Tinh Dương không biết từ đâu nhảy nhót đến đây, lúc nãy anh họ bảo cậu ta chờ hắn đến xử mình, Cù Tinh Dương vẫn luôn điên cuồng truy hỏi anh họ của mình, rốt cuộc cậu ta đã làm sai chuyện gì? Nhưng Phó Hành Chấp không trả lời lại, làm cậu ta kinh hồn bạt vía.

Bây giờ nhìn thấy cục cưng yêu dấu của anh họ mình hình như xảy ra chuyện, tóc gáy Cù Tinh Dương dựng thẳng cả lên, nếu Nguyễn Kiều có chuyện gì ở chỗ cậu ta, tiền tiêu vặt của cậu ta trong tương lai sẽ không được bảo đảm!

"Anh Nguyễn Kiều, anh thấy khó chịu ở đâu?" Cù Tinh Dương vội vàng hỏi.

Nguyễn Kiều lắc đầu: "Anh muốn tìm Hành Chấp..."

"Anh họ?" Cù Tinh Dương ngẩn ra: "Lúc nãy anh họ nói sẽ đến đây, chắc là cũng sắp đến rồi."

Sau khi nghe vậy, ánh mắt Nguyễn Kiều sáng lên, cậu đứng dậy, nhanh chóng nhìn thấy Phó Hành Chấp bước vội đến bên này.

"Hành Chấp..." Nguyễn Kiều như một bạn nhỏ bị ăn hiếp, muốn tìm cha mẹ mách lẻo, lập tức đứng dậy định chạy qua, nhưng cậu lại bị dây ren trói buột, chỉ có thể mỏi mắt mong chờ Phó Hành Chấp bước nhanh đến.

.

Truyện chỉ được editor post tại w~p SacFructose và w.p Phượng Tần.

.

Phó Hành Chấp vừa đến gần, Nguyễn Kiều như cún con gặp chủ mà nhào lên người hắn, ôm eo hắn, dính vào trên người hắn không rời, nhỏ giọng mách: "Hành Chấp, thứ đó lại đến ức hiếp tớ nữa rồi..."

"Rõ ràng tớ đã ngậm tinh dịch rất lâu, hôm nay sao lại mất tác dụng sớm vậy hu hu..."

Phó Hành Chấp ôm eo cậu, đôi mắt đánh giá dáng vẻ Kiều Kiều đóng giả cô dâu.

Tóc công chúa làm khuôn mặt cậu trông rất nhỏ, trên thực tế chỉ cần một bàn tay đã có thể che hết, đôi mắt nai rưng rưng nhìn hắn không muốn xa rời, khiến người ta muốn thơm một cái thật mạnh lên mặt cậu, trên môi thoa thứ gì đó, khiến nó trở nên đầy đặn căng bóng, còn mềm mại đàn hồi hơn cả thạch trái cây, váy cưới bao bọc thân hình cậu, thuần khiết như một thiên sứ.

"Lại bị thứ vô hình đó quấn lấy?" Phó Hành Chấp thờ ơ nói: "Ai bảo Kiều Kiều không nghe lời, chạy lung tung, chẳng khác gì nói cho thứ kia, nhanh đến chơi tôi đi."

Nguyễn Kiều có hơi khó hiểu, cậu ấm ức: "Tớ không có không nghe lời..."

"Thế à?" Phó Hành Chấp cắt ngang lời cậu: "Không phải anh đã nói với em, lúc cần từ chối thì phải từ chối, Cù Tinh Dương mới cầu xin một chút thì em đã đồng ý rồi? Còn chạy ra ngoài mặc váy cưới, diễn kịch tình cảm với người khác?"

Bởi vì dáng vẻ Phó Hành Chấp rõ ràng đang rất không vui, Nguyễn Kiều thậm chí cũng không chú ý đến tại sao Hành Chấp lại biết mình sẽ diễn kịch với người khác, chỉ luống cuống tay chân giải thích: "Không có, không phải cầu xin một chút đã đồng ý, ban đầu tớ cũng muốn từ chối..."

"Cho nên vì sao lại không từ chối?" Phó Hành Chấp nguy hiểm nheo mắt lại: "Đừng bảo với anh rằng, thật ra Kiều Kiều rất thích mặt đồ nữ, nếu đã như vậy, anh sẽ mua cho em 180 cái váy để em mặc mỗi ngày, rồi đụ em trên giường."

Nguyễn Kiều nghĩ đến hình ảnh đó, đột nhiên đỏ mặt, hình như cũng không phải không thể.

Nhưng cậu vẫn ôm Phó Hành Chấp mềm giọng nói: "Bởi vì, bởi vì Tinh Tinh nói em ấy có ảnh cậu mặc váy lúc nhỏ, tớ... tớ muốn xem, cho nên đã trao đổi với em ấy..."

Nói xong, người đẹp còn lén ngẩng đầu liếc nhìn người đàn ông một cái, sau đó nhanh chóng nói câu: "Xin lỗi, tớ không phải cố ý..."

"..." Sắc mặt Phó Hành Chấp tối sầm.

Không phải cố ý gì chứ? Không phải cố ý mà muốn xem hắn mặc váy?

Sau khi Phó Hành Chấp đến, Cù Tinh Dương đã đuổi những người không liên quan đi rồi, cậu ta vừa định đến gần xem thử, đã bị ánh mắt u ám của anh họ mình trừng cho một cái. Nhận thấy được nguy hiểm, Cù Tinh Dương lập tức bày chiến lực rút lui, vèo một phát biến mất trước mặt anh họ và anh dâu của mình.

"Em..." Phó Hành Chấp nhẫn nhịn, hít sâu một hơi: "Em muốn xem, sao không nói với anh?"

Trời mới biết lúc hắn nhìn thấy Kiều Kiều mặc bộ váy xinh đẹp, ngoan ngoãn bị ren trói lại ngồi ở nơi ấy trong di động, còn nói những lời thoại như thế với người khác, hắn tức muốn nổ phổi.

Vì thế hắn vừa chạy như điên đến đây, vừa quấy rầy hai người họ tập thoại, không ngờ đã đùa bỡn bướm nhỏ của Kiều Kiều đến mức đó, cậu vẫn có thể kiên trì nói xong mấy câu kia, ánh mắt Phó Hành Chấp nặng nề, nhóc không nghe lời này, xem hắn làm thế nào dạy dỗ một trận để cậu nhớ kỹ.

Nguyễn Kiều uể oải nói: "Tớ làm sao dám nói với cậu, ai sẽ cho người khác nhìn thấy loại ảnh đó của mình cơ chứ?"

Cậu còn sợ bị Phó Hành Chấp phát hiện, bắt cậu phải xóa ảnh đó nữa.

"Ồ?" Phó Hành Chấp mỉa mai nói: "Cho nên em mới phát huy tinh thần làm người dẫn đầu, tự mình mặc đồ nữ, để đổi lấy ảnh của anh, em biết làm ăn ghê nhỉ?"

Phó Hành Chấp quét mắt nhìn quảng trường người đến người đi, trong lòng cảm thấy chua chát, không biết bao nhiêu người đã nhìn thấy Kiều Kiều của hắn rồi, còn chụp ảnh lưu lại. Hắn lại nghĩ đến lần đầu tiên Kiều Kiều mặc váy cưới, nhưng người đầu tiên được nhìn thấy lại không phải mình, hắn thật sự muốn đập cho Cù Tinh Dương một trận.

"Kiều Kiều, đi thôi." Phó Hành Chấp kéo giật mấy phát, làm đứt mấy đoạn dây ren đang trói Nguyễn Kiều: "Dương khí không đủ phải không? Vậy chúng ta đi về bổ sung."

Nguyễn Kiều mặc váy không tiện đi lại, Phó Hành Chấp dứt khoát bế cậu lên, như bế con nít mà để cậu ngồi trên cánh tay mình, bước nhanh về ký túc xá.

"Tiết mục của Tinh Tinh phải làm sao đây?" Nguyễn Kiều tựa vào vai người đàn ông, yên lặng hỏi.

Phó Hành Chấp lạnh lùng nói: "Kệ mẹ nó đi."

Má nó, lừa cục cưng Kiều Kiều của hắn đi mặc váy cưới, còn không nói cho hắn!

Tuy trên đường có rất nhiều người, nhưng ngại khí thế đáng sợ của Phó Hành Chấp, với lại hôm nay cũng có rất nhiều những người kỳ lạ khác, những sinh viên không quá ngạc nhiên với hành vi của hai người trước công chúng.

Nhưng cả hai bị quản lý ký túc xá ngăn lại ở cổng vào, bởi vì hiện tại Nguyễn Kiều trang điểm thật sự rất giống con gái, cậu đành phải tự mình giải thích: "Thầy ơi, em là con trai, tụi em cùng một ký túc xá, em..."

Phó Hành Chấp tiếp lời: "Cậu ấy bị trật chân nên em bế cậu ấy trở về."

Nguyễn Kiều gật đầu phụ họa, vì thế hai người được thả cho đi vào.

Lúc đi lên cầu thang, Nguyễn Kiều ôm cổ Phó Hành Chấp, có hơi lo lắng uốn éo cơ thể: "Hành Chấp, cậu có mệt không? Có còn sức không? Hay là thả tớ xuống đi."

Phó Hành Chấp đánh vào mông cậu mấy cái, lạnh lùng mím môi: "Đừng lộn xộn, Kiều Kiều, đợt lát nữa em sẽ biết anh có mệt hay không, có còn sức hay không."

Nguyễn Kiều im miệng, một lát sau vào cửa ký túc xá, cậu lại sờ sờ hoa văn hoa hồng nơi ngực, giọng nói dường như có hơi ngại ngùng: "Hành Chấp, cậu thấy tớ mặc cái này có kỳ quái lắm không?"

Phó Hành Chấp đặt cậu xuống giường mình, sờ sờ khăn voan trắng, trong ánh mắt mong chờ của người đẹp, hắn bất đắc dĩ cười cười: "Đẹp, đẹp lắm, được chưa?"

Nguyễn Kiều có hơi bất mãn: "Cậu có lệ quá rồi đó!"

Phó Hành Chấp cởi bao tay ren ra cho cậu: "Ngoan, dù sao lát nữa cũng sẽ phải cởi ra."

Bàn chân rũ dưới giường của Nguyễn Kiều lắc lắc, thẹn thùng cuộn ngón chân lại.

__________

Tác giả có lời muốn nói: Nhân vật là tôi bịa, lời kịch tham khảo trên mạng.