Bàn về chuyện cún hư đã làm thế nào để lừa vợ yêu vào tròng
Tác giả: Dã Mân Côi Loan
Editor: Sặc Fructose
Chương 17: Cún hư thích thú trang điểm cho Kiều Bảo, lên án Kiều Bảo dùng sắc đẹp dụ dỗ mình, thật ra Kiều Bảo cũng bị sắc đẹp làm mê hoặc.
Nguyễn Kiều nói ngủ một lát, nhưng cơ thể mệt mỏi làm cậu ngủ thẳng đến buổi sáng hôm sau, hôm qua không kịp ăn cơm tối, lúc thức dậy bụng đã réo ục ục.
"Ưm.. Hành Chấp..." Người đẹp vừa mới tỉnh ngủ ôm gối, ngơ ngác chống người một bên nhỏm dậy.
Phó Hành Chấp đang ngồi trên ghế xem máy tính, thấy Nguyễn Kiều thức dậy, đi đến nhéo khuôn mặt nhỏ ngủ đến đỏ bừng: "Thức rồi? Đói lắm rồi đúng không? Tối hôm qua anh kêu em dậy ăn cơm, em còn cáu kỉnh với anh."
Nguyễn Kiều từ từ nhớ đến chuyện tối qua, chột dạ nhìn hắn một cái. Hôm qua cậu ngủ đến mê man, căn bản không rảnh lo đến chuyện ăn cơm, Hành Chấp gọi cậu, cậu còn tưởng rằng có người quấy rầy cậu, rầm rì lăn lộn không chịu tỉnh.
Hình như cậu còn phất tay thiếu chút nữa đã tát vào mặt Phó Hành Chấp, bị túm lấy vỗ nhẹ một phát rồi nhét lại vào chăn, sau đó Phó Hành Chấp không đụng đến cậu nữa, để cậu ngủ ngon lành.
"Anh mua bánh bao thịt, mau thức dậy ăn đi." Phó Hành Chấp xoa đầu của cậu.
"Dạ!" Nguyễn Kiều ngồi dậy, tấm chăn trượt xuống, lộ ra thân thể trắng nõn và dấu hôn gần như trải khắp toàn thân, nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện bắp đùi và cổ chân cậu còn có cả dấu răng.
Sau khi Phó Hành Chấp nhìn thấy, hầu kết trượt nhẹ lên xuống, trực tiếp bế người lên: "Kiều Kiều chậm quá đi, đợi lát nữa bánh bao sẽ nguội hết, để anh giúp em cho."
"A! Tớ còn chưa mặc quần áo!" Nguyễn Kiều kêu lên một tiếng, hai chân vòng qua eo người đàn ông, ôm chặt cổ hắn, sợ mình ngã xuống: "Thả tớ xuống đi."
Phó Hành Chấp vỗ vỗ cánh mông trần trụi căng tròn của cậu: "Hoảng hốt cái gì, có chỗ nào của em mà anh chưa nhìn thấy đâu."
"Không phải..." Mặt Nguyễn Kiều hơi đỏ lên, bởi vì động tác của hai chân, lỗ nhỏ giữa hai chân mở ra một khe hở, dâm dịch không bị chặn lại ròng ròng chảy ra, thậm chí làm ướt cả quần Phó Hành Chấp.
Phó Hành Chấp nhướng mày, đầu ngón tay cắm vào thịt bướm ướt mềm của người đẹp, quấy một vòng, sau khi rút ra đầu ngón tay dính một chút nước dâm và tinh dịch: "Không phải Kiều Kiều nói sẽ ngậm lấy cho đàng hoàng sao? Thế nào còn chảy ra nhiều như vậy?"
"Tớ có ngậm hết mà..." Nguyễn Kiều cố gắng co rút miệng huyệt, muốn ngăn chất lỏng trong cơ thể tiếp tục chảy ra: "Nhưng đều từ bên trong tử cung chảy ra đó, tớ cũng đâu có muốn..."
Cổ tử cung bị dương vật to lớn đâm mở không còn ở trạng thái nhắm chặt, mà còn chừa ra một khe hở nhỏ, để tiện cho côn thịt lại đâm vào, hết sức nịnh nọt.
"Vậy phải làm sao đây?" Phó Hành Chấp nửa thật nửa giả nói: "Vậy đành nuốt thêm nhiều tinh dịch, hay dùng côn thịt chặn lại nữa?"
"Đừng dùng côn thịt chặn!" Nguyễn Kiều bị đặt xuống trước bồn rửa mặt, Phó Hành Chấp lấy ra một cái trứng rung bình thường dùng để nhét vào bướm nhỏ, bên ngoài có thể hút lấy toàn bộ bướm nhỏ để không bị rơi ra, nhét nó vào miệng bướm nóng ấm ẩm ướt, bộ phận lộ ra bên ngoài tự động bao trùm bướm xinh, cẩn thận lấp kín.
"Hôm nay bên ngoài nhiệt độ hơi thấp, mặc kín một chút." Phó Hành Chấp giúp Nguyễn Kiều mặc áo len, sau đó nặn kem đánh răng cho cậu: "Ồ? Nếu không cần, vậy chính là muốn ăn nhiều tinh dịch một chút?"
Nguyễn Kiều chần chờ, cậu không muốn dùng côn thịt chặn bởi vì sẽ dễ dàng bị làm thêm lần nữa, nhưng nếu muốn ăn nhiều thêm một chút, chẳng phải chắc chắn sẽ bị làm thêm lần nữa sao?
Vậy thì tốt hơn vẫn là...
"Thôi... chặn đi." Nguyễn Kiều bất đắc dĩ nói, cậu chọn một cách mà mình dễ chấp nhận hơn, lại quên mất rằng cậu có thể đưa ra những lựa chọn khác.
Phó Hành Chấp nắm tay lại đặt lên môi cười khẽ, hắn rất thích cảm giác ngâm mình trong lỗ thịt mềm mại ướt nóng của Kiều Kiều, nhưng trước đó Kiều Kiều khó có khi tự mình yêu cầu chỉ làm một lần, hắn đã đồng ý. Bây giờ Kiều Kiều lại đồng ý cho hắn chặn, vậy hắn sẽ không khách sáo nữa.
Lúc ngồi xuống ăn bánh bao, Nguyễn Kiều chú ý đến chiếc áo len màu trắng sữa in hình con thỏ và gấu không phải của mình, cậu sờ sờ hình trên ngực: "Đây có phải của mẹ cậu mua cho Tinh Tinh không?"
"Không phải, đây là anh mua." Phó Hành Chấp làm theo động tác của cậu, đặt tay lên xoa nhẹ ngực cậu cách lớp áo: "Vì anh cảm thấy Kiều Kiều mặc quần áo thế này rất đáng yêu, cho nên mua rất nhiều, em cứ từ từ mặc."
"Không được đâu, quần áo này đắt lắm đúng không?" Nguyễn Kiều có thể chấp nhận Phó Hành Chấp thỉnh thoảng mua đồ ăn cho cậu, cậu cũng sẽ mua đáp lễ, nhưng quần áo này thì quá đắt rồi.
Phó Hành Chấp: "Nhưng nhìn thấy Kiều Kiều mặc đồ đẹp anh sẽ rất vui."
Nguyễn Kiều sửng sốt lắp bắp: "Cậu xem tớ thành búp bê để trang điểm sao?" Cậu trầm mặc: "Nhưng mặc thế này trông có vẻ con nít quá..."
Phó Hành Chấp bế cậu ngồi lên đùi hắn, ôm người đẹp mặc đồ xù bông lắc qua lắc lại: "Kiều Kiều là con nít mà, nho nhỏ mềm mại, cần được chăm sóc..." Hắn nhịn không được thơm lên khuôn mặt nhỏ trắng mịn của Kiều Kiều một cái.
"Cậu..." Nguyễn Kiều che mặt, ngập ngừng nói: "Vậy mà cậu còn... làm tình với con nít!"
Phó Hành Chấp bị cậu chọc cười, lại không nhịn được mà hôn lên đôi môi hồng căng bóng của cậu, Nguyễn Kiều đột nhiên không kịp phòng ngừa đã bị bắt lấy hôn mấy cái, cậu rụt người trốn: "Không thể hôn môi với con nít!"
Phó Hành Chấp tặc lưỡi một tiếng, buồn cười nhéo thịt mềm bên hông của cậu.
Nguyễn Kiều run lên, nhăn mặt, nhìn qua có vẻ không vui cho lắm.
Cậu không muốn bị Phó Hành Chấp xem như một đứa con nít cần được chăm sóc, bởi vì như vậy sẽ làm cậu không thể không tự hỏi liệu có phải Hành Chấp giúp đỡ quan tâm đến cậu như vậy là do trông cậu có vẻ cần được chăm sóc, chứ không phải vì thích cậu.
"Tớ không phải là con nít, tớ cũng có thể giúp đỡ Hành Chấp!" Nguyễn Kiều quay đầu đi, nghiêm túc nói: "Tớ có thể sóng vai đứng bên cạnh cậu."
"Anh biết." Phó Hành Chấp sờ sờ mặt cậu: "Kiều Kiều nghĩ sai rồi, nói em là con nít, là bởi vì muốn che chờ và quý trọng em, chứ không phải khinh thường năng lực của em."
"Em cũng nói rồi đó, không thể làm tình và hôn môi với con nít, vậy em cảm thấy, anh đang làm những chuyện thân mật đó với ai vậy?" Phó Hành Chấp cố gắng phân tích để Nguyễn Kiều hiểu được lời hắn.
Nguyễn Kiều chớp chớp mắt: "Bạn thân...?"
Phó Hành Chấp cười khẩy: "Bạn thân có thể làm tình à?"
Nguyễn Kiều hơi hé miệng, khẩu hình vừa mới làm ra một tiếng "bạn", còn chưa kịp phát ra âm thanh đã bị Phó Hành Chấp giơ tay bịt miệng lại.
(*) Trong bản raw, từ mà Nguyễn Kiều định nói là "pao", pao trong 炮友 , nghĩa là bạn giường (lên giường làm tình chứ không có tình yêu).
Bàn tay to của người đàn ông bịt miệng cậu, che lại cả nửa dưới khuôn mặt, hắn nghiến răng: "Kiều Kiều, em muốn làm anh tức chết phải không? Anh làm đến vậy còn chưa rõ ràng sao?"
Nguyễn Kiều muốn nói chuyện, mở miệng ra lại liếm vào lòng bàn tay người đàn ông, cậu nhanh chóng khép miệng lại, Phó Hành Chấp sắc mặt không rõ nhìn cậu một cái: "Cả ngày chỉ biết dụ dỗ anh, ăn anh sạch sẽ, còn không hiểu nên làm gì à?"
"...?" Nguyễn Kiều khó hiểu mở to mắt.
.
Truyện chỉ được editor post tại w~p SacFructose và w.p Phượng Tần.
.
Phó Hành Chấp nhìn dáng vẻ này của cậu, đầu ngón tay đút vào miệng cậu, tùy ý quấy loạn, lạnh lùng nói: "Lại quyến rũ anh, dụ dỗ anh thế mà còn không chịu thừa nhận."
Nguyễn Kiều gian nan cắn đầu ngón tay người đàn ông, để hắn ngừng lại động tác trong miệng, ậm ờ nói: "Tớ đâu có dụ dỗ cậu đâu."
"Này còn không phải à?" Phó Hành Chấp lấy một bàn tay khác bóp chặt mặt cậu, ngón tay đút vào dâm loạn miệng cậu một hồi mới rút ra: "Ăn tinh dịch của anh, lại đi giả làm cô dâu của người khác!"
Bị Phó Hành Chấp thình lình nổi điên làm cho không hiểu nổi, Nguyễn Kiều đầu óc choáng váng, cuối cùng cũng get được ý của người đàn ông.
Hành Chấp, Hành Chấp đang... ghen sao?
Trời ơi, cậu có thể nghĩ như vậy sao!
Nếu đã nghĩ như vậy, hôm qua Hành Chấp vẫn luôn hỏi cậu là cô dâu của ai, sau đó cậu luôn đáp sai, bị ghi lỗi, sau đó còn phải viết bản kiểm điểm...
Xử phạt ghi lỗi làm người ta gần như mất khống chế kia, bây giờ Nguyễn Kiều nhớ lại hãy còn cảm thấy đáng sợ.
"Cục cưng, em tự mình suy nghĩ cho kỹ đi."
Phó Hành Chấp thả người từ trên đùi xuống, cầm lấy di động trên bàn, vỗ vỗ lên mặt cậu: "Nghĩ kỹ rồi thì nói với anh, đừng làm anh tức giận."
"Phải rồi, đây là di động em để ở chỗ Cù Tinh Dương, sáng nay nó đem đến đây, anh giúp em cầm lấy."
Nguyễn Kiều ôm lấy di động của mình, đứng đực tại chỗ.
Tuy rằng hôm nay Hành Chấp có hơi kỳ quái, nhưng hắn đã gọi cậu là cục cưng đó!
Lén liếc mắt nhìn người đàn ông bị cậu đóng dấu "hình như là đang ghen", Nguyễn Kiều không khỏi mỉm cười.
"Còn không mau ăn đi." Phó Hành Chấp gõ gõ cái bàn trước mặt cậu: "Muốn anh đút em sao?"
Nếu là trước đây, Nguyễn Kiều nào dám không biết xấu hổ để Phó Hành Chấp đút cậu ăn, sau mỗi lần được đút cho ăn, cậu đều vô cùng ngại ngùng, nhưng bây giờ khóe môi Nguyễn Kiều mím thành một lúm đồng tiền, chen qua dán lên người Phó Hành Chấp: "Muốn đút ăn ~"
Phó Hành Chấp bình tĩnh nhìn cậu một cái, khóe môi cong cong, giống như phát hiện ra một châu lục mới, hứng thú gắp một cái bánh bao lên: "Được thôi, há miệng."
Nguyễn Kiều nghe lời mở miệng ra, bởi vì mỗi lần Phó Hành Chấp bảo cậu há miệng, đều là do muốn hôn môi cậu, còn muốn ngậm lấy đầu lưỡi. Cho nên khi nghe được hai chữ này, người đẹp đáng yêu vô cùng ngoan ngoãn hé miệng, trừ việc mở miệng ra thành một cái khe nhỏ, đầu lưỡi hồng hào bên trong cũng theo bản năng mà nhè ra một chút, để người đàn ông có thể dễ dàng ngậm lấy mút mát.
Phó Hành Chấp nhìn thấy lúc cậu há miệng còn phản xạ có điều kiện mà nhè lưỡi, một phần cảm thấy dáng vẻ đáng yêu này là do hắn nên cậu mới phản ứng như thế, một phần lại cảm thấy cậu thật biết cách quyến rũ người khác, luôn trêu chọc một đống người lung tung, cảm thấy lòng dạ khó chịu.
Vì thế người đẹp chờ đến không phải là một cái bánh bao tươi ngon, mà là một nụ hôn như mưa rền sấm dữ, chờ đến khi đầu lưỡi quyến rũ mà không tự biết kia bị mút đến đỏ bừng tê dại, Nguyễn Kiều thở hồng hộc, đôi mắt ướt dầm dề mới được thả ra.
Phó Hành Chấp nhét một cái bánh bao vào cái miệng đang thở dốc của cậu, giọng nói có chút khàn khàn: "Lại dụ dỗ anh thì hôm nay đừng hòng ra khỏi cửa."
Nguyễn Kiều phồng má nhai bánh bao, lặng lẽ trừng mắt liếc người đàn ông một cái, cả ngày nói cậu dụ dỗ người khác, cậu dụ dỗ chỗ nào chứ!
Phó Hành Chấp thấy được đôi mắt nhỏ của cậu, không để ý, tiếp tục nhét bánh bao: "Ăn nhiều một chút, bữa cơm hôm qua cũng chưa ăn đâu."
"Còn không phải là do cậu đấy à." Nguyễn Kiều nuốt bánh bao vào bụng, lên án, sau đó lại bị đút cho một ngụm sữa đậu nành.
Phó Hành Chấp rất vui vẻ đút cho người đẹp ăn, chờ đến khi Nguyễn Kiều xoa bụng nói ăn không nổi nữa, mới móc ra một cục kẹo bạc hà đưa cho Nguyễn Kiều: "Ăn đi."
Nguyễn Kiều há miệng ăn, ngậm đến đầu ngón tay của hắn, lập tức phản ứng lại: "Tớ không cố ý! Không có quyến rũ!"
Phó Hành Chấp liếm liếm ngón tay, một bàn tay đỡ bàn đứng dậy, buồn cười liếc xéo cậu: "Được rồi, Kiều Kiều nói không có thì không có."
Người đàn ông hơi khom lưng, rũ mắt nhìn Nguyễn Kiều, khóe môi hiện lên ý cười nhàn nhạt, mắt kính cũng không che được ánh mắt sáng quắc của hắn, theo ánh mắt ấy, cậu như ngã vào một hồ nước sâu thẳm.
Nguyễn Kiều hơi sửng sốt, vành tai đỏ lên.
Phó Hành Chấp không mang mắt kính phần lớn là lúc đang làm tình, khi đó đôi mắt Phó Hành Chấp nặng nề, dục vọng làm cả người hắn có vẻ vô cùng gợi cảm.
Mỗi lần tóc mái người đàn ông hơi ướt, hơi thở dồn dập, Nguyễn Kiều đều sẽ nghĩ, nếu cứ chìm đắm trong tình dục thế này cũng không tồi.
Nhưng Phó Hành Chấp mang mắt kính, lại có một cảm giác văn nhã cấm dục, làm người ta nhìn vào lại không khỏi đỏ mặt.
Nghĩ như vậy, Nguyễn Kiều tức giận đấm người đàn ông một cái.
Rốt cuộc là ai đang dụ dỗ ai hả?
Chính là bởi vì Hành Chấp luôn dụ dỗ cậu, cho nên cậu mới có thể làm mọi thứ với hắn.
Bây giờ lại còn bảo cậu ngẫm nghĩ cho kỹ đi, thật là ăn cướp còn la làng!