3.
Anh đã nói rõ như vậy rồi, nếu tôi không hiểu thì cũng chịu.
Tôi quay sang nhìn anh, còn chưa kịp mở lời thì mấy ngọn đèn con con bỗng tắt lịm.
Tôi sợ hãi kêu lên thì đã được người ta nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay.
– À, nhát gan thế này mà buổi tối còn dám đi ra bờ sông một mình?
Tôi cắn môi không nói câu gì, rồi được anh dắt từng bước từng bước đến nơi có ánh sáng.
Tôi vô thức nhớ về ngày chơi escape room, tôi sợ đến mức không dám buông tay nhân vật, cuối cùng thì được người ta bế ra khỏi phòng.
Dưới bóng đèn đường, Tống Kỷ Dương hơi cúi người xách cái tai trên mũ của tôi lên, đôi mắt anh ánh nét cười: “Còn cần tai không?”
Tôi không trả lời mà hỏi ngược lại anh: “Anh là thầy thật à?”
Có trẻ quá không vậy.
Quan trọng là anh không hề bị hói đầu.
Tống Kỷ Dương nắm tay lại rồi để lên môi ho khụ khụ, anh nhíu mày: “Trông không giống hả bạn Lạc Hoa Hoa?”
Tôi nhìn anh chằm chằm, khóe mắt liếc thấy sân vận động ở phía xa xa khiến tôi sực nhớ về chuyện phát sinh trong ngày hôm nay, xúc cảm đau thương bị cắt đứng bỗng ùa về, tâm trạng tuột dốc thê thảm.
Tôi còn chẳng hơi sức đâu để trả lời anh, chỉ nói đúng một câu “Em không cần tai nữa” rồi bỏ về.
Trái tim đã nát tan, đôi mắt đau xót sắp nhòa lệ tuôn.
Lúc tôi mở cửa phòng kí túc thì thấy trên bàn mình chất đầy đồ ăn vặt, dường như các bạn cùng phòng đã bảo với nhau sẽ không nhắc đến chuyện Từ Lâm nữa.
Nhưng cả phòng lại đang bàn tán về một người khác.
Mãi sau tôi mới nhận ra mấy đứa đang nói về Tống Kỷ Dương.
Trước mắt bỗng hiện lên bóng người giả trang trong escape room, tôi chán nản ngồi phịch xuống ghế, khẽ buông lời móc mỉa:
– Có người là thầy mà lại ngấm ngầm đi đóng vai nhân vật.
Sau khi Từ Lâm hẹn hò với Chu Tiểu, bọn tôi gặp nhau càng ngày càng ít.
Tôi đơn phương cậu, cố gắng không ngừng vì một hi vọng sẽ được ở bên cậu. Vậy mà chỉ đổi lại kết quả như thế, cậu ấy có thể đẩy tôi ra một cách dễ dàng, có thể yêu người khác mà chẳng hề do dự gì hết.
Lúc tôi đang húp mì trong canteen thì thấy Từ Lâm nắm tay Chu Tiểu đi vào.
Nhìn hai bàn tay đan chặt vào nhau, bát mì đã chẳng còn ngon nữa.
Từ Lâm hỏi: “Tôi ngồi ở đây được không?” chẳng chút e dè. Tôi lẳng lặng ăn nốt bát mì, đang nghĩ xem phải từ chối thế nào thì giọng Tống Kỷ Dương đã vang lên ở đằng xa.
– Ô, bạn Lạc Hoa Hoa? Trùng hợp quá!
Cuối cùng thì bốn bọn tôi ngồi với nhau, Tống Kỷ Dương ăn mì y như tôi.
Mặc dù tôi cũng vui vì anh đã ngồi chung với bọn tôi để tôi không bị luống cuống, nhưng tổ hợp lạ kì này khiến cả hội yên tĩnh lặng thường.
Sau đó, Chu Tiểu đã đập tan sự im lặng này, cô ấy nói: “Nghe nói cái escape room ở đường Thanh Kiều hay lắm, bọn tớ định đi chơi đấy, Hoa Hoa muốn đi cùng không?”
Tôi ngẩn ra, đây là chỗ lần trước tôi đi chơi với Từ Lâm mà. Tôi cúi đầu, không muốn đi.
Với cả, tôi là bạn của Từ Lâm chứ có phải bạn cô ấy đâu mà tự dưng gọi Hoa Hoa làm gì?
Dường như bầu không khí lại rơi vào lúng túng, Từ Lâm thấy tôi không trả lời thì khó chịu: “Lạc Hoa Hoa, cậu có đi hay không thì phải nói chứ.”
Tôi nắm chặt đôi đũa, bỗng nhận ra rằng, giọng điệu của cậu khi nói chuyện với tôi lúc nào cũng cục cằn như vậy.
– Tớ không…
– Tôi biết chỗ đó, kinh dị lắm, nếu bọn em muốn đi thì phải chuẩn bị tâm lý. Tôi nghe nói nhiều bạn nam sợ quá còn đẩy bạn nữ ra đấy.
Tống Kỷ Dương lịch sự cầm giấy lau miệng, anh cắt lời tôi, nói xong còn đứng lên cười:
– Tôi ăn no rồi nên đi trước nhé.
Hớ…
Trông mặt Từ Lâm không ổn lắm, khác hẳn với giọng điệu thong dong vui sướng của anh.
4.
Sau đó, Từ Lâm không nhắc lại chuyện này nữa.
Xem ra, tôi có đi hay không chẳng quan trọng, quan trọng ở đây là tôi bắt buộc phải trả lời câu hỏi của Chu Tiểu.
Khi tôi tưởng rằng mình sẽ rất đau khổ vì bệnh thất tình thì tiết học của Tống Kỷ Dương đã cản điều đó lại.
Không nhớ từ khi nào mà Tống Kỷ Dương đã bắt đầu dùng phần mềm random để chọn sinh viên đứng lên trả lời câu hỏi.
Thực ra cũng không có vấn đề gì to tát, nhưng tỉ lệ tôi bị điểm mặt gọi tên rất cao, quay mười lần thì phải đến tám lần chỉ vào tên tôi.
Nếu tôi trả lời sai thì sau giờ học phải đi tra cứu tài liệu rồi viết lại vào giấy để nộp cho anh.
Điều này đã bắt tôi phải nghe giảng, phải chuẩn bị bài kĩ lưỡng, phải học hành tử tế, không còn thời gian đâu để nghĩ về mấy cái chuyện ba lăng nhăng nữa.
Đến cả bạn cùng phòng cũng không chịu được nữa, phải hỏi tôi có đắc tội gì với Tống Kỷ Dương không.
Tôi cũng nghĩ mãi về câu hỏi này, đến khi gặp lại anh ở cửa thư viện thì đã hỏi ra thành lời.
Anh cau mày: “Vì sao em lại nghĩ như thế?”
– Không phải ạ? Thế tại sao thầy cứ gọi em trả lời câu hỏi vậy?
– Thầy không gọi em mà là phần mềm random chỉ tên em.
Tôi: “…”
Cũng phải ha.
“Thế… Thầy thử đổi app random khác đi ạ?” Tôi ngập ngừng hỏi.
Anh đồng ý ngay tức khắc.
Thành thử, vào buổi hôm sau, anh đã đổi tận ba cái app random nhưng tỉ lệ tôi bị gọi lại tăng lên chứ chẳng giảm xuống chút nào.
Tôi mệt quá…
Bắt đầu tính xem còn bao lâu nữa sẽ hết giờ.
Nhưng từ trước đến nay, tôi đã bao giờ thoát khỏi móng vuốt của anh đâu.
Inbox của bọn tôi – nơi mà tôi phải nộp bài tập mỗi ngày không bao giờ nằm trong top 3 WeChat của tôi.
Vì lề mề nên tôi toàn làm bài rồi gửi cho anh vào lúc nửa đêm.
Bất ngờ sao, đầu dây bên kia lúc nào cũng trả lời tôi ngay tức khắc.
Có lần tôi không kìm được, phải hỏi anh vì sao lại thức khuya như thế, mãi sau thì nhận được tin nhắn trả lời.
– Em đoán xem.
Tôi: “…”
Đỉnh quá rồi.