6.
Trong phòng y tế, tôi ngồi ở cạnh giường nhìn đăm đăm vào mặt Tống Kỷ Dương.
Từ khi anh đứng lớp và giới thiệu bản thân bằng tiếng anh, tôi đã có cảm giác, có phải tôi đã từng gặp anh ở đâu rồi không?
“Cho tôi ăn đã rồi lát nữa ngắm tôi sau được không?” Chẳng biết anh đã tỉnh từ khi nào, tôi đờ đẫn quá nên không nhận ra.
Tôi hốt hoảng đứng bật dậy, đi ra lấy cơm nhưng cơm đã nguội rồi. Tôi ngoảnh lại, thấy anh vẫn đang truyền dịch glucose nên nói với anh: “Thầy Tống, thầy cứ truyền xong đi đã.”
Tôi lại đi mua suất cơm mới.
Không ngờ anh nghe vậy thì khó ở: “Người là sắt, cơm là thép, không ăn thì đói lắm, nhanh, mau cho tôi ăn cơm đi, nguội cũng được.”
Tôi đặt hộp cơm xuống, cúi người nhìn anh: “Sao mấy hôm nay thầy Tống không ăn cơm?”
Anh ngừng lại, gãi đầu: “Em cho tôi mấy phút để tôi bịa lí do.”
Tôi: “…”
Sau rồi y tá đã giúp chúng tôi hâm nóng cơm lại.
Nhìn anh ăn thanh lịch như thế, tôi hỏi anh có phải tôi đã gặp anh ở đâu rồi không?
Anh buột miệng: “Gặp trong tim tôi.”
– Hả?
– À, gặp trong escape room.
Rõ ràng tôi không hề hỏi về lần gặp hôm ấy.
Lúc dọn đồ chuẩn bị rời đi, tôi tiện hỏi: “Thầy Tống, bao giờ thầy Dương về thế?”
Tay anh đang chỉnh lại quần áo bỗng ngừng lại: “Không muốn gặp tôi à?”
– Không không không, em chỉ hỏi vậy thôi.
– Muốn gặp tôi thì được, thầy Dương sắp về rồi.
Tâm trí tôi đảo điên, không phải tôi không muốn gặp anh nhưng cũng không phải là tôi muốn gặp anh.
Trên đường về, anh cố tình đưa tôi về kí túc nhưng tôi đã từ chối nghiêm túc, việc tiễn con gái về kí túc nó mập mờ vô cùng.
Mặc dù Tống Kỷ Dương còn trẻ, đẹp trai và tài năng, nhưng… Chúng tôi là thầy trò.
Lúc từ chối, anh bỗng hỏi: “Nếu tôi không là thầy thì sao?”
Tôi thấy hơi khó giải quyết, lời anh nói chứa rất nhiều thông tin nhưng cũng không thể suy đoán thái quá được.
Trong lòng tôi hơi khó chịu, tôi nói thẳng: “Thầy Tống, thầy là giáo viên còn em là học sinh.”
Tôi không nói nửa câu còn lại nhưng chắc anh cũng sẽ hiểu.
Hành động của anh khiến tôi lo lắng, dường như anh đã bất chấp xông vào thế giới của tôi, những gì diễn ra hồi trước chẳng khác nào hiệu ứng ếch luộc cả.
Tôi không muốn dính dáng đến anh nên nói tạm biệt rồi vội vàng chạy đi.
Sau khi về phòng, tôi vẫn không hết khó chịu mà nó còn bùng cháy hơn nữa.
Nằm trên giường không sao ngủ được.
Một bên là Từ Lâm tôi đã thích bốn năm trời, một bên là Tống Kỷ Dương cứ luôn thử thách giới hạn của người ta.
Khoảng hơn hai giờ sáng, tôi nhận được tin nhắn của Tống Kỷ Dương.
Xin lỗi, sau này tôi sẽ chú ý giữ khoảng cách với em.
Những câu chữ ấy không khiến tôi dễ chịu hơn chút nào, bởi anh đã cho tôi biết rằng, tôi không phải người duy nhất mất ngủ trong đêm.
7.
Ngày hôm sau, lịch học đã về như lúc đầu, chỉ là tôi đã ít bị gọi lên bảng hơn, số lần liên lạc với Tống Kỷ Dương cũng giảm đi rất nhiều.
Khi cõi lòng tôi đã nhẹ nhàng hơn, tôi cũng sẽ cố gắng không nghĩ về anh nữa.
Đến giờ học, tôi sẽ ngồi một mình trong góc, nhìn anh đứng dạy trên bục giảng bằng giọng tiếng anh lưu loát, anh đeo kính, thật lạnh lùng và xa cách biết bao.
Tôi dần nhận ra, dường như đây là mới là tính cách thật sự của anh.
Tôi mở inbox, tin nhắn cuối cùng là dòng chữ anh gửi cho tôi vào đêm hôm ấy.
Nếu như không có lịch sử tin nhắn, tôi sẽ tự hỏi rằng mình có từng nói chuyện với anh không.
Nhưng thực tế là, đến cả người như Từ Lâm cũng không thích tôi thì sao Tống Kỷ Dương lại thích tôi được.
Bạn cùng phòng thấy tôi không ổn nên đã nghĩ cách giúp tôi vui lên, đồng thời cũng không bao giờ nhắc đến hai chữ “Từ Lâm”.
Có lẽ, không chỉ có mỗi Từ Lâm…
Buổi tối có lễ hội âm nhạc được tổ chứ dưới sân trường, bạn cùng phòng đã kéo tôi tham gia.
Ánh đèn tỏa rạng khắp mọi nơi khiến người đau đầu, tiếng nhạc hòa cùng tiếng người đinh tai nhức óc.
Tôi không thích khung cảnh như thế này, ở những nơi náo nhiệt khiến tôi càng thêm đơn độc.
Tôi bị bạn cùng phòng kéo về phía trước, chen chúc lên hàng trên cùng. Tôi ngẩng lên nhìn thì thấy người đứng nhảy trên sân khấu là Chu Tiểu.
Sự phóng khoáng, nhiệt huyết, tự tin, ấy là những thứ cả đời tôi không bao giờ học được.
Chu Tiểu đã ở đây thì chắc chắn cũng sẽ có sự xuất hiện của Từ Lâm.
Chỉ một bài hát nhưng khiến tâm trí tôi đảo điên. Sau khi Chu Tiểu xuống sân khấu, tôi cũng đi ra ngoài, mặc kệ tiếng la hét bùng cháy của bạn cùng phòng.
Tôi không biết mình muốn làm gì, nhưng tôi hiểu, có những thứ đã đến lúc phải kết thúc rồi.
Ra khỏi sân trường, thanh âm dần dần nhỏ đi, con đường tăm tối chẳng có mấy người qua lại, cách đó mấy hàng cây, tôi nhìn thấy hai bóng lưng quen thuộc.
Hai người cận kề trao cho nhau những nụ hôn sâu.
Đây là lần đầu tiên biết được, hóa ra khi cậu ấy thích ai đó thì nó sẽ như thế này.