1.
Tôi đơn phương Từ Lâm bốn năm, để đỗ cùng trường đại học với cậu mà tôi đã mất đi nửa kiếp người.
Tôi cứ ngỡ rằng sau khi vào đại học thì tôi sẽ tỏ tình với cậu và cả hai sẽ ở bên nhau, còn nếu không được suôn sẻ thì cả hai sẽ yêu nhau muộn một chút.
Sự thật chứng minh rằng tôi đã tự tin quá rồi.
Khi thấy cậu dần trở thành người làm mưa làm gió trong trường, đi đến đâu cũng được các bạn nữ bắt chuyện làm quen thì tôi… đã rút lui.
Dẫu vậy, tôi vẫn có thói quen dậy sớm mua bữa sáng và lên lớp giành chỗ cho cậu.
Tôi sẽ trả lời tất cả các tin nhắn cậu gửi trong tích tắc, và rồi ngẩn ngơ đợi lời hồi đáp của cậu.
Lúc quay về kí túc xá sau khi chơi escape room, bạn cùng phòng chen nhau, xúm xít hỏi tôi đã thành công chưa.
Tôi chớp mắt, trả lời không chắc chắn cho lắm: “Cứ xem như… thành công đi!”
Sáng hôm sau, khi chuông báo thức vang lên, tôi mở mắt mà chẳng hề mơ màng chút nào, tắt chuông nhưng vẫn không chịu đứng dậy.
Sau nửa phút lặng thinh, bạn cùng phòng cũng ngồi dậy, ngập ngừng hỏi tôi: “Hoa Hoa, sao cậu… Không đi mua bữa sáng?”
Tôi dụi đôi mắt đau xót của mình rồi leo xuống giường.
Sau khi đến lớp với đôi mắt sưng húp, tôi chọn một chỗ gần cửa sổ rồi ngồi xuống.
Tôi vừa uống sữa đậu nành vừa nhìn kim đồng hồ chỉ vào số 6. Chừng như đúng lúc ấy, Từ Lâm cùng với mấy bạn nữ vừa nói chuyện vừa bước vào lớp với nhau.
Cậu nhìn quanh lớp rồi nhíu mày đi ra ngồi xuống cạnh tôi: “Sao lại chọn chỗ này?”
Tôi nuốt sữa: “Tớ muốn ngồi ở đây.”
“Ok, đưa bữa sáng cho tôi đi!” Cậu chìa tay ra.
Sau khi uống nốt ngụm sữa cuối cùng, tôi cầm giấy chùi mép rồi bình tĩnh cất lời: “Tớ chỉ mua một phần thôi.”
Cậu hơi ngạc nhiên, đang định nói gì đó nhưng có một người đàn ông lạ lẫm đã bước lên bục giảng.
Giảng đường vốn đã yên tĩnh thì giờ lại càng lặng im.
Người đàn ông trên bục giảng mặc áo sơ mi giản đơn, xắn tay áo lên đến cùi chỏ, anh đeo một chiếc kính không gọng.
Anh cầm phấn viết lên bảng ba chữ “Tống Kỷ Dương” đầy rắn rỏi rồi quay người lại với lớp:
– Chào cả lớp, tôi là Tống Kỷ Dương, vì thầy Dương đi công tác nên tôi sẽ đứng lớp thay thầy trong khoảng thời gian này.
Sau khi anh nói xong, cả lớp bắt đầu ồn ào hẳn lên, tiếng xì xào có bé đến mức nào thì vẫn nghe rõ mồn một.
Các bạn nói: “Thầy dạy thay đẹp trai quá.”
Tôi xoay bút, ngay khi anh dứt lời, có một tiếng nói bỗng vang vọng trong tâm trí tôi, khiến tôi tán thành trong vô thức: “Đẹp thật.”
“Lạc Hoa Hoa, cậu bảo ai đẹp cơ?” Từ Lâm ngoảnh lại, lạnh lùng hỏi tôi.
Tôi chỉ lên tấm bảng: “Tớ khen chữ đẹp.”
Có lẽ vì không ăn sáng, hoặc cũng có lẽ vì chỗ ngồi tệ quá nên cậu không nói với tôi câu nào trong hơn một tiếng đồng hồ.
Đến giờ ra chơi, cậu lại quay xuống nói chuyện với bạn nữ bàn sau.
Tôi trùm mũ áo hoodie lên đầu, gục xuống bàn nhìn ra ngoài cửa sổ, để mặc cho những kí ức đang đảo điên trong tâm trí.
Đến khi Tống Kỷ Dương nói: “Mời một bạn ngồi dưới lớp đứng lên trả lời câu hỏi” thì dòng suy nghĩ của tôi mới quay về.
Thấy trên màn hình toàn chữ tiếng anh nên tôi lẳng lặng cúi gằm đầu xuống.
– Mời bạn nữ có cái tai trên mũ đứng lên trả lời.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, may quá may quá, mũ của tôi có hai cái tai cơ, thành ra tôi lại ngồi thẳng người dậy.
2.
Lát sau vẫn không có ai đứng lên.
Tống Kỷ Dương lặp lại câu hỏi.
Dần dần, càng ngày càng có nhiều ánh mắt nhìn vào tôi.
Tôi ngờ ngợ sờ lên mũ rồi mới sực vỡ lẽ, sao lại chỉ có một cái tai vậy trời!!!!
Nghĩ đi nghĩ lại thì chỉ có một khả năng duy nhất thôi, hôm qua đi chơi escape room, trong lúc hoảng loạn thì nhân vật đã gỡ tai của tôi ra.
Tôi chật vật đứng lên, tiết học vừa nãy tôi có nghe gì đâu nên không biết trả lời như thế nào.
Tôi khủng hoảng nhìn sang Từ Lâm cầu xin cậu cứu mình.
Nhưng cậu vẫn nhìn về phía trước, chẳng hề đáp lời tôi.